Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh!

Em Sẽ Mãi Thuộc Về Anh! - Chương 11: Bắt cóc




Diệp Thảo đẩy Lục Sơn ra, nhưng Lục Sơn ôm cô lại càng chặt hơn, vẻ mặt anh lúc này rất bi thương, “Không phải anh muốn giấu em chuyện này, là bố không cho anh nói, bố cũng chỉ muốn tốt cho em mà thôi.”

Nghe Lục Sơn nói vậy, Diệp Thảo có vẻ đã nguôi bớt cơn giận trong lòng, “Nhưng mọi người cũng không nên giấu em chuyện này, dù gì việc này cũng có liên quan đến em mà.”

Bạch Nguyệt thấy vậy cũng đến bên cạnh Diệp Thảo khuyên, “Mọi chuyện cũng có nguyên nhân của nó, cậu đừng nên trách anh ấy nữa.”

Phong Nhã cũng lên tiếng, “Đúng đó, Diệp Thảo, mọi người không cố ý giấu em đâu, khi nào mà đến thời cơ thích hợp thì sẽ nói cho em biết.”

Nghe những lời Bạch Nguyệt và Phong Nhã nói, Diệp Thảo dẩy Lục Sơn ra. Thấy em gái có vẻ bớt giận, Lục Sơn cũng buông tay ra, nhưng nào ngờ Diệp Thảo lại càng tức giận hơn.

“Hai người đã biết chuyện này trước rồi?”

Phong Nhã, “…”

Bạch Nguyệt, “…”

Thấy hai người không trả lời câu hỏi của mình, Diệp Thảo đã biết rồi, hoá ra tất cả mọi người đều biết, trừ cô ra. Diệp Thảo cười lạnh, chuyện này có liên quan tới cô mà cô lại là người biết cuối cùng, đúng là nực cười, tay lau sạch giọt nước mắt đọng lại trên khuôn mặt, “Không ngờ mọi người đều biết, chỉ có con ngốc như tôi lại chẳng biết gì cả, thật nực cười!” cô xoay người bỏ đi.

Thấy em gái mình tức giận hơn lúc trước, Lục Sơn hoảng sợ, anh sợ Diệp Thảo sẽ lâm vào tình trạng lúc năm tuổi, anh đưa tay ôm lấy Diệp Thảo tư phía sau, “Diệp thảo, em đừng như vậy, em hãy bình tĩnh lại đi, có chuyện gì từ từ nói, đừng kích động!”

Diệp Thảo nhếch mép cười, “anh buông tay em ra!”

“Lục Sơn! Buông tay con bé ra. Diệp Thảo, con đi theo bố.” Hoàng Nhất Văn đến chỗ Lục Sơn rồi ông đi vào một căn phòng gần đó.

Diệp Thảo đi vào trong phòng đóng cửa lại, ngồi đối diện với bố của cô. Cô chẳng nói gì, cúi gằm mặt xuống đất.

“Diệp Thảo à! Bố biết chuyện hôn ước của con không nên giấu con, nhưng bố cũng chỉ vì muốn tốt cho con thôi và bố cũng muốn hoàn thành tâm nguyện của ông nội con để lại, coi như vì ông nội, con hãy chấp nhận hôn ước này đi.”

Diệp Thảo ngẩng mặt lên, “Ông nội con? Bố đừng có lôi ông nội vào việc này.”

“Ông nội con ngày trước có một người bạn rất thân, đó là ông nội của Nhật Thiên. Hồi con được một tuổi, ông con suýt chút nữa bị mất mạng may mà có ông nội của Nhật Thiên cứu. Khi đó hai người đã hứa hôn cho con và Nhật Thiên. Chiếc dây chuyền mà ông nội tặng cho con thực ra còn có một nửa. Con có một nửa, Nhật Thiên có một nửa.”

“Vậy sao bố lại giấu con, không cho anh trai nói cho con biết chuyện này?”

“Không phải bố không muốn cho con biết, bố muốn tự mình nói cho con biết.”

“Cho con thời gian suy nghĩ.” Nói xong Diệp Thảo chạy ra ngoài.

