Em Thấy Núi Xanh

Chương 41




Phòng tắm còn bật đèn, bị cánh cửa khép hờ che lại, ánh sáng dìu dịu hắt ra tới giường đã nhạt đi không ít, bên ngoài tấm rèm mỏng là ánh trăng bàng bạc, bóng đêm càng trở nên mênh mang hơn.

Hơi thở của anh chạy dọc từ bụng xuống đến xương hông của cô, cho đến khi hai cánh hoa bị bao phủ bởi khoang miệng ấm áp, nhẹ nhàng mơn trớn, Lâm Hạnh Tử mới nhận ra Giang Ngôn đang làm gì.

Lâm Hạnh Tử kẹp hai chân lại trong vô thức, mái tóc ngắn của anh đâm vào làn da mịn màng trên đùi cô, hơi thở phả ra ngưa ngứa, hơi ran rát, tất cả mọi cảm quan như đều tỉnh thức, tập trung tại một nơi trí mạng, ngay cả sợi dây thần kinh phản ứng chậm chạp nhất cũng đang không ngừng run rẩy.

“Anh… anh dậy đi… Giang Ngôn… anh…”, từng lời cất lên giữa những tiếng rên rỉ, mềm mại như được ngâm trong nước.

Lâm Hạnh Tử vặn vẹo một cách khó chịu, cơ thể rướn cong lên, cô muốn đẩy anh ra, nhưng tóc anh quá ngắn, gần như không thể nắm được, thế nên lại càng giống như ghì anh vào nơi riêng tư của cô hơn.

Anh đưa đầu lưỡi khẽ liếm, dịu dàng vẽ theo hình dáng của nơi đó, rồi nhẹ nhàng cắn một cái lên hạt đậu nhỏ. Lâm Hạnh Tử không đủ sức chống đỡ, cả người vùi sâu xuống đệm, những ngón tay nhơm nhớp mồ hôi tóm chặt lấy tấm ga trải giường, ánh mắt dần mất đi tiêu cự.

Giang Ngôn nhẹ nhàng cắn lên cánh hoa, sống mũi cao mài qua hạt đậu sưng đỏ, dịch thể từ từ chảy ra khỏi khe hẹp, thấm ướt môi anh. Sẵn đà ẩm ướt, anh liền đưa đầu lưỡi vào, thay đổi đủ mọi góc độ trêu chọc cô.

Tiếng thở dốc của Lâm Hạnh Tử ngày càng dồn dập, cái gối dày cũng không giấu nổi những tiếng nức nở của cô, như bị giày vò tra tấn, rồi lại như được đưa đến miền sảng khoái cực hạn.

Dần dần, tiếng rên rỉ trong phòng bị thay bởi tiếng khóc rấm rứt, cô cắn mép gối, hai bên thái dương thấm đẫm mồ hôi, hai gò má bị phủ kín bởi sắc đỏ hồng.

Cao trào qua đi, cơ thể cô trở nên vô cùng mẫn cảm, hơi cồn kéo dài cơn cực khoái, cảm giác bứt rứt mà lại sung sướng lan ra mỗi một dây thần kinh, sau mấy phút mà cô vẫn quặp chặt các đầu ngón chân, không ngừng run rẩy.

Giang Ngôn nhổm người dậy, hôn cô từ môi xuống đến đùi như thế nào thì lại một đường hôn lên như vậy, giải cứu bờ môi bị cô cắn chặt, lưu luyến, trằn trọc.

Tấm khăn trải giường nhăn nhúm, nhất là chỗ bị cô tóm chặt, ẩm ướt, lộn xộn.

Giang Ngôn gạt mái tóc quấn quanh cổ cô ra, bàn tay vuốt dọc từ vai xuống, mơn trớn cổ tay mảnh khảnh, rồi đan tay vào tay cô, đưa đến bên môi đặt một nụ hôn.

Dục vọng trong mắt anh đượm vẻ quyến luyến, tựa như một cái lưới giăng khắp bốn phương tám hướng, vây lấy cô trong một góc chật hẹp. Lâm Hạnh Tử hoảng hốt vì lỡ rơi vào tay giặc, lại nhìn thấy chóp mũi ướt át của anh thì thẹn quá hóa giận, giơ chân đạp anh một cái.

“Tỉnh rượu rồi à?”

Bàn chân bị tóm lấy, ngón tay thô ráp vuốt ve mắt cá chân của cô, hơi khó chịu, cô đáp, “Không… em không say… Đổ đầy mồ hôi rồi… nhớp nháp khó chịu quá, nóng ghê…”

“Lát nữa lại tắm.

Giang Ngôn nâng một chân của cô lên, đỡ vật cứng đã sẵn sàng từ lâu đi vào trong cô.

Âm thanh mơ hồ của cô bật ra trong tức khắc, lại nặng nề khiến người ta phát điên.

Giang Ngôn muốn nghe nhiều hơn, anh không hôn lên môi mà lại ngậm lấy ngực cô trêu đùa. Cô còn đang mơ hồ, trong men say, âm thanh phát ra càng quyến rũ, thậm chí cô còn rướn người đưa vào miệng anh, khiến anh càng mất khống chế, càng thêm tham lam.

Lần này kéo dài một cách đặc biệt.

