Em Thấy Núi Xanh Không Bằng Anh

Chương 3: Than chì




Edit: Nữ hiệu thư Fernweh

Họ đợi ở nhà họ Bàng ba ngày, nhưng Bàng Niên Húc vẫn truyền tin về nói chưa biết ngày về nên Doãn Hy và Nhiếp Tung đang chuẩn bị quay về Dao Thành. Trước khi rời đi, Nhiếp Tung liên tục xác nhận lại với cô: "Cô thật sự không muốn hỏi chỗ chú Bàng thường tìm quặng sao?"

Doãn Hy ước lượng trọng lượng túi du lịch của mình, cô lắc đầu: "Tôi không muốn hỏi, đây là bí mật gia tộc của chú ấy."

Tiểu Bàng không nói lời nào, chỉ nhếch môi cười.

Nhiếp Tung liếc nhìn cậu ấy rồi gật đầu.

Tiểu Bàng ngầm hiểu, lúc này cậu ấy mới mở miệng nói: "Đây cũng không phải là bí mật gì, chẳng qua chỉ là mấy khu vực đại khái, phần lớn người tìm quặng đều biết. Chị Doãn, chị chuyên gia trong ngành, em không lừa được chị. Nhà em đúng là có mấy khu mỏ nhỏ chỉ người quen biết, khi thấy được nguyên vật liệu thích hợp là sẽ báo tin về đây."

Cuối cùng, Tiểu Bàng tiết lộ vài chỗ cho Doãn Hy, để cô về làm phân tích vị trí.

Đường về họ vẫn ngồi cùng một chiếc máy bay, mà vì vé máy bay bị bán quá số lượng nên hai người họ được nâng cấp miễn phí lên khoang hạng nhất. Chỗ ngồi cạnh nhau, Doãn Hy ngồi sát cửa sổ, Nhiếp Tung ngồi gần lối đi.

Doãn Hy không hề buồn ngủ nhưng sau khi cô đọc xong hai quyển tạp chí trên máy bay thì không còn gì làm, nên cô đành phải nhắm mắt nghỉ ngơi. Nhiếp Tung cho rằng cô ngủ rồi nên động tác lật báo vô cùng nhẹ nhàng, ngay cả cơm và đồ uống được phục vụ anh cũng lấy giúp cô, đặt chỉnh tề trên bàn.

Doãn Hy lặng lẽ hí mắt nhìn, thấy Nhiếp Tung vừa để ý trạng thái của cô, vừa lấy ly nước uống, sợ không chú ý một chút sẽ làm cô thức giấc. Cô nhoẻn miệng cười, tuy đã giấu đi nụ cười nhưng lồng ngực vẫn đập thình thịch không ngừng. Dứt khoát không nghĩ gì nữa, cô nhắm mắt lại, đầu bắt đầu trượt qua hướng vai của Nhiếp Tung.

Quả nhiên, cả người Nhiếp Tung cứng đờ, động một chút cũng không dám.

Diễn kịch đương nhiên phải diễn cho tròn vai, Doãn Hy thả lỏng cơ thể, để mặc cho đầu mình trượt dần về phía trước theo độ cong của vai Nhiếp Tung. Ở giây cuối cùng, lúc đầu cô sắp trượt xuống, Nhiếp Tung đưa tay đỡ lấy. Đỡ đầu cô xong, anh thu tay lại. Doãn Hy lại dịch đầu ra phía trước, rồi lại được đỡ lấy. Cứ thế năm lần bảy lượt, Nhiếp Tung cuối cùng đẩy đầu cô đến hõm vai của mình, vô cùng vững vàng.

Nhưng Doãn Hy nào dễ buông tha anh như vậy. Cô chau mày động đậy đầu, nghiêng trái nghiêng phải tìm chỗ thoải mái, cuối cùng cô lại trở về chỗ dễ dàng trượt ban nãy. Lần này Nhiếp Tung hồi hộp hơn hẳn, anh nhanh tay bảo vệ đầu cô, thật cẩn thận đỡ trán cô.