Diệp Thảo chạy nhanh ra ngoài, cô muốn thoát khỏi chỗ này càng nhanh càng tốt, nhưng vì chạy nhanh quá cô đụng chúng Nhật Thiên. Diệp Thảo ngã xuống đất, lọ thuốc trong túi áo văng ra ngoài, cô nhìn những viên thuốc rồi đứng dậy chạy.

Lục Sơn nắm lấy tay em gái, “Thuốc của em.”

“Em không bị sao, không cần phải uống thuốc.” DiệpThảo rút tay anh trai nhưng không được, sắc mặt hiện giờ lạnh như băng, “Anh có thể giữ tay em được mãi sao?”

“Lục Sơn, hãy bỏ tay Diệp Thảo ra đi, em ấy cần yên tĩnh một mình.” Phong Nhã hoảng hốt kéo tay Lục Sơn.

Lục Sơn thả lỏng bàn tay, Diệp Thảo chạy đi không quay đầu lại. Cô bắt một chiếc taxi, đưa cho tài xế một số tiền lớn, bảo người tài xế đi đâu cũng được, người tài xế thấy lạ nhưng vẫn làm theo.

Trong xe yên tĩnh, Diệp Thảo hướng tầm nhìn ra ngoài cửa xe, trời tối, một màu đen phủ ngập trời, thời tiết lạnh lẽo làm cho con người ta cảm giác trống trải và cô độc.

Một lúc sau, người tài xế có vẻ run run, “Cháu gái, cháu đã đắc tội với người nào sao? Có chiếc xe đen đi theo từ nãy đến giờ, xin cháu hãy xuống xe, ở nhà ta còn con nhỏ và vợ.”

Diệp Thảo nghe vậy chẳng hiểu gì, cô xoay người lại nhìn về phía sau, thấy một chiếc xe đang đi theo xe của cô thật. Diệp Thảo xin lỗi bác tài rồi xuống xe đến chỗ của chiếc xe đó, “Từ giờ trở đi, các người không cần phải đi theo tôi nữa đâu.”

“Tiểu thư, chúng tôi chỉ làm theo mệnh lệnh của ông chủ.” Một người trong xe đi ra nói với Diệp Thảo.

Lấy diện thoại ra, Diệp Thảo bấm một dãy số quen thuộc, “Bố, giờ con đã lớn rồi, không cần phải có vệ sĩ đi theo nữa và con cũng tự bảo vệ được bản thân mình.”

Đầu giây bên kia vang lên tiếng nói, “ Bố cũng chỉ muốn tốt cho con thôi Diệp Thảo à!”

“Con không cần, nếu bố không bảo họ đi thì bố có tin ngay bây giờ con sẽ đến ở cùng ông bà nội cho vui không? Con nói là sẽ làm.”

“Diệp Thảo con đừng có nghĩ lung tung, được bố sẽ bảo họ đi ngay.” Hoàng Nhất Văn hoảng hốt khi nghe Diệp Thảo nói vậy.

Một lúc sau, đám vệ sĩ cũng bỏ đi. Một mình Diệp Thảo đi lang thang trên đường, cô dừng chân lại trước một khu vui chơi, Diệp Thảo lặng lẽ đi vào trong, cô đứng trước chiếc vòng đu quay, hồi ức đẹp đẽ khi cô còn nhỏ lại ùa về.

“Ông nội, bà nội, cháu thích chơi vòng đu quay.” Cô bé kéo tay ông bà mình.

Người ông cười lớn với đứa cháu, “cháu gái ngoan của ông, cháu muốn chơi gì cũng được.”

“Dạ! Ông bà chơi cùng cháu đi!” Diệp Thảo lắc lắc tay ông nội.

Bà nội của cô vuốt mái tóc của cô, “Cháu cưng của bà, ông bà lớn tuổi rồi, không chơi những thứ này được.”

“Ông bà chơi cùng cháu đi mà, chơi cùng cháu đi! Nếu không chơi cùng cháu thì cháu…thì cháu…” Diệp Thảo liền bật khóc thật to.

Ông bà thấy vậy mỉm cười, “Thôi, cháu đừng khóc nữa, ông bà sẽ chơi cùng cháu. Khóc là hư, mà Diệp Thảo của bà có muốn làm một đứa bé hư không nào?”