Anh xông vào mạnh mẽ, lúc rút ra lại có phần dồn dập, như thể muốn đưa toàn bộ con người mình nhập làm một với cô. Toàn thân Lâm Hạnh Tử rệu rã kiệt sức, cô phải khóc giục anh nhanh lên, anh mới tì vào trán cô, thở dốc phóng thích.

Lâm Hạnh Tử xoay người lại lau mồ hôi, nhưng lại bị ghì lấy, tiến vào từ phía sau.

Mùi vị dục tình thấm nồng trong không khí, cô như bị rút cạn sức lực, mà anh lại nhướn người lên, dẫn dắt cô vào một nụ hôn triền miên không dứt.

Anh không chịu ngừng, như thể đang bù lại điều gì đó.

“Giang Ngôn.”

“… Em không chê anh nhanh đâu.”

“Người ta bảo, lần đầu tiên của đàn ông đều thế cả.”

“Anh đã làm không tệ rồi.”

“Mà lại còn tiến bộ cực nhanh, không cần phải chứng minh nữa. Là em nông cạn, nhưng mà… eo em mỏi quá.”



Lâm Hạnh Tử đánh mất hợp đồng, với các nghệ sĩ trong công ty mà nói thì cơ hội và tài nguyên đã đi tong, còn với các cổ đông, đâu chỉ có lợi ích, mà ngay cả con đường hợp tác với các ngôi sao quốc tế cũng bị ảnh hưởng. Trên dưới công ty đều cực kỳ bất mãn với cô, Lý Nghiêu cũng chịu áp lực rất lớn.

“Cậu, bây giờ cháu không biết nên giải thích với cậu thế nào, cậu cứ coi như cháu tùy hứng đi.”

Lý Nghiêu biết Lâm Hạnh Tử ghét Triển Diễm, cũng vô cùng phản cảm với người nhà họ Triển, nhưng ngay từ khi bắt đầu dự án này, cô đã phụ trách bàn bạc với Triển Thị, biểu hiện trên mọi mặt đều cho thấy phong độ nên có của một người thừa kế.

Cô tùy hứng, quen được chiều chuộng, nhưng hiểu tình hình, cũng biết nhìn người.

“Hạnh Tử, ở đây không có người ngoài, cháu nói thật với cậu đi.”

Lâm Hạnh Tử do dự một lúc lâu, Lý Nghiêu là người có thể tin tưởng hoàn toàn, nhưng cô không có chứng cứ.

Chỉ bằng một câu của Quý Thu Trì, không thể nói rõ được điều gì.

Nhưng nếu Triển Thiên Hùng thật sự buôn thuốc phiện, mà cô lại ký bản hợp đồng đó, thì cả công ty coi như bị phá hủy rồi.

“Cậu, cháu… cháu nghi ngờ…”

Lý Nghiêu càng nghe, đôi mày càng nhíu chặt, “Mấy năm nay đúng là Triển Thị phát triển quá hùng mạnh, nhưng không thể loại trừ khả năng khác. Nếu chân tướng đúng như cháu đoán, thì đáng lẽ Triển Thiên Hùng phải tránh xa cháu ra chứ, tại sao lại muốn tác hợp cho cháu với Triển Diễm?”

Lâm Hạnh Tử lắc đầu, “Cháu cũng không hiểu, bố cháu không thích cháu có quan hệ thân thiết với Triển Diễm, còn có lần dặn cháu tránh xa hắn ra.”

Cô đã từng nghĩ, nhưng không sao nghĩ thấu được.

Nếu Triển Thiên Hùng thật sự buôn ma túy, lão ta lại to gan muốn kết thông gia với cục trưởng cục cảnh sát của thành phố Hải, vậy thì đúng là coi trời bằng vung.

Lâm Hạnh Tử trở lại văn phòng, thẫn thờ một lúc mới nhớ ra phải gọi điện cho Lâm Tang. Di động bỏ quên ở phòng họp, cô đi giày cao gót cả ngày, đau chân nên không muốn đi nữa, bèn lấy chiếc điện thoại trong ngăn kéo ra.

Vừa bật máy lên đã có tin nhắn hiện ra, cô bấm vào đọc theo thói quen.

【Có thể hôm nay anh về muộn một chút.】

Cô hoàn toàn không để ý đây là tin nhắn Giang Ngôn gửi từ bao giờ, cứ thế hồi âm:【Biết rồi.】, sau đó thoát ra ngoài tìm số của Lâm Tang.

Hai phút sau.

Thu lại, thu lại, thu lại!

Lần trước Giang Ngôn mang bánh ngàn lớp vị dâu tây về, cô còn ôm tâm lý may mắn, cảm thấy chắc là do trùng hợp. Để tránh bị lộ tẩy nên mấy tháng nay đều không động đến tài khoản Wechat này, nhìn kỹ lại mới biết là tin nhắn Giang Ngôn gửi từ tháng trước.

“Tại sao không thu lại được vậy!!!!!”, Lâm Hạnh Tử tuyệt vọng vẩy vẩy cái điện thoại.

Địch không động, cô cũng không động, Giang Ngôn không nhắc đến, cô sẽ giả vờ như chưa xảy ra chuyện gì cả.

Giờ thì hay rồi, không đánh tự khai.

Lại còn chủ động khai nữa chứ.