Em Thả Thính Anh Đi

Chương 22




Edit: Qing Yun

Bởi vì Lư Bình Hạo xuất hiện cho nên hành động ngăn cản Hàn Thời ngồi xuống bên cạnh mình của Đinh Cửu Cửu chỉ có thể lấy kết quả thất bại để chấm dứt.

Bàn họp vốn không lớn, không gian xung quanh có hạn, hơn nữa lúc trước Hàn Thời kéo cái ghế kia cơ hồ nhét vào giữa ghế của Đinh Cửu Cửu và ghế bên cạnh rồi---

Hai người đồng thời ngồi xuống khiến khoảng cách có thể dùng centimet để đo.

Trước mặt là Lư Bình Hạo đang nghiêm túc triển khai cuộc họp khiến cô gái không dám lên tiếng, chỉ có thể dùng ánh mắt liếc trộm người bên cạnh.

Mà ở dưới gầm bàn, khi cặp chân dài không có chỗ để kia tiến thêm một bước đến địa bàn của cô, Đinh Cửu Cửu giận mà không dám nói gì, chỉ có thể co chân lại, tận lực khiến mình nhỏ nhất có thể.

Hàn Thời chống tay lên bàn, mắt đào hoa không dấu được ý cười.

Tống Soái ngồi bên cạnh đều có chút không nhìn nổi, cơ thể không động, đầu lại nhích sát gần Hàn Thời, nói thầm từng lời qua kẽ răng---

"Tiểu Hàn tổng, cậu có thể đừng bắt nạt con gái nhà người ta được không?"

"..." Hàn Thời khẽ nhếch miệng, "Con gái nhà người ta? Nhà ai? --- nhà cậu sao?"

Tống Soái: "...."

Nếu anh dám gật đầu thì cá rằng Hàn Thời có thể phanh thây anh ngay tại đây.

Vì thế Tống Soái chỉ có thể đồng tình nhìn cô một cái sau đó co người về chỗ.

Không biết có phải vì không khí chỗ này quá khác thường hay không, vốn đang nghiêm túc xem từ liệu mà Lư Bình Hạo cũng không nhịn được ngẩng đầu nhìn nơi này.

Vẻ mặt rối rắm của cô gái rơi vào mắt anh.

Lư Bình Hạo nhướng mày, biểu cảm không đổi liếc nhìn Hàn Thời, người ngồi bên cạnh Đinh Cửu Cửu: ".... Đinh Cửu Cửu, em không thoải mái chỗ nào à?"

"...." Cơ thể Đinh Cửu Cửu cứng đờ, cái chân dưới gầm ban đang cố gắng co lại cũng dừng lại.

"Không có."

Cô nói bằng giọng điệu không đủ tự tin.

Lư Bình Hạo còn đang định hỏi thêm thì Kiều Loan hỏi xen vào: "Thầy Lư, sao hôm nay thầy Tần không đến tham gia hội nghị?"


Nhắc tới cái này, Lư Bình Hạo có phần bất mãn, "Trợ giáo Tần của các em nói cơ thể không thoải máy, tạm thời tôi sẽ phụ trách tổ hai."

Đinh Cửu Cửu cùng những người khác không khỏi liếc nhìn nam sinh bên cạnh.

--

Rốt cuộc là cơ thể Tần Minh Vũ không thoải mái hay là vì thấy người nào đó mà không thoải mái, chỉ sợ còn có phần đáng giá tìm tòi nghiên cứu...

Không chờ Đinh Cửu Cửu nghĩ xong, người nọ bên cạnh bỗng nhiên ngẩng đầu, bắt được ánh nhìn của cô, đôi mắt thâm thúy mang theo ý cười.

"Đẹp sao."

Môi mỏng khẽ nhúc nhích, nam sinh nhẹ híp mắt mà lười biếng làm khẩu hình với cô.

"....."

Đinh Cửu Cửu phí thật lớn sức lực mới ngăn chặn chính mình không lấy bút chọc vào tay.

Cô lưỡng lự gật đầu.

Đem toàn bộ phản ứng của Đinh Cửu Cửu thu vao đáy mắt, Hàn Thời dần không áp được độ cung nơi khóe miệng.

"Khụ khụ---"

Bất thình lình, Kiều Loan đột nhiên dùng sức ho vài tiếng.

Hàn Thời coi như không nghe thấy, nhưng Tống Soái lại không nhìn được mà ngầm đẩy anh một cái.

Hàn Thời rũ mắt nhìn, thấy ngón tay bên dưới gầm bàn của Tống Soái đang điên cuồng chỉ hướng đối diện bọn họ.

Nam sinh khẽ nhấc mắt lên, phía đối diện, Lư Bình Hạo đang nhìn bọn họ không biết từ khi nào.

