Em Thật Tốt

Chương 26: Em nhịn một chút




Buổi tối Trâu Mông lại sốt nhẹ, Đường Lâm nói đây là hiện tượng bình thường, uống một viên thuốc hạ sốt rồi mới dần chìm vào giấc ngủ.

Cô bảo Hạ Vũ Châu về nhà, nhưng anh nằng nặc đòi ở lại cùng cô, cũng may đây là phòng VIP, giường của người trông nom cũng không chật chội.

"Được rồi." Hạ Vũ Châu sờ sờ đầu cô: "Nghỉ sớm một chút đi."

"Anh đừng có sờ, tóc em dơ lắm, ba ngày rồi chưa gội đấy."

Tối nay Trâu Mông muốn gội đầu nhưng lại bị Hạ Vũ Châu ngăn cản, cô vừa mới hạ sốt, nếu gội đầu xong mà không làm tốt việc giữ ấm thì cũng rất dễ bị cảm lạnh.

"Ra viện rồi em muốn đi cắt tóc ngắn một chút." Trâu Mông kéo lấy tóc của mình, sợi tóc xoã xuống đã gần cập eo.

"Hửm?" Hạ Vũ Châu rất thích tóc cô, vừa mềm vừa thơm.

"Tóc dài quá nên gội đầu cũng rất phiền phức." Tuy tóc Trâu Mông mềm nhưng lại rất dày, mỗi lần gội xong đều tốn thời gian để sấy, lần nào cũng sấy tới nỗi mỏi cả tay mà tóc mãi vẫn chưa khô.

"Mông Mông, đúng lúc có chuyện muốn nói với em." Hạ Vũ Châu ngồi bên mép giường.

"Dạ."

"Ra viện thì tới nhà anh ở đi." Nhìn thì như là trưng cầu ý kiến, nhưng Trâu Mông biết mình không từ chối được.

Hơn nữa cô cũng biết rõ, tạm thời cô không thể quay về căn nhà kia.

"Tóc thì đừng cắt, ngày nào anh cũng gội đầu cho em, gội cho em cả đời." Hạ Vũ Châu nhìn cô: "Đến nhà anh ở nhé?"

Hiện tại không còn biện pháp nào tốt hơn, Trâu Mông cúi đầu tự hỏi một lát, đỏ mặt hỏi lại anh: "Em còn có thể đi học sao?"

Hạ Vũ Châu bật cười: "Có phải trong mắt em anh là người suốt ngày chỉ nghĩ đến chuyện kia không?"

"Chẳng lẽ không phải sao?" Trâu Mông vặn lại.

Hạ Vũ Châu không thể phản bác. Sờ sờ trán của cô, thấy vẫn còn hơi ấm: "Nhanh ngủ đi, đợi sức khoẻ em ổn rồi thì chúng ta còn rất nhiều thời gian để nói chuyện."

Anh hạ giường xuống, làm Trâu Mông nằm ngay ngắn.

Trâu Mông nhẹ nhàng kéo cổ tay áo anh, mở to mắt nhìn: "Ngủ cùng em được không?"

Hạ Vũ Châu cảm thấy trái tim mình như nóng lên: "Không phải nói đầu óc anh toàn mấy chuyện không trong sáng sao?"

Trâu Mông lắc đầu: "Anh không lỡ bắt nạt bạn gái chưa khỏi ốm đâu đúng không?"

"Mông Mông." Hạ Vũ Châu thở dài: "Em đừng dày vò anh."

"Ồ." Trâu Mông chu miệng, kéo chăn lên đến cổ: "Vậy em ngủ đây."

Hạ Vũ Châu phát hiện thi thoảng cô sẽ giận dỗi một chút, cô không vô cớ gây rối để cãi nhau với anh, nếu thật sự không vui thì cô sẽ trực tiếp biểu đạt, nhưng phàm là giận dỗi nho nhỏ thì chính là cô đang làm nũng.

Rửa mặt xong, anh vẫn còn rối rắm trong chốc lát, cuối cùng im lặng buông rào chắn trên giường bệnh xuống rồi nằm bên cạnh Trâu Mông.

