Edit: Chu
Thời điểm Trâu Mông bị Hạ Vũ Châu ôm về nhà, cả người gần như đều lộ hết ra ngoài, nội y không biết đã bị vứt ở chỗ nào trong xe, chỉ tìm được một chiếc áo thun để che trước ngực.
"Xấu hổ gì chứ, có ai ở đây đâu." Hạ Vũ Châu cười cô, "Chỉ có anh thấy được em thôi."
Từ gara có thể trực tiếp đi thẳng vào nhà, nhưng Trâu Mông vẫn cảm thấy thẹn thùng, còn người này hiện tại đang ăn bận chỉnh tề nên đương nhiên sẽ không sao.
"Giận à?"
Trâu Mông không để ý tới anh, người này thật sự quá đáng, vừa rồi ở trên xe lại bắt cô dùng miệng giúp anh, cuối cùng bắn toàn bộ lên mặt cô, anh vẫn ra dáng con người, chỉ có mình cô là chật vật.
Thấy cô quay đầu đi không để ý tới mình, Hạ Vũ Châu giả ý buông tay.
"A..." Trâu Mông theo bản năng sợ bị anh quăng ngã, sợ hãi hét lên một tiếng, ôm chặt lấy cổ anh, sau khi phát hiện anh đang trêu mình, cô càng cảm thấy tức giận: "Sao anh phiền quá vậy Hạ Vũ Châu."
"Đừng giận mà." Hạ Vũ Châu hôn mặt cô. "Lát nữa anh cũng dùng miệng phục vụ em nhé."
"..." Ý cô có phải là vậy đâu?! "Em từ bỏ, tại sao anh..." Cô hạ thấp âm thanh: "Muốn làm nhiều như vậy."
"Ừm. Bởi vì anh cảm thấy không đủ." Hạ Vũ Châu ôm cô lên lầu, đi về phía phòng tắm trong phòng ngủ chính: "Anh đã nhiều năm không làm cùng em rồi, không phải em nên bù đắp cho anh sao?"
"..." Anh có thể xưng danh vô địch về khả năng cãi chày cãi cối không cần lý lẽ của mình rồi đấy, cô hẳn nên biết điều này vào 6 năm trước.
Dù vậy, nhưng Trâu Mông biết rõ Hạ Vũ Châu dễ bị lừa bởi dáng vẻ nào nhất, cô đáng thương nhìn anh: "Nhưng mà em rất mệt."
"Ừm." Hạ Vũ Châu biết câu nói của cô là thật, nhưng việc anh vẫn chưa cảm thấy đủ cũng là thật, "Cho nên lát nữa, em cứ yên tâm nghỉ ngơi, anh bỏ sức ra là được rồi."
"..."
Cuối cùng, trước khi Trâu Mông mơ màng chìm vào giấc ngủ đêm nay, trong đầu cô vẫn luôn thắc mắc một vấn đề, vì sao người bỏ ra sức lực là anh, nhưng cuối cùng người mệt đến chết khiếp lại là mình.
Buổi sáng, Hạ Vũ Châu thức dậy sớm hơn Trâu Mông, mặc dù đêm qua ngủ ngon nhưng đồng hồ sinh học vẫn khiến anh thức dậy vào rất sớm, híp mắt cầm điện thoại bên cạnh lên, 6 giờ 28 phút, đồng hồ báo thức là 6 giờ rưỡi, anh sợ đánh thức Trâu Mông, liền tắt báo thức của đồng hồ.
Quay đầu nhìn thấy Trâu Mông đã lăn đến mép giường, một chân rơi ra bên ngoài.
Anh nhẹ nhàng xoay cô lại, chậm rãi kéo cả người vào trong ngực mình, chỉ vừa nghiêng người, Trâu Mông liền rất tự nhiên mà bám lên người anh. Cô vùi nửa gương mặt vào trong cổ Hạ Vũ Châu. Hơi thể đều đều phả vào một bên cổ, khiến nó trở nên nóng hừng hực.
"Ưm hừm..." Cô ậm ừ hai câu, cho rằng anh muốn rời giường: "Mấy giờ rồi?"
Anh nghiêng đầu, hôn lên trán cô: "Còn sớm, ngủ thêm một lát đi."
"Anh đừng nhúc nhích." Trâu Mông nhích gần về phía anh hơn.
Hạ Vũ Châu cười, "Được, anh không động đậy nữa, em tiếp tục ngủ đi." Anh ôm Trâu Mông, tiếp tục nhắm mắt dưỡng thần.