Hơi thở chàng trai trẻ ở ngay chóp mũi, độ ấm từ lòng bàn tay truyền qua lớp da trên trán cô, cô mở to mắt, chớp chớp mi.

Nhiếp Tung thấy có động tĩnh nên lấy tay ra, vừa đúng lúc ánh mắt anh rơi vào đôi mắt lóng lánh như nước của cô. Trong lúc hoảng loạn, Nhiếp Tung không trừng mắt lên nhưng hai tai lại không tự chủ được mà đỏ lên.

Cái này so với dự đoán cô càng thú vị hơn, Doãn Hy không do dự ghé vào chiếc tai đỏ bừng của anh thì thầm: "Có ý gì với tôi sao? Muốn theo đuổi tôi?"

Nhiếp Tung đột nhiên lắc đầu, ngay cả vành tai cũng đỏ chót, anh không dám nhìn cô, chỉ thấp giọng nói: "Không phải muốn theo đuổi cô, tôi chỉ muốn làm bạn."

Doãn Hy nhướng mày: "Tôi nói này thầy Tiểu Nhiếp, lời anh nói ra anh có tin được không?"

Nhiếp Tung không dám nâng mắt lên, gật đầu thật mạnh: "Tôi chính là muốn kết bạn thôi."

"Nhưng phải làm sao bây giờ? Tôi không làm bạn với người không thân." Ngón tay Doãn Hy gõ gõ xuống mặt phẳng, trong lời nói của cô không có chút thương tiếc.

"Tôi...... đang làm quen."

"Quen đến mức độ nào? Anh hiểu tôi sao?"

"Tôi đang tìm hiểu."

"A ——" Doãn Hy buồn cười, cô vừa cười vừa mắng: "Tên mọt sách!"

Nghe thấy tiếng cười, cuối cùng Nhiếp Tung mới dám nhìn cô. Cô đang cười, mày hơi chau lại, bày ra vẻ mặt hết cách với anh, một cái nhăn mày, một nụ cười làm cảm giác quen thuộc trong lòng anh không những không phai đi mà càng ngày càng rõ.

Anh muốn nói rồi lại thôi, cuối cùng anh cũng gom đủ dũng khí để nói thẳng: "Tiến sĩ Doãn, trước đây chúng ta đã nói chưa từng gặp qua nhau, vậy tôi dám khẳng định cô rất giống một người trong bức hoạ nào đó tôi đã phục chế qua."

Anh nhắc lại chuyện cũ, Doãn Hy dường như rất có hứng thú: "Phải không? Là bức hoạ nào thế? Tôi giống ai?"

"Tôi bảo đảm chắc chắn có bức hoạ như vậy." Có lẽ là sợ cô không tin nên Nhiếp Tung đẩy mắt kính lên, kể lại chuyện lúc nhỏ của mình: "Từ nhỏ tôi đã đi theo ông nội và ba học phục chế. Cùng tranh thư cổ lớn lên, tôi gặp qua quá nhiều tranh cổ, cũng phục chế qua rất nhiều, trong chốc lát tôi không nhớ nổi là bức nào. Nhưng tôi hi vọng có thể trở thành bạn của cô, để tôi tìm hiểu cô, cũng là cho tôi thời gian để xác nhận rốt cuộc là bức hoạ nào, nhân vật nào, có được không?"

Doãn Hy chưa nói chấp nhận, cũng không đề cập đến chuyện không đồng ý, cô không nói gì mà phủi miệng, quay đầu sang chỗ khác.

Sau khi máy bay đáp xuống Dao Thành, Doãn Hy không còn liên hệ với Nhiếp Tung nữa, các văn kiện hợp tác và báo cáo thực nghiệm đều là do Trương Trì gửi.

Liên tục nhiều lần như vậy, cuối cùng Trương Trì nhận ra sự bất thường: "Em cãi nhau với thầy Nhiếp ở Tô Châu sao?"

Bất thình lình có người nhắc đến người kia, Doãn Hy dời mắt khỏi kính hiển vi. Cô nhìn Trương Trì một cái, lạnh lùng trả lời: "Không có."

