Em Thật Tốt

Chương 71: Yêu trước theo đuổi sau




"Vì em?" Trâu Mông khó hiểu.

Không phải cô chưa từng suy đoán Khoa học Kỹ thuật Nhạc Mông và cái app Lemon kia ít nhiều có liên quan đến mình. Nhưng bảo app này vì cô mà có, đây là điều cô không bao giờ nghĩ đến.

"Em còn nhớ rõ em từng nói với anh không, hồi cấp hai em thích nhất là nghe radio."

Trâu Mông gật đầu, năm đó còn yêu có kể cho anh nghe về hồi cấp hai, cô không có "tư cách" xem TV trong nhà, hơn nữa bà nội thường hay xem mấy bộ phim truyền hình tình cảm gia đình máu chó, mở âm lượng TV cực lớn, vì để ngăn cách với thanh âm bên ngoài, cô liền dùng một cái máy MP3 cũ để nghe radio, cứ thế nghe từ cấp hai lên cấp ba. Đây cũng là lí do vì sao sau khi tốt nghiệp cô lại đến radio làm việc.

Những chuyện này đều là vô tình nhắc đến cho anh nghe, không ngờ anh nhớ kỹ như vậy.

"Tiết mục radio làm bạn với em rất nhiều năm." Hạ Vũ Châu nhìn cô: "Cho nên Lemon vĩnh viễn không mời người nổi tiếng nào làm gương mặt đại diện hết."

Hạ Vũ Châu nhìn cô đang sửng sốt không nói thành lời, cười hỏi cô: "Em sao vậy?"

Cô lắc đầu: "Em chẳng biết chuyện gì cả." Khi đó cô cho rằng Hạ Vũ Châu sẽ cực kỳ hận mình.

"Không phải bây giờ đã biết rồi sao? Đồ ngốc." Hạ Vũ Châu ôm cô vào lòng: "Tâm tư của anh cũng không đơn thuần như vậy, cái này chẳng phải để lấy lý do hợp tác với công ty em, hậu thuẫn cho việc theo đuổi lại em sao?"

Trâu Mông nghĩ ngợi: "Anh đâu có theo đuổi em."

Hạ Vũ Châu tự hỏi một chút, hình như thật là như vậy, anh ôm Trâu Mông ngồi lên đùi: "Vậy ngày mai bắt đầu theo đuổi em."

"Làm gì có ai ở bên nhau rồi mới bắt đầu theo đuổi chứ?"

Anh tìm từ thích hợp: "Có cưới trước yêu sau mà, sao không có yêu trước theo đuổi sau được chứ?"

"Hoá ra anh cũng biết nhiều thứ quá đấy chứ."

Thật ra Hạ Vũ Châu cũng không hiểu lắm, chỉ là đôi khi sẽ nghĩ đến, đột nhiên anh nhớ ra: "Có phải em còn chưa dùng Lemon không?"

"Không phải mà." Trâu Mông nói đúng sự thật: "Lúc trước em đăng ký rồi, sau này cùng bên anh hợp tác nên ngày nào chẳng dùng."

"Vậy em không xem trailer sao?"

"Trailer gì cơ?"

"Đưa điện thoại cho anh."

Trâu Mông đưa điện thoại cho anh, xem anh đang mân mê cái gì đó.

"Đúng là em không xác nhận tên thật."

Trâu Mông giải thích: "À, em không xác nhận, tại em cũng đâu có đăng bài, cần gì phải xác nhận chứ."

"Em cứ xác nhận tên thật là biết."

Cô có hơi nghi ngờ nhưng vẫn ấn hoàn thành từng bước xác nhận tên thật. Đột nhiên giao diện nhảy ra một đoạn phim hoạt hình quả chanh màu vàng, phía trên còn có một dòng chữ nối đuôi nhau, cuối cùng tạo thành một câu: "Hoan nghênh em, Nịnh Mông của anh."