Đôi diện hai giây, Hàn Thời buông cánh tay đang chống đầu, anh ngồi thẳng lại, ngón tay thon dài đan vào nhau chống về phía trước.

"Thầy Lư có việc gì à?"

Đúng tình hợp lý đến mức Kiều Loan ngồi cạnh thấy toàn bộ mọi chuyện không khỏi nghi ngờ những gì mình nhìn thấy.

Lư Bình Hạo nhăn mày, mới vừa mở miệng ra thì cửa phòng họp vang lên tiếng gõ.

"... Vào đi."

Lư Bình Hạo áp xuống tức giận nơi đáy mắt, trầm giọng nói.

Cửa mở ra, một nam sinh cao lớn thò người tiến vào--

"Thầy Lư, thầy tìm em?"

Thanh âm sạch sẽ dễ nghe, nữ sinh trong phòng đều nhìn ra cửa theo bản năng.

Kiều Loan càng là mắt sáng ngời, nhưng ngay sau đó là vẻ rối rắm. Người tới xác thật chân dài dáng cao, mày rậm mắt to, coi như là trai đẹp... Chỉ tiếc bên ngoài trai đẹp là một tầng da đen.

-- Còn không phải đen bình thường.

"Ừ, vào đi Chu Thâm."

Thấy người tới, sự tức giận trong lòng Lư Bình Hạo như vơi đi phần nào.

Anh ta vẫy tay gọi nam sinh đứng ngoài cửa, đồng thời giới thiệu với mọi người khi người đó bước vào.--

"Đây là thầy giáo liên lạc được bộ môn cử lại đây, Chu Thâm. Cậu ấy cũng xem như đàn anh của các em, tốt nghiệp từ trường học chúng ta, lúc trước cũng là nhân vật có tiếng ở câu lạc bộ tình nguyện, chỉ lớn hơn các em vài tuổi... Này, Chu Thâm, năm nay em bao nhiêu tuổi?"

"24, sau khi tốt nghiệp thì thành dân thất nghiệp lang thanh hai năm rồi, không phải thầy không biết."

Chu Thâm kéo ghế đến bên cạnh Lư Bình Hạo rồi cười trả lời, hàm răng chỉnh tề trắng sáng, chỉ là không biết cái này có mấy phần công lao của làn da đen kia.

Lư Bình Hạo cười, "Mấy năm nay cậu mà là kẻ thất nghiệp lang thang thì người khác chẳng phải đều chui xuống khe đất à?"

Chu Thâm không tiếp tục khiêm tốn, anh vuốt gáy cười cười, tựa hồ có chút ngượng ngùng, càng mang theo cái gọi là ấm áp như ánh mặt trời khiến mọi người không rời mắt được.

Kiều Loan nhìn đến thẳng mắt.

Lư Bình Hạo quay đầu lại, "Anh Chu của các em có lý lịch khó lường, tôi không kể từng cái ra cho các em, về sau đi theo học tập cậu ấy nhiều vào. Cậu ấy có nhiều kinh nghiệm về việc đi làm tình nguyện hơn tôi, tôi cần để ý đội hai, không thể có nhiều thời gian rảnh được, các em có việc gì thì cứ tìm Chu Thâm."

"...."

Mọi người sôi nổi gật đầu, đặc biệt là Kiều Loan, tần suất mau đuổi kịp máy điện.

Lúc sau hội nghị chính thức đắt đầu.

Quyết định một loạt hoạt động, lại thảo luận một vài tình huống có thể xảy ra đột xuất, Lư Bình Hạo đã nhận cuộc gọi điện thoại thứ ba.

Chu Thâm lật xem một tờ thời gian biểu, nhìn thấy thế thì nói với Lư Bình Hạo, "Thầy Lư đi bận việc của mình cũng được, em thấy cơ bản không có vấn đề gì, em làm quen với các đàn em một chút."

Lưu Bình Hạo suy nghĩ hai giây rồi gật đầu, "Tôi đi phòng bên cạnh, người trên trấn đến tìm tôi, có vấn đề gì thì các em qua kêu tôi là được."

"Vâng, thầy Lư yên tâm!"

Kiều Loan hưởng ứng đặc biệt tích cực khiến Lư Bình Hạo không khỏi kinh ngạc, anh liếc nhìn Kiều Loan với ánh mắt không thể hiểu được rồi mới thu dọn tư liệu trước mặt, đứng dậy ra phòng họp.

Cửa được Lư Bình Hạo đóng lại, phòng họp yên tĩnh hai giây, Chu Thâm liếc mắt nhìn một vòng, ngay sau đó cười nói: "Các em không cần câu nệ, cũng đừng coi anh như thầy giáo -- tuy rằng anh có vẻ lớn tuổi nhưng cũng không muốn bị gọi là thầy giáo đâu."