Trâu Mông lập tức xoay người lại ôm lấy eo anh.

Cô rất ít khi bị bệnh, vào thời điểm giao mùa cô sẽ chú ý giữ ấm, cô không có tư cách được ốm.

Đây là lần đầu tiên cô bị bệnh mà có người ở bên chăm sóc.

Trâu Mông tự nhiên tựa vào tay anh: "Cẩn thận đè nặng tay." Hạ Vũ Châu nhắc nhở: "Không sợ tay anh tê à?"

"Muốn ôm."

"Được rồi, ôm."

Trâu Mông lúc bị bệnh vô cùng ỷ lại anh. Hạ Vũ Châu cũng rất hưởng thụ sự ỷ lại này.

-

Sáng hôm sau, hạ sốt, Đường Lâm sắp xếp một lần kiểm tra toàn diện.

"Nào, cẩn thận nóng đó." Hạ Vũ Châu đút cháo cho Trâu Mông ăn. Cháo do thím Lưu dậy sớm nấu, bà ấy nói bây giờ thứ cô thiếu bây giờ chính là dinh dưỡng, nhất định phải bồi bổ thật tốt.

Hạ Vũ Châu cũng nhận ra cô chẳng tăng được mấy cân thịt, sau chuyện này lại còn gầy thêm.

"Tự em ăn là được rồi, em bị thương tay trái mà."

Hạ Vũ Châu không chịu: "Em cứ coi như mình thuận tay trái đi."

"..."

Trâu Mông ăn ít đi rất nhiều, có một chén cháo mà cũng không ăn hết.

"Ngoan, lại ăn thêm hai thìa nữa." Hạ Vũ Châu dỗ dành: "Hai miếng thôi nhé?"

Trâu Mông nhìn dáng vẻ của anh rồi nghĩ, nếu sau này cả hai có con, Hạ Vũ Châu nhất định là một người ba tốt, một người ba cực kì biết dỗ dành con cái.

Nghĩ đến đây, lập tức mặt cô đỏ lên, cái gì mà có con chứ, sao cô đã nghĩ đến cả đoạn có con rồi?

"Em nghĩ đến chuyện gì mà lại đỏ mặt thế?"

"Không...không có gì." Trâu Mông cũng không dám nhìn thẳng vào mắt anh.

"Nhất định là có..." Hạ Vũ Châu trêu cô: "Không phải là..."

Còn chưa nói xong đã bị Trâu Mông cắt ngang: "Không có mà, không phải chuyện đó."

Hạ Vũ Châu nghẹn cười: "Anh đang nói là không phải em đang nghĩ tối nay ăn gì chứ? Chẳng lẽ không phải sao?"

Trâu Mông biết mình bị anh trêu thì duỗi tay muốn đánh anh. Nắm tay không chút sức lực nào đánh vào người anh.

Anh buông chén cháo xuống, nhẹ nhàng nắm lấy cổ tay cô, vốn dĩ Trâu Mông đang ngồi xếp bằng ở trên giường, bị anh kéo đến nỗi cả người ghé vào trên người anh.

"Cẩn thận tay." Anh vẫn còn tâm trạng quan tâm tay cô.

"Anh buông em ra..." Một tay Trâu Mông chống lên ngực anh muốn nhổm dậy. Nề hà anh lại ôm lấy eo cô rồi kéo sát cô về phía mình.

"Vậy em nói cho anh biết vừa nãy em nghĩ đến chuyện gì? Nói ra thì anh buông."

"Không nói." Trâu Mông nghĩ đến lại đỏ mặt, nhưng nhất quyết không chịu nói.

"Nói hay không?" Hạ Vũ Châu cù cô: "Hửm? Nói hay không?"

Trâu Mông thật sự rất sợ nhột, bị anh cù hai cái đã nhịn không nổi.

"Nói...em nói..." Trâu Mông thẹn thùng, cúi đầu, nhỏ giọng nói: "Em nghĩ sau này có con, nhất định anh sẽ rất giỏi dỗ con."