"Nịnh Mông của anh." Cô nhỏ giọng đọc dòng chữ ấy.

"Không riêng gì như vậy, cấp bậc hội viên của em chính là cấp bậc VIP tối cao nhất, bao gồm các loại icon đều là về tình yêu."

Trâu Mông click mở trang cá nhân của mình, quả nhiên khác hẳn với trước kia, tất cả icon đều là quả chanh nhỏ đáng yêu.

"Chỉ có giao diện của em mới được thế này thôi, toàn thế giới chỉ có duy nhất mình em." Anh nhìn cô: "Em thích chứ?"

"Thích ạ." Trâu Mông vừa vui vừa cảm động, đúng là anh quá hiểu tâm tư thiếu nữ của cô.

Cô cười vui vẻ: "Nhưng anh làm vậy là không công bằng với những người lập trình ra app này, lỡ đâu bọn họ cũng muốn thổ lộ với nửa kia của mình thì sao?"

"Đành chịu thôi, ai bảo anh là người chi tiền chứ?"

"À..." Trâu Mông trêu chọc anh: "Tài đại khí thô." (Giàu có hào sảng).

"Tài đại...Khí thô..." Anh nhắc lại một lần, đến gần bên tai cô: "Tài lớn hay không lớn thì cũng khó mà nói, còn khí có thô hay không, em có thể tự trải nghiệm."

"..." Trâu Mông còn chưa kịp phản ứng lại, đã bị anh bế đi lên phòng ngủ trên lầu: "Hạ Vũ Châu, sao anh lại...ưm..."

Ngày hôm sau Khoa học Kỹ thuật Nhạc Mông ra thông cáo báo chí, ý là cảm ơn mọi người đã ủng hộ Lemon, nhưng công ty không có ý định mời gương mặt đại diện.

||||| Truyện đề cử: Chủ Tịch, Đừng Ép Người Quá Đáng! |||||

Không bao lâu ở khu bình luận đã ngập tiếng cười nhạo.

[ Hahahaha đây là vả thẳng mặt Trương Hi sao...Mấy hôm trước cô ta còn marketing ghê lắm...]

[Ừ...Chắc là Nhạc Mông cố tình đấy.]

[May quá, không có gương mặt đại diện thì tôi đây yên tâm dùng tiếp rồi.]

...

Phòng xã giao vốn dĩ kiến nghị Hạ Vũ Châu giải thích mọi chuyện tỉ mỉ một chút, nếu biết cái app này chứa cả một câu chuyện tình yêu thì đó cũng là một cách marketing rất tốt. Nhưng Hạ Vũ Châu lại từ chối, anh cũng không muốn rêu rao như vậy, nếu công bố xong lại bị giới truyền thông đào bới, cuộc sống của Trâu Mông nhất định sẽ bị ảnh hưởng, đây là chuyện anh không muốn xảy ra nhất.

********

Từ ngày Hạ Vũ Châu nói muốn theo đuổi cô, ngày hôm sau đã bắt đầu hành động, nương cơ hội này, mọi người ở đài hầu như đều biết Trâu Mông có người theo đuổi, Hạ Vũ Châu cảm thấy như vậy rất tốt, ít nhất sẽ khiến mấy tên đồng nghiệp nam ở đài mất đi ý chí.

Ngay cả Thường Trạch Hằng ở nhà chăm vợ đẻ cũng biết chuyện này. Trâu Mông ôm một bó hoa từ dưới lầu đi lên, vừa lúc đụng mặt với anh ấy: "Nghe nói em có người theo đuổi mới hả?"

Mặt Trâu Mông đỏ lên, mang theo chút bất đắc dĩ: "Là Hạ Vũ Châu."

Thật ra Thường Trạch Hằng không ngờ tới, nhưng nghĩ lại thấy cũng hợp lý: "Rất giống tác phong của cậu ấy."

