Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh! - Chương 4: Làm nhân viên phục vụ




Em sẽ mãi thuộc về anh!



Bàn số 15 cần món tráng miệng, Diệp Thảo đẩy xe đến bàn 15, đặt món tráng miệng xuống và giữ nụ cười tao nhã trên môi nói, “Chúc quý khách ngon miệng, cần gì cứ gọi.”

Bàn số 21 cần thêm một chiếc ly, bàn số 8 gọi bánh ngọt, bàn 26 thì gọi món sườn xào,… Diệp Thảo phải chạy đi chạy lại nửa ngày trời mệt mỏi rã rời cả chân tay, nụ cười trên môi cô cũng trở nên cứng ngắc.

Nhà hàng cuối cùng cũng ít khách dần, Diệp Thảo chỉ cần mang một đĩa tôm hùm đến phòng vip 104 là có thể nghỉ ngơi.

Phòng vip của nhà hàng là nơi rất riêng tư, cách âm cực tốt, có thể vừa dùng cơm vừa bàn việc quan trọng hoặc có thể hẹn hò,…

Diệp Thảo đẩy cửa bước vào phòng vip 104 thì vô cùng ngạc nhiên khi gặp phải Ngọc Hương và Nhật Thiên ở bên trong, không ngờ họ lại dùng cơm vào đúng hôm nay. Cô cố tỏ ra bình thường, coi như hai người họ chỉ là những vị khách bình thường đến dùng cơm thôi. Đặt đĩa tôm hùm trên bàn nở nụ cười tao nhã, “ Chúc quý khách ngon miệng, cần gì cứ gọi.” Nói xong Diệp Thảo xoay người bước đi, nhưng chưa đi được bước nào thì giọng nói của Ngọc Hương cất lên.

“Ôi!! Ai đây? Mình nhìn thấy quen quen, mãi mới nhận ra là hoa khôi của trường Angel đây mà.” Vừa nói Ngọc Hương vừa nhìn Nhật Thiên sau đó lại nhìn Diệp Thảo, “Rất nhiều lần đến đây dùng bữa mà giờ mới biết Diệp Thảo làm ‘phục vụ’ của nhà hàng này đấy, không biết nam sinh khối mình mắt để đi đâu nữa mà lại đi tỏ tình với một người làm nhân viên phục vụ.” Giọng Ngọc Hương vẻ chế nhạo, cố nhấn mạnh từ ‘phục vụ’.

Diệp Thảo quay đầu lại nhìn Ngọc Hương cười nói, “Đúng, tôi làm phục vụ đấy thì sao nào? Tôi làm nhân viên phục vụ có liên quan gì đến cậu sao?”

Ngọc Hương nhún vai, “Không liên quan gì đến mình, hiện tại cậu làm phục vụ ở đây mà, vậy thì rót rượu đi.” Ngọc Hương chỉ tay vào ly rượu đã hết, cười vẻ thoả mãn.

Diệp Thảo cắn răng cầm chai rượu rót vào ly. Đang rót rượu vào ly thì điện thoại của Nhật Thiên reo, Nhật Thiên nhìn Ngọc Hương nói “xin lỗi” rồi đi ra ngoài nghe máy.

Thấy Nhật Thiên ra ngoài, Ngọc Hương nở nụ cười nhan hiểm, cô cố ý làm rớt đĩa tôm hùm xuống đất. khi làm rơi thức ăn xuống đất thì tỏ ra vẻ mặt vô tội, “Ơ!! Đĩa tôm rơi xuống đất rồi, cậu mau dọn dẹp đi.”

Diệp Thảo biết thừa là Ngọc Hương cố tình làm rơi đĩa tôm nhưng cô vẫn cố nhịn cơn tức xuống, cúi xuống dọn dẹp. Từ trên ghế cầm ly rượu đổ lên người Diệp Thảo. Diệp Thảo đứng bật dậy tát cho Ngọc Hương một cái, quát lớn, “Cậu quá đáng vừa vừa thôi, đừng tưởng mình là tiểu thư con nhà giàu mà muốn làm gì thì làm.”

Sau khi bị Diệp Thảo tát, Ngọc Hương lấy tay che mặt tức giận nói, “Mày giám tát tao, một đứa phục vụ như mày lại giám tát tao.” Sau đó cánh tay của Ngọc Hương định giơ lên định tát Diệp Thảo thì cô giơ tay lên đỡ nhưng lại có một bàn tay nhanh hơn nắm lấy cổ tay của Ngọc Hương. Đó là Nhật Thiên.