Trương Trì không bị ánh mắt lạnh như băng của Doãn Hy doạ lui, anh ấy tiếp tục hỏi: "Vậy tại sao hai người không hề liên lạc với nhau bất cứ thứ gì?"

"Không có gì cần bàn thì em liên lạc làm gì?"

"Hai người nói về chủ đề hợp tác cũng được mà, hai người không cần ma sát tạo lửa sao?" Trương Trì vươn tay làm động tác đóm lửa.

Doãn Hy trừng mắt với anh ấy một cái: "Có cái gì để nói với tên ngốc chứ!"

Trương Trì vừa nghe xong đôi mắt đã sáng lên: "Yo yo yo, anh giải thích câu này một chút. Ý của em là thầy Nhiếp ngu si thô kệch, không thể hợp tác chung, hay là thầy Nhiếp ngây ngô, không hiểu được em nghĩ gì trong lòng?"

"Có gì khác nhau đâu?"

"Đương nhiên khác rồi, vế trước vì công, về sau vì tư. Hai người rốt cuộc là cái nào?" Dứt lời, Trương Trì hứng thú nhướng mày.

Doãn Hy mặc kệ anh ấy, cúi đầu quan sát lát cắt dưới kính hiển vi.

"Nhưng mà anh vẫn muốn nhắc em một câu, đàn em, Viện địa chất của chúng ta có nhiều anh chàng độc thân như vậy, em có thể giữ phần lại cho người nhà, phù sa không chảy ruộng ngoài được không?"

Doãn Hy không buồn ngẩng đầu lên, cô thuận tay chụp lấy một giấy trên bàn ném qua, Trương Trì hét lên một tiếng, cuối cùng cũng im lặng.

Mà thầy Nhiếp bị nhắc đến cuối cùng cùng làm xong công tác phục chế bị chậm trễ nhiều ngày nay. Anh vừa vào cửa đã thấy trong phòng khách có khách.

"Chú Tư và Dao Dao đến sao?" Anh đi qua chào hỏi rồi tìm chỗ ngồi xuống tiếp khách.

"Tiểu Tung tan làm rồi." Chú Tư kéo anh đến bên cạnh mình, ông ấy chỉ vào chồng giấy vẽ trên bàn trà: "Đây tác phẩm gần đâu của Dao Dao, con xem xem, có chỗ nào không tốt thì nói với con bé."

"Ba, có ai giống ba, đi hạ thấp con gái của mình như vậy không?" Tư Dao nhăn mũi giận dỗi.

Ba Nhiếp xem qua, không tiếc lời tán thưởng: "Đối với người phục chế mà nói, kinh nghiệm tích luỹ ngày thường rất quan trọng, xem ra Dao Dao bỏ ra không ít thời gian."

Nhiếp Tung cầm từng bức lên, xem thật nghiêm túc.

Chú Tư đảm nhiệm chức vụ trong tổ phục chế tranh thư trong Trung tâm nghiên cứu của Viện bảo tàng, Dao Dao vừa là con gái, vừa là học trò của ông ấy. Hai ba con làm cùng một nghề nhưng lại có hai cách phục chế khác nhau, nhưng nói chung hai người đều dùng phương pháp mình cho là đúng để chữa trị, bảo vệ các bức tranh thư trân quý của các triều đại trước khi có máy móc để dùng.

Nhiếp Tung lớn hơn Tư Dao bốn tuổi, từ nhỏ anh đã như anh lớn, đưa ra yêu cầu nghiêm túc với cô ấy. Anh cẩn thận quan sát bút pháp vẽ lại, các nét và cách dùng màu, tuy còn có chỗ non nớt, không thành thục nhưng nghiễm nhiên có khí chất con nhà nòi. Anh lật từng trang một, gương mặt xuống hiện một nụ cười: "Kĩ thuật vẽ của Dao Dao tiến bộ không ít."