Cô liền im bặt,tay lau nước mắt tren khuôn mặt, cười vui vẻ, “Cháu sẽ không khóc nữa, vậy chúng ta đi chơi thôi!”

Diệp Thảo bước chầm chậm đến chỗ đu quay, cô mỉm cười nhìn những đứa bé được bố mẹ dẫn đi chơi. Hồi còn nhỏ, cô năm nào cũng ước được bố mẹ dắt đi chơi một lần, nhưng họ lúc nào cũng bận, không có thời gian đưa cô đi chơi, nhớ lại những quá khứ này, nước mắt cô lăn dài trên khoé mắt. Bỗng có một vật đập mạnh vào gáy Diệp Thảo, cô không có phản ứng gì, giờ cô chỉ muốn ngủ một giác thật sâu, từ từ ngã xuống đất.

Hạo Minh đi theo Diệp Thảo từ nhà hàng đến khu vui chơi. Thấy Diệp Thảo bị một đám người bắt đi, anh liền bảo bác tài xế đuổi theo chiếc xe kia.

Đi ra đến đường lớn, chiếc xe bắt cóc Diệp Thảo đã phát hiện có chiếc xe bán theo sau xe mình, bọn họ liền tăng tốc độ.

“Bác Trung, chạy nhanh hơn nữa, đừng để mất giấu bọn chúng.” Chiếc xe của Hạo Minh cũng tăng tốc theo.

Hai chiếc xe phóng như bay trên đường, tiếng ma sát của hai chiếc xe khiến cho ai đi ngang qua cũng phải phát sợ, tiếng còi vang lên khắp đường cao tốc, tiếng chửi bới cũng không ít.

Nhưng đến cuối cùng, chiếc xe của Hạo Minh phải phanh gấp để tránh khỏi chiếc xe tải nên đã làm mất dấu chiếc xe kia.

Hạo Minh không biết làm gì lúc này, cần phải thông báo cho người nhà Diệp Thảo biết nhưng anh lại không có cách nào liên lạc được. bỗng trong đầu nhớ đến một người, Hạo Minh lấy điện thoại ra, gọi cho Nhật Thiên, “Thiên, tao biết mọi chuyện của mày rồi, giờ vị hôn thê của mày đang gặp nguy hiểm, cô ấy bị một nhóm người bắt cóc, hình như là đang đi ra vùng ngoại thành, tình hình rất khẩn cấp, mày mau thông báo cho người nhà cô ấy biết đi.”

“Ừ! Tao biết rồi, tao sẽ đến đó ngay, ở đó đợi tao.”

Nhật Thiên bảo bác tài lái xe đi đến chỗ Hạo Minh, không lâu sau anh cũng đến được chỗ Hạo Minh, đi đến chỗ thằng bạn, khuôn mặt không tỏ vẻ gì là lo lắng nhưng trong lòng thì cảm thấy bất an, “Chiếc xe đó đi về hướng nào?”

“Hướng này là ra vùng ngoại thành, chắc là bọn chúng đưa cô ấy ra khỏi thành phố này!”

Nhật Thiên vội vàng lên xe, bảo bác tài lái xe theo hướng mà Hạo Minh chỉ. Nhật Thiên lấy điện thoại gọi cho Lục Sơn, “Em gái anh hiện giờ bị người ta bắt cóc, có lẽ bọn chúng đưa cô ấy ra vùng ngoại thành. Bạn tôi đuổi theo nhưng bị mất giấu, giờ tôi và cậu ấy đang đi ra vùng ngoại ô tìm, tôi gọi điện để thông báo cho anh biết điều này!”

Đầu dây bên kia có tiếng gầm lớn của Lục Sơn, “Cậu nói sao? Diệp Thảo bị bắt cóc? Cậu hãy đợi điện thoại của tôi trong vòng hai phút, tôi sẽ báo cho cậu biết địa điểm của con bé.” Lục Sơn mở máy tính lên, tìm vị trí của Diệp Thảo.

