Em Thả Thính Anh Đi

Chương 11




Edit: Qing Yun

"Cô biết, đối với tôi chuyện này còn dễ hơn uống nước."

Uy hiếp qua đi, Hàn Thời ngồi dậy, nhìn thẳng mắt cô với ánh mắt áp lực.

Không khí trầm mặc vài giây.

Cô rốt cuộc cũng lên tiếng, sắc mặt tái nhợt, ngữ khí nghiêm túc, "Anh không thể như vậy."

"...."

"Tôi sẽ nôn lên người anh... Thật sự."

Ánh mắt nghiêm túc chỉ thiếu điều dán lên câu "Không tin thì anh cứ thử xem."

Hàn Thời: "...."

Uy hiếp lại rất có lực.

Phản ứng cao nguyên là chuyện của phản ứng cao nguyên, tiểu hồ ly não động vẫn không một chút ảnh hưởng.

Đối diện vài giây, Hàn Thời rốt cuộc chuyển dời tầm mắt, khẽ cười.

Đinh Cửu Cửu nhẹ nhàng thở ra.

--

Này xem như tránh thoát rồi...


Ai biết rằng người nọ đột nhiên đứng phắt dậy, cúi người trực tiếp chặn ngang ôm cô vào trong ngực.

Mấy người phía sau nhìn thấy thì thốt lên kinh hô.

Đương sự lại không chút do dự, bế cô bước ra cửa.

Dây xích của còng tay nối giữa tay trái của cô và tay phải của anh thả tự do, đung đưa lúc lắc theo từng bước anh di chuyển.

Lúc này, mấy người bảo vệ trong xe mới lấy lại tinh thần, người cách gần nhất vội tiến lên giơ tay ngăn cản Hàn Thời.

"Tiểu Hàn tổng, cô gái này giao cho chúng tôi đi, bác sĩ sắp đến nơi rồi... Mời cậu quay về chỗ ngồi."

Hàn Thời không buồn nhắc mắt.

"Tránh ra."

Bảo vệ nhíu mày, "Tiểu Hàn tổng, nhiệm vụ của chúng tôi là đảm bảo cậu theo đội tình nguyện vào núi an toàn. Cậu đừng làm khó dễ chúng tôi."

Anh ôm cô đứng đấy không nói gì, chỉ cười nhẹ một tiếng.

"Cô ấy ở chỗ này, tôi sẽ không trốn. Nếu cô ấy không ở..." Hàn Thời nâng mắt, trên mặt treo nụ cười như có như không, đáy mắt lại tràn đầy lạnh lẽo, "Anh lấy tự tin ở đâu mà nghĩ có thể giữ tôi ở lại nơi quỷ quái này?"

Bảo vệ trầm mặc.

Giằng co vài giây, vẫn là mấy bảo vệ kia đồng loạt quay đầu đi xuống xe bus trước, đến xe của mình sắp xếp lại.

Mắt thấy Hàn Thời sắp ôm Đinh Cửu Cửu ra khỏi xe, Tần Minh Vũ ở phía sau rốt cuộc không nhịn được mà tiến lên một bước___

"Bạn học, cô ấy.."

"Chờ phản ứng cao nguyên của cô ấy đỡ hơn," Hàn Thời dẫm xuống nền xi măng, ánh mắt rơi xuống cô gái trong ngực, ánh mắt vốn lạnh lùng lại ấm áp hơn vài phần, "...Tôi lại mang người trở về."

"..."

Đinh Cửu Cửu và Hàn Thời xuống xe chưa được bao lâu thì xe bus đã rời đi rồi.

Một nơi như thế này mà có xe SUV dừng lại sẽ dễ dẫn người chú ý, lại nhìn thấy một chàng trai cao ráo ôm một cô gái lên chiếc che Cayenne ở giữa đoàn xe, tiến vào trong xe rồi, Đinh Cửu Cửu vẫn có cảm giác những ánh mắt kia có thể nhìn thấy cô xuyên qua cánh cửa ô tô.

Cô cảm thấy đầu càng đau hơn.

Theo ý Hàn Thời, đoàn xe quay đầu về hướng chân núi. Mà theo độ cao so với mực nước biển giảm dần, phản ứng cao nguyên của Đinh Cửu Cửu rốt cuộc cũng giảm bớt.