"Hahahahaha." Hạ Vũ Châu cười sang sảng.

"Anh cười cái gì?" Trâu Mông đánh anh: "Anh cười em."

"Anh không có, Mông Mông." Anh ôm sát lấy cô: "Mông Mông...anh nhận ra người có đầu óc không trong sáng chính là em đấy."

"Không phải em!" Trâu Mông khó thở: "Anh nói vớ vẩn."

Hạ Vũ Châu kéo cô vào trong lòng, nhẹ nhàng vỗ về sợi tóc người yêu: "Còn một tuần nữa thôi, Mông Mông của anh sẽ thành niên rồi."

"Ừm..."

"Thành niên là có thể làm chuyện mà em muốn." Anh dán sát lỗ tai cô rồi nhỏ giọng nói.

Trâu Mông lại bị anh trêu chọc: "Thành niên rồi cũng chưa có con được. Nhưng nếu em muốn thì chúng ta phải chăm chỉ làm chuyện kia thôi."

"Muốn có con thì phải chăm chỉ làm chuyện kia..." Trâu Mông cân nhắc những lời này, lúc phản ứng lại thì mặt đã đỏ bừng.

"Anh phiền muốn chết."

Hạ Vũ Châu vuốt má cô: "Bây giờ còn chưa được." Anh hôn lên môi cô: "Em nhịn một chút nhé!"

"..."

"Đừng nóng lòng, chờ em khoẻ rồi thì cứ nằm đấy để anh làm em."

"..." Trâu Mông duỗi tay che miệng anh lại. Truyện Nữ Cường

Cửa phòng bệnh kẽo kẹt mở ra, Đường Lâm thấy Trâu Mông đang ghé vào trên người Hạ Vũ Châu thì lập tức che mắt lại, xoay người về sau: "Hai người có thể chú ý một chút được không? Hạ Vũ Châu, cậu có phải con người không vậy? Trâu Mông vừa mới dứt sốt, sao cậu lại cầm thú thế hả?"

"Anh có phải người không?" Hạ Vũ Châu túm lấy túi giấy ăn rồi ném lên lưng Đường Lâm: "Suy nghĩ xấu xa."

"Tôi!" Đường Lâm xoay nửa người lại, dư quang ngó thấy hai người còn ôm nhau thì lại quay đi: "Hai người có thể tạm thời tách nhau ra không?"

Trâu Mông vội vàng đứng dậy, co quắp đứng bên cửa sổ, nếu không phải Trâu Mông còn mặc đồ bệnh nhân thì còn tưởng rằng người bị bệnh là Hạ Vũ Châu.

"Cậu không phải đi học sao? Không phải đang học lớp 12 à?" Đường Lâm hỏi Hai Vũ Châu.

"Anh là cảnh sát hay FBI? Quản nhiều chuyện thế?" Hạ Vũ Châu ghét bỏ.

"Bác sĩ Đường, bao giờ tôi được xuất viện vậy ạ?" Trâu Mông hỏi Đường Lâm: "Tôi cảm thấy mình đã khoẻ lắm rồi, muốn nhanh chóng quay lại trường học."

"Ê tôi bảo này, sao cùng là lớp 12 mà lại có chênh lệch lớn vậy nhỉ?" Đường Lâm hết nhìn Hạ Vũ Châu rồi lại nhìn sang Trâu Mông: "Tuy rằng đã khoẻ lại, nhưng tôi kiến nghị cô nên nghỉ ngơi thêm hai ngày nữa, dù sao học tập cũng cần có sức khoẻ mà."

"Người này tuy không đáng tin nhưng y thuật cũng được." Hạ Vũ Châu không muốn cô đi học ngay: "Em cứ nghe lời anh ta, nghỉ thêm hai ngày nữa."

"Này...nói kiểu gì thế?" Đường Lâm cũng không giận: "Việc học thì có học mãi cũng không hết, nghỉ ngơi 2 ngày cho rốt là để có sức mà học đấy."

Trâu Mông chỉ có thể nghe theo, lại ở bệnh viện thêm hai ngày.