Ôm Trâu Mông ngủ đến 7 giờ rưỡi, anh từ người sống sờ sờ bị cô xem thành một con gấu bông, dù vậy anh lại rất hưởng thụ cảm giác này.
Hạ Vũ Châu cầm điện thoại nhìn thoáng qua thời gian rồi khóa lại. Màn ảnh tối đen đúng lúc chiếu lên dáng vẻ đang ôm Trâu Mông của anh, áo trên người cả hai đều là áo thun trắng của anh, cô nhắm chặt hai mắt, rúc vào trong ngực anh vô cùng thân mật.
Mở camera trước lên, ấn chụp vài tấm, lúc thì anh đang hôn cô, lúc thì lại xoa đầu.
Từ từ buông cô ra, chậm rãi rút cánh tay đang được cô nằm lên, anh chống đầu nhìn gương mặt đang ngủ của cô, "Sao lúc ngủ vẫn đẹp như vậy nhỉ."
Anh cúi đầu hôn hôn vài cái lên mặt Trâu Mông, sau đó rời giường. Hạ Vũ Châu muốn tiếp tục ở bên cạnh cô, nên chuyện gì cũng không làm, dù nhìn cô ngủ như vậy chỉ lãng phí thời gian, anh cũng cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Nhưng từ đêm qua đến nay, bên trong vẫn còn rất lộn xộn, nếu bị Trâu Mông phát hiện là anh cho người đến dọn dẹp, đoán chừng hậu quả sẽ không đơn giản là cô không để ý đến anh vài ngày như vậy nữa đâu.
Lúc Trâu Mông tỉnh dậy, bên cạnh đã không còn ai, cô duỗi người một cái rồi xem thời gian, đã 9 giờ.
Khi hai chân chạm đất để xuống giường, háng vẫn còn cảm thấy trướng đau. Cô thầm mắng Hạ Vũ Châu trong lòng một câu, "Không biết tiết chế gì cả."
Cô xuống lầu, vừa vặn nhìn thấy Hạ Vũ Châu từ phòng gym đi ra, "Dậy rồi?"
Trâu Mông lại cảm thấy nghi hoặc, người này không biết mệt sao? Tại sao anh vẫn có thể thức sớm để tập thể hình, còn cô thì gần như không thể đi lại.
Hôm nay Hạ Vũ Châu tăng cường rèn luyện cơ bụng, mới vừa luyện xong, hiệu quả cũng không tệ lắm. Anh đi đến bên cạnh Trâu Mông, kéo tay cô đặt lên trên bụng mình: "Còn bình thường không?"
"..." Tối qua quả thật Trâu Mông đã uống quá nhiều, nhưng vẫn nhớ rõ những gì mà mình đã nói. Dường như cô đã nói cơ bụng anh quá bình thường.
Người này thật quá... Hiếu thắng.
Mặt cô đỏ lên, nhanh chóng rút tay ra, "Phiền chết được."
"Anh đi tắm rửa." Hạ Vũ Châu không chọc cô nữa, hôn lên sườn mặt cô một cái, "Em ăn sáng đi."
Bữa sáng là bánh bao thịt cua của một nhà hàng. Hạ Vũ Châu đặt chúng trong tủ giữ ấm, lúc lấy ra ăn vẫn còn nóng hổi. Cô chậm rãi ăn hết sạch sẽ, lúc ngồi lên sofa, Hạ Vũ Châu cũng vừa tắm xong, anh vừa lau tóc vừa ngồi vào cạnh cô.
Trâu Mông lấy chiếc khăn lông trong tay anh qua, giúp anh lau tóc, "Hôm nay anh muốn làm gì?"
Hạ Vũ Châu cảm thấy đã được rồi nên rút lại chiếc khăn cô đang cầm. Tóc của đàn ông đều ngắn, chỉ cần lau trong chốc liền khô, "Muốn làm em, được không?"
"Hạ Vũ Châu!" Trâu Mông hét tên anh: "Anh có thể đứng đắn hơn không?"
Anh nhún nhún vai, "Đây là chuyện đứng đắn mà anh muốn làm."
"Trong đầu anh đều là những chuyện kia, phiền phức chết được." Trâu Mông không muốn để ý đến anh.
"Vậy em muốn làm gì? Đi dạo phố? Hay xem phim?" Anh ôm Trâu Mông vào trong lòng: "Anh đi cùng em."