Sau khi sắc mặt cô dần khôi phục lại, Đinh Cửu Cửu đột nhiên nghe thấy người nọ mở miệng:

"Tôi cho rằng cô sẽ không đồng ý."

"...Cái gì?" Đinh Cửu Cửu chậm chạp mở mắt, quay đầu nhìn qua.

"Ở xe bus." Anh ngồi đó, vẫn luôn chưa dời ánh mắt khỏi người cô, cánh tay bị còng gác trên tay vịn, thấy cô nhìn mình, khóe môi anh cong lên, "Tôi cho rằng phải mất ít sức lực mới có thể mang cô xuống xe."

"..."

Bị bắt nhớ lại một màn vừa rồi, Đinh Cửu Cửu thở dài, duỗi tay kéo còng tay giữa hai người, cô nhỏ giọng lẩm bẩm.

"Tôi lại không muốn biểu diễn xiếc khỉ trước mặt họ."

"Chỉ đơn giản như vậy?"

Đinh Cửu Cửu trầm mặc hai giây, "Hơn nữa tôi cũng không đánh được anh, giữa việc bị ôm hoặc bị vác xuống, tôi vẫn muốn chọn cái đầu hơn."

Hàn Thời ngẩn ra, ngay sau đó liền buồn cười, tiếng cười trầm thấp vang lên.

Đầu sỏ gây tội còn cười cái gì...

Đinh Cửu Cửu tức giận đến trộm trợn trắng mắt.

Nhưng mà nghĩ đến bọn họ đi ngược lại, không biết đã cách xe bus bao xa, Đinh Cửu Cửu thử phản kháng, "Bây giờ tôi khá hơn nhiều rồi, không bằng trực tiếp quay..."

"Không được." Người nọ còn không đợi cô nói xong đã cự tuyệt không chút lưu tình, "Để bác sĩ cho cô thuốc tôi mới yên tâm."

"...." Hoàn toàn không cho thương lượng một con đường sống.

Đinh Cửu Cửu rầu rĩ quay đầu nhìn ngoài cửa xe, không muốn để ý đến người này nữa.

Ngoài cửa sổ đúng là dễ nhìn hơn, sơn cảnh hợp lòng người, núi non trùng điệp, rừng cây xanh mướt, xe đi trên đường núi nơi nhấp nhô, Đinh Cửu Cửu nhìn ngoài cửa sổ, bầu trời xanh trong, chỉ một hồi liền buồn ngủ, khóe mắt dần cụp xuống.

Cô vẫn chưa nhìn đến người ngồi bên cạnh cô, ánh mắt anh nhìn cô mãi chưa rời đi.

Cô nhìn phong cảnh bao lâu, người nọ liền nhìn cô bấy lâu.

"Lãnh đạo."

Sau một lúc lâu, một giọng nói truyền vào trong tai Đinh Cửu Cửu, tiếng nói vui đùa như khinh mạn.

"Hình như tôi có hơi hối hận."

"Hối hận cái gì?"

Đinh Cửu Cửu hồi thần, khó hiểu nhìn lại.

Hàn Thời dời ánh mắt đi trước khi chạm phải mắt cô.

Từ phía Đinh Cửu Cửu nhìn lại, chỉ có thể nhìn thấy sườn mặt nghiêng sắc bén anh tuấn của anh, môi mỏng nâng lên một độ cung.

"...Không nên đồng ý đưa cô quay lại."

Đinh Cửu Cửu ngốc: "----?"

Chàng trai nhìn ra ngoài cửa sổ, tựa như cũng đang xem phong cảnh.

Tiêu điểm lại hư định trên thân ảnh cô gái được cửa xe giữ lại.

Anh cười nhẹ: "Bây giờ ném tài xế xuống xe, mang cô bỏ chạy đến nơi bọn họ không tìm được, còn kịp không?"

"........"

Thân hình bảo vệ đang ngồi trên ghế tức khắc cứng đờ, khẩn trương liếc nhìn Đinh Cửu Cửu qua kính chiếu hậu.

**

Tác giả có lời muốn nói:

Bảo vệ: ???.... Tôi cẩn trọng ăn một đường cẩu lương mà còn bị ném khỏi xe, tôi làm sai cái gì???