Trước ngày xuất viện, cô thật sự không chịu được nữa, thế nào cũng phải gội đầu.

Tay trái của cô vẫn chưa được chạm nước, Hạ Vũ Châu xung phong nhận việc gội đầu cho cô.

Đây là lần đầu tiên anh gội đầu cho người khác, anh sợ mình dùng sức quá lớn làm đau cô.

Gội đầu cho cô cũng không phải việc gì khó, trình tự các bước cũng chẳng khác gì anh tự gội cho mình.

Nhưng vừa mới gội xong, tóc ướt phải lấy khăn bọc lại, thật đúng là làm khó anh.

Hạ Vũ Châu lấy hai cái khăn tắm quấn hết lớp này đến lớp khác, nhưng bởi vì hai cái khăn hơi nặng, lúc Trâu Mông ngẩng đầu lên cả người hơi lung lay một chút, nhoáng cái hai chiếc khăn đã rớt xuống, mái tóc ướt nước cứ thế dán vào lưng.

Quần áo của Trâu Mông cũng bị ướt một nửa.

Hạ Vũ Châu luống cuống tay chân cầm lấy hai cái khăn.

"Anh giúp em vắt nước ở tóc đi, sau đó bọc lại là được."

Hạ Vũ Châu làm theo, sau đó Trâu Mông dạy anh dùng một cái chăn phủ giường bao lấy tóc cô, lại xoay hai vòng rồi cố định ở trên đầu.

"Anh đi lấy cho em bộ quần áo." Hạ Vũ Châu sợ cô bị cảm.

Sau khi đưa quần áo vào xong, anh cũng không rời đi.

"Anh...ra ngoài đi, em thay quần áo."

"Em một tay thì thay quần áo kiểu gì? Để anh giúp."

"..."

"Nhanh cởi ra đi, quần áo ướt mặc lâu bị cảm đấy." Hạ Vũ Châu vừa nói vừa cởi áo cho cô: "Toàn thân em có chỗ nào anh chưa nhìn qua đâu? Còn ngại cái gì?"

"Đừng mà..." Trâu Mông trốn ra phía sau, trên giường còn có thể tự trấn an bản thân, bây giờ ban ngày ban mặt trần trụi trước mặt anh, thật sự cô vẫn còn thấy ngại ngùng lắm.

Nhưng có trốn thì phía sau cũng là vách tường, Trâu Mông không trốn được.

Mấy ngày nay Hạ Vũ Châu hao hết tâm tư để trêu cô, tuy Trâu Mông không nói, nhưng anh luôn sợ chuyện của Lưu Hải Phong sẽ để lại bóng ma trong cô. Nhưng cũng may Trâu Mông là người mạnh mẽ.

Loại mạng mẽ này lại khiến người ta đau lòng.

Hạ Vũ Châu đè cô lên tường, duỗi tay cởi từng cúc áo của cô.

Anh cởi rất cẩn thận, bên trong đồng phục bệnh nhân cũng không có nội y, Hạ Vũ Châu cởi hết các cúc áo xong, nhịn không được mà nuốt nước miếng.

Lại một lần thầm mắng bản thân mình cầm thú.

"Làm sao bây giờ?" Hạ Vũ Châu nhìn chằm chằm ngực cô: "Mỗi lần nhìn thấy đều muốn ăn."

Trâu Mông kéo vạt áo: "Vậy đừng nhìn."

"Không được, ngày nào anh cũng muốn nhìn."

"..."

"Hôm nay không làm em." Hạ Vũ Châu lấy quần áo sạch sẽ mặc vào cho cô, cài đến tận nút trên cùng, sau đó nhìn thẳng vào mắt cô: "Sau khi đến nhà anh ở, mỗi ngày đều cho anh ăn nhé?"

"Không được." Trâu Mông quay đi không nhìn anh: "Không...không có thời gian."

"Sẽ có thời gian." Hạ Vũ Châu hôn lên trán cô: "Chúng ta phải học được cách nắm bắt từng chút thời gian một."

"..."