Em Thấy Núi Xanh

Chương 27




Lâm Hạnh Tử tóm chặt lấy tay vịn, giọng nói khàn khàn của người đàn ông khiến cô tỉnh táo lại một chút. Cô mở mắt, gương mặt của anh gần ngay trong gang tấc, giữa bóng đêm mơ màng không giấu nổi nỗi khát khao bỏng cháy.

“Ngồi lên đi, Khương Khương… một tay anh không ôm em được.”

Bị ánh mắt như vậy bao phủ, cô luôn có ảo giác được anh toàn tâm toàn ý yêu thương hết mực, cũng đánh mất luôn khả năng suy nghĩ.

Thật ra ở đây không thoải mái chút nào, bàn chân co lên đến khó chịu, cô ngồi trên đùi Giang Ngôn, đầu gối cọ vào mặt ghế mây tới mức đỏ ửng.

Sợ bị ngã khỏi ghế, hai tay cô tự giác đặt lên vai Giang Ngôn. Cô vốn chẳng phải người dịu dàng cẩn thận, lúc xử lý vết thương cho Giang Ngôn, tuy đã chú ý lắm rồi nhưng vẫn không được khéo cho lắm, anh cố nhịn đau không lên tiếng, có điều, cả người đổ đầy mồ hôi. Bàn tay cô thấm ướt mồ hôi trên bả vai anh, móng tay ghim vào da thịt, chút cảm giác nhức nhối này khiến những cái động chạm như gần như xa càng thêm nóng bỏng, quyến luyến.

“Ưm…”, cô không ngừng ngửa mặt về phía sau, cảm giác chơi vơi không có chỗ tựa.

Giang Ngôn giơ một tay lên mơn trớn lưng cô, hai khớp xương sau vai như muốn lao ra khỏi cơ thể.

Chút lý trí còn sót lại khiến Lâm Hạnh Tử muốn kháng cự, nhưng rồi lại chẳng thể kháng cự nổi, bàn tay nóng rẫy của người đàn ông ghì gáy cô về phía anh, đầu môi triền miên dần đưa đẩy vào giữa hai hàm răng.

Cách đó năm mươi mét là bờ cát, tiếng sóng biển rì rào táp vào vách đá, lúc gần lúc xa, như đáp lại những tiếng thở dốc trong căn phòng, càng thôi thúc cơn sóng tình cuộn trào.

Cho dù trong lòng cô có khúc mắc, nhưng cơ thể vẫn đầy khát vọng một cách chân thực như trước.

Cúc áo bị cởi bỏ, từ từ hạ xuống đáp trên khuỷu tay, Lâm Hạnh Tử liền tránh đi cái hôn của Giang Ngôn, gục đầu thở dốc.

Làn gió biển lùa vào qua khung cửa sổ, đưa đẩy mái tóc cô nhè nhẹ quấn quýt quanh tay anh. Bản thân Giang Ngôn vốn tự thấy mình không đòi hỏi quá nhiều, nhưng trên người cô thì lại không kiềm chế được sự tham lam, đôi môi bị hắt hủi, anh liền mơn man từ cổ cô xuống đến gò xương quai xanh.

Cũng quên mất mình đang bị thương, bàn tay cứ thế lần mò đến cúc quần bò của cô.

“Không được…”, Lâm Hạnh Tử giãy giụa.

Cô vốn tưởng mình có thể nín nhịn cảm giác giày vò này, nhưng lúc mở miệng thì lại bị tiếng nói khàn khàn bán đứng. Ánh mắt anh lập tức khóa chặt lấy môi cô.

Dường như Lâm Hạnh Tử nghe thấy nhịp đập của trái tim mình, ồn ào, dồn dập, như thể muốn giãy khỏi sự trói buộc mà xông ra vậy.

Cô cần bình tĩnh lại.

Nhưng hai chân duy trì một tư thế quá lâu, tê dại, ê ẩm, chỉ hơi động đậy một chút đã phải ngồi thụp trở lại.

Giang Ngôn cúi đầu cười, khẽ hất thắt lưng, cách một lớp vải cọ vào đùi cô. Lâm Hạnh Tử đỏ mặt, thẹn quá hóa giận, cô che mắt anh lại, nhưng chẳng thể ngăn nổi khóe miệng đang cong lên của anh.

Bóng đen phủ xuống bất thình lình, là do cô cầm cái áo sơ mi dúi vào mặt anh, “Ai cho anh cười!”

Giang Ngôn quá dễ dàng để rút được cái áo xuống, nhưng anh lại dung túng để cô đùa nghịch, lồng ngực phập phồng theo từng tiếng thở, một giọt mồ hôi lăn dài xuống cơ bụng săn chắc, rồi biến mất dưới mép cạp quần.

“Vết thương…”

“Không sao, thế này không tốn sức.”

Lâm Hạnh Tử quỳ gối cạnh hai bên sườn Giang Ngôn, quần lót bị kéo xoắn thành một sợi dây thừng, bờ mông đầy những dấu tay hồng loang lổ, ngón tay anh đưa đẩy bên trong, nhớp nháp không ngừng.

Sắc trời dần thẫm lại, tiếng sóng biển dường như càng mạnh hơn. Anh lại cho thêm một ngón tay nữa, đường vào bị nới rộng, Lâm Hạnh Tử khó chịu uốn éo không ngừng, cách một tầng áo sơ mi cắn vào cằm anh, “Anh… bỏ ra đi… A… Đồ khốn! Đừng… Giang Ngôn… Không có bao mà… lần trước suýt nữa anh ra ở trong rồi…”

Giang Ngôn thoáng dừng lại, trước khi về đây, anh phải sang tỉnh khác làm việc, biết Lâm Hạnh Tử đến một mình nên anh vội vàng trở về, trên người chẳng mang theo thứ đó.

“Anh chỉ cọ ở ngoài thôi, không cho vào.”, giọng anh khản đặc đến kỳ cục, “Khương Khương, chừng nào em muốn có con, nhớ nói cho anh biết… Không phải là ép em, cũng không phải là thúc giục em, em thích thì có, không thích thì thôi.”

Lúc ăn cơm, mẹ Giang có khéo léo nhắc đến chuyện con cái. Tuy Lâm Hạnh Tử mới hai mươi lăm tuổi, công việc đang độ bận rộn, tạm thời không nghĩ đến chuyện này, Giang Ngôn cũng còn trẻ      , nhưng mẹ Giang lần lượt mất đi cả chồng lẫn con trai, mọi hy vọng đều đặt hết lên Giang Ngôn, thế nên bà vẫn mong anh đã kết hôn rồi thì nên có con, trai gái đều được.

Chiếc áo sơ mi che cả khuôn mặt anh, Lâm Hạnh Tử không nhìn ra trong lúc nói lời này anh có biểu cảm thế nào, đầu óc rối loạn, hai tiếng gõ cửa vang lên, cô mới hoàn hồn, lại chậm chạp phát hiện ra là mình chưa khóa cửa.

“Giang Ngôn.”, mẹ Giang đang ở bên ngoài.

“Hạnh Tử đã ngủ chưa?”