Nhật Thiên vẫn lạnh lùng như thường ngày, không nói gì, ánh mắt nhìn Ngọc Hương vẻ chán ghét. Ngọc Hương thấy Nhật Thiên đến thì nũng nịu nói, “Nhật Thiên, cô ta dám tát em.”

Nhật thiên liếc nhìn Diệp Thảo, “Còn không mau ra ngoài.”

“Tưởng tôi thích ở đây lắm chắc, cô ta đúng là đồ hai mặt mà, bị ăn tát là nhẹ lắm rồi.” Diệp Thảo lẩm bẩm rồi quay người đi ra ngoài với bộ dạng vô cùng tức giận, cô đi thẳng lên tầng ba. Đứng trước cửa phòng giám đốc, Diệp Thảo lấy chân đạp một phát cánh cửa mở tung rồi đi thẳng đến ghế sofa ngồi xuống.

Lục Sơn đang xem tài liệu thì thấy em gái mình đi vào với vẻ mặt đầy lửa giận, anh liền chạy đến ngồi đối diện với em gái để hạ hỏa, “Em gái yêu quý của anh, sao thế? Ai bắt nạt em à? Cứ nói với anh, anh sẽ xử lí cho em.” Hai tay lục sơn vươn đến đặt lên má của Diệp Thảo.

Diệp Thảo kéo tay anh trai ra, “Sao anh cứ như vậy thế, em có phải trẻ con nữa đâu.”

“ Được, từ giờ anh sẽ không thế nữa, có chuyện gì nói anh nghe xem nào?”

“Thì là khách hàng đến dùng cơm đồng thời cũng là bạn học cùng lớp với em. Vì em xinh hơn cô ta, thông minh hơn cô ta nên cô ta lúc nào cũng kiếm chuyện với em.”

T/g: Chị có thể bớt tự sướng một chút được không?

DT: Không thể đâu.

T/g: Bó tay toàn tập!!!

Diệp Thảo chỉ vào bộ quần áo trên người, “Cô ta thấy em mặc trang phục này tưởng em là nhân viên phục vụ của nhà hàng, cậy mình là tiểu thư con nhà giàu mà đi bắt nạt kẻ yếu thế hơn mình, anh xem cô ta đổ hết rượu lên người em này.”

Lục Sơn an ủi em gái, “Các tiểu thư con nhà giàu đều thế cả, không thèm chấp với loại người đó,”

Diệp Thảo chỉ tay vào mặt mình, “Ý anh nói thì trong đó có cả em?”

Lục Sơn xua vội hai tay, “Không phải, không phải, trừ em gái của anh ra.”

Diệp Thảo lườm anh trai, “Bạch Nguyệt thì thế nào?”

“Được, sửa lại câu nói là được chứ gì. Các tiểu thư con nhà giàu ‘đa số’ đều kiêu căng, tự phụ, không thèm chấp.”

“Xì, như thế thì còn nghe được.” Diệp Thảo nói xong liền đứng dậy đi ra ngoài.

Lục Sơn thấy em gái mình đi ra ngoài thì gọi với theo, “Này, em đi đâu thế?”

“Em đi trả thù.” Diệp Thảo không quay đầu lại, cứ tiếp tục tiền bước về phía trước.

Diệp Thảo đi xuống quầy thu ngân, hỏi chị ở quầy thu ngân, “Chị cho em hỏi một chút, vị khách ở phòng vip104 ra thanh toán chưa ạ?”

“Chưa đâu.” Chị thu ngân chỉ tay về phía trước, “Họ đến rồi kìa.”

Diệp Thảo cười với chị thu ngân, “Chị cứ để em thanh toán cho.” Chị thu ngân biết cô là em gái cưng của giám đốc nên không nói gì, để cô muốn làm gì thì làm.

Khi Ngọc Hương và Nhật Thiên bước đến quầy thu ngân thanh toán, Diệp Thảo nở nụ cười rạng rỡ nhất có thể nói, “Tất cả của quý khách hết 5 triệu ạ.”

Ngọc Hương trợn mắt nhìn Diệp Thảo, “Này, chúng tôi…” chưa nói hết câu thì Nhật Thiên đã đặt tiền lên rồi kéo Ngọc Hương đi về.