Trâu Mông quả thật rất dễ dỗ, cho dù đang bùng nổ nhưng chỉ cần thuận theo cô là mọi chuyện sẽ êm xuôi: "Em vẫn chưa nghĩ ra nơi nào cả."
Cô nhìn Hạ Vũ Châu: "Anh không bận sao?"
"Không bận, cả ngày hôm này đều có thể ở cùng em."
Cô nghĩ nghĩ, "Có một nơi em vẫn luôn muốn đi."
"Vậy đi thôi, anh cùng em đến nơi đó."
"Anh không hỏi em muốn đi đâu sao? Không sợ em bán anh à?"
Anh kéo Trâu Mông lại, cười nói: "Cũng được, bán anh cho em, anh giúp em đếm tiền."
Trâu Mông bĩu môi: "Thương nhân như anh sao có thể chịu thiệt thòi được chứ?"
"Nhưng em là ngoại lệ, dù mệt đến mức không còn quần để mặc anh vẫn cam tâm tình nguyện."
"Miệng lưỡi trơn tru." Nhưng mà cô thích.
Hạ Vũ Châu vỗ lên mông cô: "Đi thay quần áo nào."
Từ mấy hôm trước, Trâu Mông đã ngủ ở đây nhưng lại không có quần áo để mặc, Hạ Vũ Châu liền dựa theo kích cỡ của cô mà mua cả một tủ đồ, cô nhìn qua một lượt, chọn một cái váy liền thân màu trắng.
Lúc cô từ phòng để quần áo đi ra, Hạ Vũ Châu dường như lại thấy được cô ở tuổi 18. Dù không trang điểm, nhưng lại có lợi thế về làn da trẻ trung săn chắc, chỉ cần tô son liền vô cùng xinh đẹp.
"Đi thôi." Hạ Vũ Châu cũng mặc một bộ đồ thoải mái, nhưng so với năm 18 tuổi, anh thật sự đã cường tráng hơn rất nhiều.
"Để em lái xe cho." Trâu Mông kéo cánh tay anh, nói xong liền nhìn chiếc xe đậu trong gara tối qua, mặt cô đỏ lên một chút, "Em... em không muốn lái chiếc kia."
Hạ Vũ Châu nghẹn cười, chọc cô: "Bên trong đều là mùi của em mà."
Trâu Mông xoay người đi, nhưng lại bị anh nhanh tay lẹ mắt giữ lấy, "Anh đã thu dọn hết rồi."
"Anh dọn ư?"
"Không đành lòng để cho người khác dọn dẹp."
"..." Trâu Mông nhìn đến chiếc xe kia, vẫn cảm thấy có chút xấu hổ, nói thầm: "Em cũng không muốn lái chiếc xe kia."
Cuối cùng cô bỏ qua hết những chiếc siêu xe, chọn một chiếc trông "bình thường" nhất.
Đây không phải là mùa du lịch cao điểm, nhưng vì là cuối tuần nên lượng xe cộ chạy về phía khu thắng cảnh cũng không hề ít, hơn nữa đây còn là lần đầu tiên Trâu Mông lái một chiếc xe đắt thế này, nên chạy hơn nửa giờ mới đến nơi.
Hạ Vũ Châu không ngờ rằng, nơi mà cô muốn đến lại là núi Thanh Nhai. Nơi này xem như đã từng chứng kiến thời khắc tình yêu của bọn họ bắt đầu.
Trâu Mông đậu xe ngay ngắn xong, hai người xuống xe đi vào trong, "Trước kia bên đài từng tổ chức một cuộc kiến tập, đã tới nơi này làm tiệc nướng BBQ." Cô nhìn Hạ Vũ Châu: "Nhưng em không dám đến."
Anh vân vê tay cô, "Đúng lúc, anh cùng em tới đây. Là một bắt đầu mới."
Năm đó nơi này vì một bộ phim truyền hình vô cùng ăn khách mà trở nên nổi tiếng. Nhiều năm trôi qua, nhiệt độ của bộ phim ấy cũng đã không còn, lượng khác đến đây cũng không còn nhiều như năm đó, nhưng mấy năm nay được chính phủ quy hoạch xây dựng khu thắng cảnh, tất cả các khía cạnh đã được cải thiện không ít. Vào mùa xuân và mùa thu, có rất nhiều người đến đây để dã ngoại.