Kiều Loan cười hì hì tiếp lời: "Bọn em nên gọi ngài như thế nào đây?"

"Cũng đừng 'ngài', cứ gọi anh đi." Chu Thâm vui vẻ nói.

Kiều Loan vui mừng ra mặt, "Ai, anh Chu rất tốt!"

"Ừ." Chu Thâm bỏ tư liệu trong tay xuống, "Thời gian hai tháng tiếp theo chúng ta sẽ hợp tác với nhau, anh cảm thấy vẫn nên làm quen với nhau trước mới tốt -- lúc nãy thầy Lư đã giới thiệu về anh cho mọi người, như thế chắc cũng đủ rồi nhỉ."

Kiều Loan không nhịn được tò mò, "Sau khi tốt nghiệp anh đã làm gì vậy ạ? Cống hiến cho núi rừng sao??"

"Anh cũng mới tới đây được một tháng, thầy Lư nói anh có kinh nghiệm phong phú thực chất chỉ là khi còn đi học anh thường xuyên mang mọi người đi tham gia hoạt động tình nguyện."

"Oa, này đã rất giỏi rồi."

Đến Viên Họa cũng không nhịn được mở miệng: "Đúng vậy, người mang đội thường là trợ giáo trở lên, khi đó anh còn là sinh viên mà đã mang đội rồi sao?"

Chu Thâm vui đùa, "Lúc không có anh hùng thì thằng nhóc cũng thành có danh, bốn năm trước không có mấy người trong trường tình nguyện đi làm giá viên vùng núi."

Anh chuyển chủ đề ngay sau đó, "Đừng chỉ nói anh, các em giới thiệu đơn giản đi, ít nhất cũng cho anh biết tên mọi người chứ."

Kiều Loan giơ phắt tay lên, "Em, em là người đầu tiên. Em tên là Kiều Loan, Kiều trong gia đại viện kiều, loan trong hồ loan. Quê bà nội em có một cái hồ thiên nhiên, ông nội em nói tên Kiều Hồ không hay nên đã lấy tên Kiều Loan cho em."

Chu thâm gật đầu cười, ánh mắt chuyển sang bên cạnh.

"Em là Viên Họa, bức họa cuộn tròn." Viên Họa hơi do dự, sau đó vẫn đỏ mặt giải thích, "Tên em là do ba đặt, ba mong em khi lớn lên có thể xinh đẹp như người trong tranh..."

Chu Thâm cười: "Vậy chúc nguyện vọng của chú trở thành hiện thực."

Câu này nói lên rất tự nhiên, không chút câu nệ. Cơ thể cũng không tạm dừng mà chuyển sang hướng đối diện ngay lập tức, "Em thì sao."

"..."

Đinh Cửu Cửu hoàn hồn khỏi cuộc đấu tranh trốn thoát cặp chân dài không có chỗ để kia, mắt hạnh hơi cong, "Đinh Cửu Cửu, cửu là con số chín viết hoa."

Chu Thâm sửng sốt khó có được, "Tên này không có ngụ ý gì sao?"

Lần này đến phiên Đinh Cửu Cửu chần chờ, nhưng chỉ giây lát sau lại gật đầu trả lời, "Cửu Cửu là do mẹ em đặt, mẹ nói mong rằng sau này em lớn lên có thể hạnh phúc mỹ mãn."

"Vậy sao...."

"Sao anh chỉ hỏi mình tên Cửu Cửu thế?" Kiều Loan dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Chu Thâm.

"...."

Người nào đó ngồi bên cạnh vẫn luôn hồn nhiên coi mình như người ngoài cuộc đột nhiên cứng người, ngay sau đó anh ngước mắt nhìn qua.

Chu Thâm cười nói: "Đừng hiểu lầm, anh nhớ hình như cửu là chỉ một viên đá giống ngọc, có chút kỳ quái vì sao lại đặt tên con gái như vậy thôi."

Đinh Cửu Cửu: "Đàn anh thật hiểu biết sâu rộng, ý nghĩa của cửu thật sự là một cục đá màu đen rất giống ngọc."

Ánh mắt Chu Thâm rơi xuống người nam sinh bên cạnh cô. Chẳng qua khi vừa đi qua liền cảm thấy như bị cặp mắt đào hoa kia cắt qua.

Sau khi giật mình, Chu Thâm mới cười hỏi, "Vị học đệ này tên là gì?"

"...."

Người ngồi đó rũ mắt xuống. Sau một lúc lâu mới lười biếng động môi mỏng, như cười như không nói.

"Hàn Thời. Thời trong viên đá màu đen."

Tống Soái ngồi bên cạnh: "?????"