Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh! - Chương 27




“Tiểu thư.” Khi Diệp Thảo bước vào cổng, tiếng ngươi giúp việc vang lên.

“Mọi người cứ làm việc của mình đi.” Diệp Thảo mỉm cười nói rồi tiếp tục đi vào trong nhà. Cô cất đồ của mình rồi đi vào phòng bếp. 

Dì Lan đang bận rộn nấu ăn nhưng thấy Diệp Thảo đi vào thì rửa tay, “Tiểu thư về rồi hả? Phu nhân thế nào rồi, có nghiêm trọng lắm không?”

“Mẹ con không sao rồi ạ. Bây giờ mẹ con đã xuất viện, bữa tối bà sẽ ăn cơm ở nhà.”

“Làm ta sợ hết hồn. Tiểu thư cũng mệt rồi, hay là cô cứ lên phòng nghỉ ngơi một lúc đi. Lúc nào tới giờ ăn cơm thì ta sẽ gọi cô dậy.”

“Cháu không sao đâu ạ. Hôm nay, mọi người sẽ ăn tối ở nhà. Cháu muốn nấu vài món cho cả nhà.” Diệp Thảo lấy một chiếc tạp dề đeo lên rồi tới tủ lạnh tìm nguyên liệu.

“Để ta giúp tiểu thư.”

“Vâng ạ. Mà dì đừng gọi cháu như vậy, nghe cảm giác không được thân mật lắm.”

“Ôi dào. Tiểu thư cứ mặc kệ ta. Ta quen miệng rồi, sửa lại cần phải thích ứng một thời gian.” Dì Lan cười bất đắc dĩ, một khi đã quen rồi mà tự nhiên sửa thì cảm thấy hơi ngượng miệng, cần phải thích ứng dần dần.

“Tuỳ dì vậy.”

Chẳng mấy chốc, thức ăn đã được nấu chín. Các món ăn được trang trí tỉ mỉ lần lượt được đưa tới phòng ăn. Món nào món nấy đều bắt mắt nhìn là đã muốn ăn. Diệp Thảo nhìn thành quả của mình cũng cảm thấy vui vẻ hẳn lên. Cô lên phòng thay quần áo rồi tiếp tục ngồi đợi mọi người về. 

Khi xuống cầu thang cô nghe thấy tiếng xe, cô vui mừng chạy ra ngoài đón người nhưng mà người cô muốn đón lại không xuất hiện. 

“Sao cậu lại ở đây?”

“Nghe nói bác gái vừa xuất viện nên tới thăm.” Vừa nói, Nhật Thiên vừa giơ giỏ quà lên.

“Mẹ tôi không sao rồi. Bà ấy cũng sắp về. Dù sao cũng có lòng, cậu vào nhà đợi đi.”

Hai người lặng lẽ ngồi ở phòng khách, không ai nói với ai câu nào, mà không khí kiểu này cũng chẳng biết nên nói gì nữa.

Nhật Thiên cầm ly trà uống sau đó ho một tiếng. Anh đã thành công câu dẫn được ánh nhìn của Diệp Thảo về phía mình.

“Cái đó… Em đã ăn cơm chưa?”

“Chưa.” Diệp Thảo lắc đầu sau đó nói tiếp, “Tôi đang đợi bố mẹ và anh trai về ăn, nếu cậu chưa ăn thì ở lại ăn cùng luôn đi.”

“Được.”

Thời gian trôi qua.

1 tiếng, 2 tiếng, 3 tiếng…

Diệp Thảo nhìn bàn thức ăn lạnh ngắt mà chỉ biết cười trừ.

Dì Lan thấy vậy liền lên tiếng, “Hay là để tôi hâm nóng lại thức ăn. Có lẽ hôm nay mọi người đều bận nên không về.”

Diệp Thảo nhìn Nhật Thiên ở đối diện mình, rồi gật đầu. “Vâng ạ.”

Trong thời gian đợi thức ăn, điện thoại của Diệp Thảo vang lên, cô bấm nút nghe, “Alô.”