Diệp Thảo đứng ngây ra khi thấy hành động vừa rồi của Nhật Thiên, cô cũng cảm thấy hơi tiếc vì tại sao lại không nói giá cao hơn chứ. Nhưng không sao, tự dưng lại được 5 triệu. Diệp Thảo cầm lấy tiền rồi cười híp mắt, “Hẹn gặp lại quý khách vào lần sau!”

Nhật Thiên không thèm để ý đến lời tạm biệt của Diệp Thảo, đi thẳng về hướng cửa và cũng chẳng thèm đoái hoài gì đến Ngọc Hương.

Ở phía thang máy, Lục Sơn tay đúc túi quần nhìn Ngọc Hương và Nhật Thiên nhếch mép cười. khi thấy họ khuất bóng thì Lục Sơn mới từ từ tiến về phía em gái, dịu dàng nói, “Sao nào? Em gái của anh có trả thù thành công không?”

Diệp Thảo giơ tiền ra trước mặt anh trai, “ Đương nhiên là thành công rồi, em là ai chứ, Diệp Thảo này đã ra tay thì chỉ có thành công không có thất bại.” Nói xong Diệp Thảo cất tiền vào túi, “Số tiền này là tiền công của em làm việc mệt nhọc ngày hôm nay.”

Lục sơn vẫn giữ nụ cười trên môi, “Trời!! Bó tay với em luôn, ham tiền quá. Số tiền này bằng với lương một tháng làm của người ta đấy cô nương ạ.” Lục Sơn rút tay ra khỏi túi quần nhéo má em gái rồi lại thu tay về, “Em có làm được nửa ngày mà đòi bằng đấy tiền, ai mà cũng như em thì chắc cái nhà hàng này của anh phá sản mất. Haizz! Chẳng ai giống em, thấy tiền là sáng mắt.”

“Xì!! Ai mà chẳng ham tiền chứ. Cũng như anh thôi, anh làm việc vất vả để làm gì? Chẳng phải là để kiếm tiền sao?”

Lục Sơn nghe thấy kiểu lí luận của đứa em gái mà dở khóc dở cười. Sau đó lại nghe thấy Diệp Thảo nói, “À, chiếc dây chuyền anh không phải đi mua nữa đâu, cung không phải đi chơi nữa, về chuyện bạn trai thì…”.

“Vậy em không mua dây chuyền nữa, anh không phải đưa em đi chơi, chuyện bạn trai cũng miễn luôn.” Lục sơn vui sướng hai mắt long lanh.

Lục Sơn vui sướng khi Diệp Thảo nói anh không phải đi chơi cùng cô, không phải là anh sợ tốn tiền mà là vì lí cứ mỗi lần đi chơi hay đi shopping cùng Diệp Thảo, cô đều như là đang hành hạ anh vậy, đi chơi thì bắt anh đi hết khu vui chơi này đến khu vui chơi nọ; đi mua sắm thì bắt anh xách túi này túi nọ, đi đi lại lại khắp các trung tâm mua sắm. Khi sắp không thể lê được bước nào nữa thì cô mới buông tha cho anh mà đi về nhà. Khi về nhà Lục Sơn mỏi rã rời cả chân tay, chạy vội đến chiếc giường thân yêu làm một giấc.

“Không phải thế, anh đua tiền cho em, em tự đi mua cũng được. Chiều ngày mai, em sẽ rủ Bạch Nguyệt và chị Nhã đi cùng, còn về chuyện bạn trai thì chắc chắn anh phải thực hiện như lời anh đã hứa rồi.”

“Trời!! thế mà anh cứ tưởng…” Lục Sơn chưa nói hết câu thì Diệp Thảo chen ngang, “Thôi, anh đừng có tưởng bở ở đây, dưa bở trong siêu thị bán nhiều lắm, anh đi đến đó mà mua.” Diệp Thảo chìa tay ra, “Đưa tiền cho em.”

Lục Sơn lắc đầu, lấy ví tiền ra, rút tiền đưa cho em gái. Diệp Thảo cầm lấy tiền nhét vào túi xách, cô lấy tay chào Lục Sơn, “Tạm biệt anh trai.” Rồi chạy đi với nụ cười rạng rỡ vì hôm nay cô đã thu hoạch được kha khá.