Hai người cùng đi dạo bên trong một lúc, Hạ Vũ Châu sợ cô cảm thấy nóng nên thuê một chiếc xe cáp, chở bọn họ ngắm cảnh một vòng. Cuối cùng dừng lại ở chỗ treo chiếc ổ khoá năm đó.
Hạ Vũ Châu hiểu rõ, hôm nay Trâu Mông chọn chiếc váy trắng này là có lí do.
"Anh nói xem, chiếc ổ khoá của chúng ta năm đó có còn ở đây không?" Trâu Mông hỏi anh.
Hạ Vũ Châu cũng không chắc rằng ổ khoá vẫn còn được giữ nguyên ở chỗ cũ,anh kéo tay Trâu Mông, nhìn cô: "Mông Mông, ổ khoá trước kia có còn ở đây hay không đều không quan trọng. Nếu nó còn ở đây, vậy xem như đã chứng kiến thời khắc tình yêu của chúng ta bắt đầu. Nếu nó không còn nữa, vậy có nghĩa là quá khứ không vui đều đã đi qua, chúng ta bắt đầu lại một lần nữa."
"Nhưng em hy vọng nó vẫn còn ở đây." Ngay cả khi những chuyện không vui qua đi, Trâu Mông vẫn hy vọng đó sẽ là những kỷ niệm trân quý giữa bọn họ.
Hạ Vũ Châu hiểu được tâm tư của Trâu Mông, anh ôm lấy cô: "Chúng ta về sau sẽ có cả một đời hồi ức, tất cả đều là những chuyện vui vẻ."
Trâu Mông cũng đã từng từ bỏ. Lúc ấy, cô cảm thấy đời này của mình sẽ không còn hạnh phúc, nhưng có lẽ ông trời vẫn còn ưu ái cô, đã đưa Hạ Vũ Châu quay về bên cô một lần nữa.
Lần đến trước kia, bọn họ không mua được ổ khoá ở cửa hàng lưu niệm. Hôm nay trong cửa hàng lại có một khu dành riêng để bán rất nhiều ổ khoá, tất cả kiểu dáng đều rất đẹp.
Nỗi ám ảnh khi phải lựa chọn của Trâu Mông bắt đầu xuất hiện, "Em cảm thấy cái nào cũng đẹp." Cô cầm lên ba chiếc, đưa cho Hạ Vũ Châu chọn. "Thật ra, em cảm thấy ổ khoá hình chữ U anh chọn lần trước khá đẹp đấy chứ."
"..." Hạ Vũ Châu cảm thấy cô đang cười nhạo thì đúng hơn. Hơn nữa, anh cảm thấy lần trước mình đã không khoá kỹ càng, có lẽ năm đó vì anh đã chọn một chiếc ổ khoá không bình thường như vậy, nên tình yêu bọn họ cũng không được khoá chặt.
"Vậy được." Anh cầm thêm bốn chiếc lên. "Từ lần trước tới đây đã cách bảy năm, chúng ta mua bảy ổ đi, mỗi năm một ổ."
"Nào có ai treo như vậy đâu."
"Sao lại không được." Hạ Vũ Châu kéo cô đi tính tiền.
Thừa dịp anh đang tính tiền, Trâu Mông hỏi thu ngân, "Cho tôi hỏi một chút, những ổ khoá trên cầu đều bị gỡ xuống hết sao?"
"Trước kia cứ hai năm lại gỡ một lần, bởi vì lan can lúc đó không chắc chắn, ổ khoá nhiều quá sẽ xuất hiện những mối hoạ ngầm, lúc cải tạo lại, cả cây cầu đều bị dỡ bỏ để xây mới. Nên hiện tại không cần lo lắng đâu, ổ khoá sẽ không bị gỡ xuống nữa."
Hạ Vũ Châu biết cô vẫn hoài niệm chuyện cũ, rốt cuộc ổ khoá mà cả hai nói tới lại có ý nghĩa không giống nhau đối với bọn họ.
"Đừng để ý đến việc này." Hạ Vũ Châu bóp thật kỹ ổ khoá cuối cùng xong, xoay người ôm cô, "Mặc kệ những ổ khoá này có bị gỡ xuống hay không, Mông Mông hãy cứ tin vào anh, chúng ta vĩnh viễn sẽ không rời xa nhau."
Trong cuộc đời hữu hạn này, anh sẽ không bao giờ để câu chuyện "Chia xa" xảy ra ở giữa bọn họ nữa.
2558 words
06.08.2023