Đúng là không sai, người này vừa tỉ mỉ lại tinh tế, mỗi một món quà mà anh gửi đến, Trâu Mông đều cảm nhận được tấm lòng của anh. Tuy rằng thi thoảng anh cũng sẽ mời đồng nghiệp trong phòng cô đi uống trà, nhưng tổng thể mà nói, quà cáp đều nằm trong phạm vi mà cô có thể nhận được.

Đương nhiên tặng quà xong anh cũng sẽ đòi lại "chỗ tốt" từ cô, đúng như lời anh nói, bọn họ chính là "yêu trước theo đuổi sau", bước theo đuổi này cũng chỉ là dư thừa.

Nhưng hậu quả của việc đòi "chỗ tốt" chính là Trâu Mông mệt chết khiếp: "Tuần sau em sẽ dọn về nhà mới bên kia ở."

"Không đi không được sao?" Hạ Vũ Châu nửa ghé vào trên giường, tay chống bên cạnh cô, hôn lên cổ cô, vừa mới làm xong nên người cô vẫn còn thấm mồ hôi: "Anh có thể đưa em đi làm mỗi ngày mà."

"Vậy cũng không thể ở đây mãi được, nếu buổi sáng anh mà có cuộc họp thì không tiện lắm." Cô quay đầu nhìn Hạ Vũ Châu: "Hơn nữa ngày nào anh cũng phải đưa em đi làm thì ngủ đâu có ngon."

Hạ Vũ Châu hôn môi cô: "Thứ tư em có hội nghị thường kỳ, vậy thứ ba về đó ở, thứ tư đến thứ hai thì ở chỗ này."

Trâu Mông cười: "Vậy chẳng bằng ngày nào cũng ở nhà của anh?"

"Càng tốt."

Cô chu môi: "Không nói đùa với anh đâu, em nghiêm túc đó."

"Vậy sau này chúng ta kết hôn thì phải làm sao?" Hạ Vũ Châu nghĩ ngợi: "Hay là anh mua một căn nhà ở gần đài các em nhé?"

Không phải Hạ Vũ Châu chưa từng suy xét đến vấn đề này, nhưng đã bị Trâu Mông gàn lại.

"Kết hôn... gì chứ?" Cô bị Hạ Vũ Châu làm cho thẹn thùng.

Trâu Mông thấy anh nhắc đến chuyện kết hôn đơn giản như thể đang nói xem sáng mai ăn cái gì vậy, ngoài mặt cô tỏ ra ghét bỏ nhưng khoé miệng lại không giấu được ý cười.

Hạ Vũ Châu trêu chọc cô: "Đừng nói là em vẫn muốn trốn nhé?"

Cô nhìn vào mắt anh, sau đó cười khúc khích rúc vào lòng anh: "Em sẽ không chạy đâu."

Cả đời này sẽ không chạy đi nữa.

"Anh...từng hận em sao?" Trâu Mông vẫn nhịn không được mà hỏi vấn đề này, cho dù bọn họ đã thống nhất không nhắc lại quá khứ, nhưng cô vẫn muốn biết suy nghĩ thật trong lòng anh.

"Nếu nói là hận em, không bằng tự hận bản thân anh, hận anh tại sao lúc đó không có năng lực, cũng hận anh không nhận ra sự khác thường của em khi ấy." Hạ Vũ Châu xoa đầu cô: "Anh cũng từng trách em, nhưng từ trước đến nay chưa từng hận."

Trâu Mông im lặng, nghe anh tiếp tục nói: "Thật ra Mông Mông này, anh hiểu lý do năm đó em rời đi, cũng vì thế mà anh phấn đấu hết mình để trở nên ưu tú hơn. Nhưng nếu đem hết thảy so sánh với em, từ trước đến nay anh đều cảm thấy những thứ đó nhỏ bé không đáng kể. Em phải biết rằng, đối với anh, em là quan trọng nhất."