"Cảm ơn bác Nhiếp và anh Tung đã khen ngợi." Được hai người cùng khen, Tư Dao vô cùng vui vẻ, mặt mày hớn hở chạy về phía ba mình tranh công: "Con gái của ba giỏi lắm đúng không?!"

Ba Nhiếp nghe vậy cười: "Lão Tư à, chúng ta có người kế nghiệp rồi."

"Bản sao của cuốn này đã có từ thời xa xưa, đời sau mô phỏng đời trước, trở thành phong tục thời này sẽ phỏng lại các bức kiệt tác của danh gia. Nếu có một ngày bản gốc của con xuất sắc đến nỗi trở thành văn vật quan trọng, ba có chết cũng nhắm mắt." Cho dù hai ba con họ Nhiếp đã khen ngợi nhưng ba Tư vẫn đưa ra yêu cầu cao hơn.

Tư Dao không vui, bĩu môi hỏi: "Ba, ba có thể nghĩ cái gì tốt hơn được không?"

"Nếu không phải ông cụ sang nhà bạn chí cốt làm khách thì nếu ông ấy thấy những bức tranh đó, nhất định sẽ khen Dao Dao hết lời." Ba Nhiếp vẫy tay với mẹ Nhiếp: "Bà nói có phải không?"

"Còn không phải sao!" Mẹ Nhiếp bưng một mâm trái cây đến trước mặt mọi người, bà đưa một quả táo cho Dao Dao đầu tiên: "Dao Dao của chúng ta từ nhỏ đã thông minh, học cái gì cũng nhanh, tính cách cũng tốt, nào giống như Nhiếp Tung của nhà chúng tôi, hành sự khó hiểu, làm người ta bực bội chết đi!"

"Tiểu Tung kiên định, lại có thể chịu khổ, bây giờ có rất ít người trẻ tuổi có thể giống như nó!" Không ngờ người nhảy ra đầu tiên là ba Tư, ông nhìn Nhiếp Tung lớn lên, sao lại không biết tính tình của anh.

Mẹ Nhiếp nghe thấy ba Tư khen con trai của mình, bà vui như nở hoa nhưng ngoài miệng lại châm biếm con mình hết câu này đến câu khác, chạy đi khen con gái nhà người ta: "Ngày nào Tiểu Tung cũng vùi đầu vào công việc, làm gì hiểu chuyện, gần gũi như Dao Dao. Từ lâu tôi đã nói, nếu có cô con gái như Dao Dao vậy thì tôi được hưởng phúc rồi."

"Vậy hai nhà chúng ta đổi với nhau đi, chị đưa Nhiếp Tung cho tôi nhé?"

Ba Tư nổi hứng trêu chọc, làm người trong phòng cười ầm lên.

Không ai nhận ra Nhiếp Tung đang cầm một bản vẽ mới hoàn thành một nửa với nét mặt bất ngờ.

"Trời ạ! Bức này em còn chưa vẽ xong đâu, sao lại lẫn vào đây thế!" Tư Dao nhanh tay cướp lại từ trong tay Nhiếp Tung: "Anh Tung, anh lấy sai rồi."

Trong một chốc lát, Nhiếp Tung không còn nghe rõ lời cô ta nói, anh chỉ lẳng lặng ngồi đó.

Đó là bức vẽ một người con gái mới hoàn thành một nửa...... Người đó mặc chiếc váy dài, la thường thân, những sợi tóc mai bay bay nhìn rất yểu điệu thục nữ, cái miệng anh đào nhếch nhẹ lên, đuôi mắt và chân mày cũng ngập tràn ý cười, dịu dàng như trăng non những ngày đầu tháng.

Nét vẽ này không được xem là trôi chảy, chỉ khắc hoạ lại được sáu bảy mươi phần trăm cái thần ban đầu của bức vẻ, dù vậy vẫn không ảnh hưởng Nhiếp Tung nhận ra đây là bức anh muốn tìm.

Thật sự không muốn chậm trễ dù chỉ một phút, anh lập tức mở WeChat gửi tin nhắn cho Doãn Hy, nhưng mãi đến kia tiễn ba con họ Tư đi vẫn không nhận được câu trả lời.