Đầu dây bên kia là Lục Sơn, “Diệp Thảo à. Xin lỗi vì hôm nay anh không về ăn cơm được.”

“Không sao đâu ạ.”

Lúc Diệp Thảo cúp điện thoại thì cũng là lúc thức ăn nóng được mang lên. Mặc dù vẫn bắt mắt như cũ nhưng nó đã không còn có được hương vị chuẩn như ban đầu. 

Diệp Thảo cầm đũa lên, nhìn Nhật Thiên cười nói, “ xin lỗi để cậu phải đợi lâu.”

“Không sao.” Nhật Thiên cũng cầm đũa lên.

Diệp Thảo không ăn vội mà cầm đũa gắp một miếng thịt bò vào bát của Nhật Thiên, “Đừng ngại nhé. Ngại hại dạ dày.”

Nhật Thiên cũng hùa theo. “Yên tâm, không có chuyện đó đâu.”

Nhật Thiên từ tốn ăn, vừa ăn vừa nhìn Diệp Thảo. Ảnh mỉm cươi thật tươi khi nhìn thấy bộ dạng ăn của Diệp Thảo. 

Lúc này, Diệp Thảo không phải là ăn bình thường mà là ăn như thể là bị bỏ đói ba năm ấy. Các món ăn cũng dần dần ít dần. Một mình cô ăn hết phần ăn của ba người. Đồ ăn trên bàn đã sạch bóng, một cọng rau cũng không còn. 

Nhật Thiên nhìn bàn ăn rồi lại nhìn Diệp Thảo như không tin vào mắt mình, cuối cùng thán một câu. “Không ngờ em lại có thể ăn được nhiều như vậy.” 

Diệp Thảo chẳng buồn để ý câu nói đùa kia của Nhật Thiên, lúc này cô không thể đùa được nữa, “Cậu đi dạo cùng tôi một lúc được không?”

Nhật Thiên lúc này không cười nữa, “Em bị sao vậy?”

Diệp Thở dào rồi lắc đầu, “Không có gì đâu. Cũng muộn rồi. Cậu về đi.”

Diệp Thảo đứng dậy rồi đi ra ngoài. Nhưng khi tới cửa thì bị Nhật Thiên nắm lấy cổ tay, “Được, em muốn đi đâu anh sẽ đi cùng em.” Anh nói xong mà Diệp Thảo vẫn im lặng thì lại nói tiếp, “ăn cơm xong đi đâu đó cũng tốt.” 

Diệp Thảo gật đầu một cái. Nhật Thiên thấy vậy liền kéo cô đi ra ngoài. 

***

“Nhật Thiên, cậu ở đây một chút, tôi đi một lát rồi quay lại.” Đang đi trên đường, Diệp Thảo dừng lại trước một cửa hàng tạp hoá. Nói với Nhật Thiên rồi cô chạy vào bên trong.

Khi đi ra, trong tay Diệp thảo cầm rất nhiều thứ mà chủ yếu là đồ ăn vặt.

“Chúng ta tới đằng kia ngồi đi.” Thảo chỉ vào một cái ghế đằng xa rồi chạy tới đó.

Cô mở túi đồ ăn cùng với một chiếc bánh kem cỡ nhỏ ra sau đó cắm một cây nến nhỏ trên chiếc bánh.

“Ngày kia là sinh nhật cậu, có lẽ tôi không tham gia được. Xin lỗi nhé.” 

“Em đi đâu à.”

“Tôi dự định sau khi học xong sẽ đến Nhật. Ngày kia tôi sẽ tới Nhật để nộp hồ sơ. Dự tính là đi khoảng một tuần.”

“Em dự định học gì?”

“Kinh tế.”

Nhật Thiên im lặng một lúc rồi ngồi xuống. Diệp Thảo ngồi phía bên cạnh.

Cô cầm quẹt que diêm châm nến lên, “Chúc mừng sinh nhật. Hôm nay… cảm ơn cậu.”