Anh vừa nói xong, Trâu Mông đã vùi đầu vào ngực anh, nhỏ giọng khóc nức nở.

"Khóc cái gì?" Anh đau lòng: "Em xem em kìa, một hai muốn hỏi, biết thừa là em sẽ khóc mà."

Mặc dù đến bây giờ Trâu Mông vẫn nghĩ cách làm năm đó chính là tốt nhất, nhưng đến bây giờ anh nói anh không trách cô, cô vẫn không nhịn được mà rơi nước mắt.

Đây là lần đầu tiên Trâu Mông cảm thấy bản thân mình quá ích kỷ, cô đã từng vì lòng tự trọng của mình mà liên tục từ chối những món quà của anh, nhưng cuối cùng lại tự cho mình là đúng, ép anh phải chấp nhận kết quả mà anh không muốn, hoàn toàn không để ý xem anh có bằng lòng hay không.

"Đừng khóc mà." Hạ Vũ Châu bó tay với cô, không khóc thì thôi, cô mà khóc là sẽ không dừng lại được. Anh đau lòng lại chẳng biết phải làm sao.

Mới vừa mây mưa xong mà Trâu Mông đã khóc như vậy, cứ thế khóc đến nỗi ngủ thiếp đi. Hạ Vũ Châu nhìn gương mặt ngủ mơ vẫn còn sụt sịt của cô, khóe mắt còn dính nước, cánh tay ôm chặt lấy tay anh. Anh nâng lên một tay khác, khẽ vén tóc của cô sang, nhẹ giọng nói: "Đồ ngốc, yêu em còn không đủ, sao có thể hận em được chứ?"

Tối hôm qua khóc thành như vậy, sáng hôm sau mắt Trâu Mông sưng lên, cô ủ rũ soi gương: "Làm sao bây giờ?"

Hạ Vũ Châu nhìn kỹ: "Anh thấy không có sưng mấy, vẫn rất xinh đẹp."

"Đúng là thẳng nam." Trâu Mông nhỏ giọng làu bàu.

"Vậy thì phải làm sao?" Hạ Vũ Châu vuốt mặt cô rồi lại nhìn kỹ lần nữa: "Thật sự rất xinh đẹp."

"Anh đúng là đồ miệng lưỡi trơn tru." Trâu Mông không muốn để ý đến anh nữa.

Hạ Vũ Châu giữ chặt cô: "Để anh ngắm lại xem." Anh cẩn thận nhìn cô chăm chú.

"Làm gì thế, chưa nhìn thấy em bao giờ à?"

Anh ôm lấy cô: "Hai ngày nữa anh phải đi Ninh Thành rồi, chắc phải mất mấy ngày không được gặp em."

Mẹ và ông ngoại anh đều ở Ninh Thành.

"Có...chuyện gì sao?"

"Tròn 10 năm bà ngoại anh mất, anh phải về một chuyến."

"Vậy..." Trâu Mông muốn hỏi anh có cần cô về cùng không.

Không phải Hạ Vũ Châu không muốn dẫn cô về tế bái bà ngoại, nhưng không cần thiết làm trò trước mặt nhiều người như vậy.

Có vài người anh không muốn gặp mặt, đừng nói là dẫn theo cả cô.

"Chờ lần sau đi." Anh biết Trâu Mông đang nghĩ cái gì: "Lần sau anh sẽ dẫn em về gặp bà ngoại. Bà thích những cô gái xinh đẹp lắm, nhìn thấy em nhất định sẽ rất vui."

Lúc này Trâu Mông mới ý thức được, quan hệ giữa Hạ Vũ Châu và người trong nhà còn căng thẳng hơn cô tưởng rất nhiều.

Anh vĩnh viễn sẽ không trách cô, cho dù cô đã từng vứt bỏ anh, nhưng anh nhất định sẽ hận mẹ của mình.

Nhất định là vậy.