Túc Yểu ngượng ngùng muốn chạy trốn.
Đông Thanh dịu dàng ngậm lấy cánh môi mềm, tỉ mỉ hôn hít liếm láp, khiến nàng nhũn người.
Đang lúc Đông Thanh dùng đầu lưỡi cạy mở hàm răng nhỏ, Túc Yểu lại hé miệng ra ——
Vì thế, khóe miệng hai người đều bị đối phương nhá nhẹ.
Ngay lập tức, lòng Túc Yểu tràn ngập nỗi chán nản, nàng muốn hôn tiếp nhưng khó mà mở lời, hơn nữa khóe miệng còn đang nhâm nhẩm đau, lén ngước mắt nhìn Đông Thanh, lại thấy hắn mỉm cười nhìn nàng đăm đăm.
Nụ cười ấy, vừa gian xảo, lại cưng chiều vô ngần.
Tim Túc Yểu tan chảy, nhỏ nhẹ bảo hắn: “Hôn cái nữa, nhé?”
Đáp lại nàng là một nụ hôn lâu thật lâu.
Đông Thanh càng hôn càng say đắm, Túc Yểu bị hắn hôn tới váng đầu, không thở nổi.
Dứt môi, trán kề trán, Đông Thanh khàn giọng gọi: “Niên Niên….
.
”
“Ừ?” Túc Yểu hổn hển, khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ bừng.
“Vì sao lại thích ta?” Hắn đâu phải người tốt.
Túc Yểu hỏi lại: “Vậy sao chàng lại thích ta?”
Vốn Đông Thanh đang bình tĩnh, vừa nghe Túc Yểu hỏi thế, hắn bỗng nôn nóng, vội mở miệng: “Niên Niên rất dịu dàng, lương thiện, còn…….
.
thôi, dù Niên Niên có thế nào, Đông Thanh đều thích.