Nhiếp Tung tháo mắt kính rồi nhắm mắt lại, trong đầu toàn là dáng vẻ của Doãn Hi. Cô nghiên đầu nhìn anh, cô nhịn cười chọc anh, nhất cử nhất động, nhất tần nhất tiếu dần dần đan xen với cô gái trong bức vẽ đó.

Anh tìm số di động của Doãn Hy xong ấn phím gọi.

Trương Trì đi ngang qua bàn Doãn Hy, thấy điện thoại của cô kêu không ngừng, hai chữ "Nhiếp Tung" trên màn hình rơi vào tầm mắt, quả thật là "nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đến".

"Đàn em, điện thoại của thầy Nhiếp này."

Doãn Hi ló đầu ra từ phòng dụng cụ, đưa tay nhận điện thoại anh ấy đưa đến.

"Tiến sĩ Doãn, là tôi, Nhiếp Tung."

Doãn Hi gỡ bao tay, trả lời anh: "Tôi biết rồi."

"Tôi gọi đến là muốn nói với cô, tôi đã tìm được bức vẽ đó rồi."

"Bức vẽ gì cơ?"

"Chính là bức vẽ cổ mà tôi nói nhân vật trong đó giống cô."

"Ồ, đúng không?" Doãn Hi không có lấy một chút bất ngờ, trái lại vô cùng bình tĩnh: "Vậy chúc mừng anh."

"Doãn...... Tiến sĩ Doãn, tôi đã từng nói, tôi chỉ muốn kết bạn với cô, chỉ là......" Nhiếp Tung không ngờ Doãn Hi lại phản ứng như thế nên nhất thời hơi hoảng sợ.

"Chỉ là gì?"

"Tôi cảm thấy cô hơi kháng cự." Từ lần trước nói không quen, không hiểu, cho đến câu "Chúc mừng" hôm nay, Nhiếp Tung càng ngày càng thấy Doãn Hi tránh xa mình, dù cách màn hình điện thoại nhưng dường như anh có thể tưởng tượng ra vẻ mặt nhíu mày quay mặt ra chỗ khác.

Doãn Hi liếc mắt nhìn Trương Trì nghe lén bên cạnh, cô ra khỏi văn phòng để nói tiếp.

"Cô thấy tôi không thể làm bạn được với cô phải không?" Cuối cùng Nhiếp Tung đã hỏi điều mình muốn hỏi.

Doãn Hi thở dài một hơi: "Lúc trước anh nói hình như đã gặp tôi, bây giờ lại nói tôi vào người trong bức vẽ cổ đó rất giống nhau, nên anh cảm thấy tôi nhìn rất quen......"

"Đúng vậy." Nhiếp Tung trực tiếp nói ra cảm giác của mình: "Lần đầu tiên tôi gặp cô đã thấy rất quen thuộc."

"Đây là nguyên nhân tôi không muốn kết bạn với anh."

"Vì sao?" Nhiếp Tung hồi tưởng lại khung cảnh mỗi lần gặp mặt Doãn Hy, anh cho rằng mình không có bất kì hành động tuỳ tiện gì để cô kháng cự đến thế, anh không hiểu nổi.

"Anh chẳng qua chỉ tò mò về tôi thôi, nhưng tôi không muốn làm đối tượng nghiên cứu của anh."

Kết thúc cuộc gọi, WeChat thông báo có tin nhắn mới. Doãn Hi mở ra xem, là Tiểu Bàng, cậu ấy nhắn một câu không đầu không đuôi —— Chị Doãn, anh Tung đang theo đuổi chị đúng không?

Cậu ấy không dùng dấu chấm hỏi, nhìn qua đây là câu khẳng địnhn.

Doãn Hi xem ảnh cậu ây gửi đến, là một tờ giấy Nhiếp Tung thử màu hôm đó, anh dùng màu đen than chì rất bắt mắt viết một chữ "Doãn".

Cô gõ mạnh hai chữ: Không có.