Khi sinh nhật lần thứ 17 tuổi của Diệp Thảo, đề phòng có việc xảy ra ngoài ý muốn và anh cũng không muốn chuyện cô bị bắt cóc làm con tin xảy ra một lần nữa nên Lục Sơn đã tặng cho cô một chiếc vòng tay có gắn hệ thống định vị ở bên trong, không ngờ lại có thể dùng đến nó. Việc này chỉ có mình Lục Sơn biết, nếu mà để Diệp Thảo biết được chuyện này thì nhất định cô sẽ không đeo vào.

Lục Sơn đã tìm được vị trí của em gái, vẻ mặt của Lục Sơn lúc này không giống với vẻ mặt thiên thần như vẻ ngoài của anh nữa, mà giống như một ác quỷ khiến cho người ai nhìn cũng phải phát run, trên môi nở nụ cười quỷ dị, “Bắt cóc ai không bắt lại đi bắt cóc em gái của Lục Sơn này, xem ra chúng mày chán sống rồi!”

Lục Sơn gọi điện thông báo cho Nhật Thiên biết. Anh thông báo cho đàn em đến chỗ của Diệp Thảo rồi lái xe phóng như bay đến chỗ của em gái.

Trong một căn nhà hoang, Diệp Thảo bị trói chặt vào một cái ghế. Khi cô tỉnh lại thì không thấy một tia sáng nào, Diệp Thảo sợ hãi, cố vùng vẫy để thoát khỏi nơi tối tăm này.

Có một giọng nói vang lên trong không gian đen tối, “Đại ca, cô ta đã tỉnh lại rồi, giờ chúng ta phải làm gì ạ?”

Tên đại ca sai người lấy điện thoại, anh ta bấm một dãy số, đầu giây bên kia vang lên giọng nói của một người con gái, “Các anh bắt được cô ta chưa?”

“Tôi đã bắt được rồi! Chúng tôi phải làm gì?”

“Ha…ha… tốt, các anh làm tốt lắm, số tiền còn lại sẽ được chuyển vào tài khoản của các anh sau 5 phút nữa. Hãy làm cho con khốn đó phải sống dở chết dở, không dám ra đường nhìn mặt ai nữa, các anh hiểu ý của tôi rồi đúng không? Tôi muốn thấy chất lượng hình ảnh phải thật rõ nét, phải nhìn được rõ khuôn mặt của nó, biết chưa?” Ngọc Hương cực kì vui vẻ khi nhận được tin tốt.

“Tôi biết rồi!” Người đàn ông mỉm cười vui vẻ, hắn bảo một thằng em bật đèn lên, “Lấy máy quay ra, nhớ là phải quay rõ khuôn mặt của nó nhé!” Tên đại ca cười gian manh, dần dần đi tới chỗ Diệp Thảo, “Để tao chơi nó trước.”

Căn phòng sáng rực, Diệp Thảo đã lấy lại được ý thức, cô biết mình sắp xảy ra chuyện gì, cô cố vùng vẫy, chân đá loạn xoạng, “Các người cút hết cho tôi, một lũ cạn bã của xã hội, lũ đê tiện…có ai không, cứu tôi với…”

“Bốp!!” tên đại ca nghe vậy liền tát cho Diệp Thảo một bạt tai, “ Mày nghĩ mày là ai mà lớn tiếng ở đây, dù mày có mang loa lên gào cũng không ai nghe thấy mày nói đâu, tốt nhất là câm miệng vào!”

“Ai thuê các người, người đó cho các người bao nhiêu, tôi có thể cho các người gấp ba lần số đó, xin hãy thả tôi ra!” Diệp Thảo đã bình tĩnh lại, muốn thoát khỏi ra chỗ này thì chỉ còn cách thương lượng với bọn chúng.

Tên đại ca nhẹ nhàng vuốt má Diệp Thảo, bàn tay từ từ trượt xuống cằm, tên đó nâng cằm Diệp Thảo lên, nở nụ cười nửa miệng, “Cô em, đừng sợ, tối nay để anh đây cho em biết thế nào là cảm giác sung sướng. Mà để anh nói cho em biết một điều, nghề như bọn anh đây thứ nhất phải biết giữ chữ tín, dù em có đưa cho bọn anh giá gấp mười lần thì tụi anh cũng không cần.”

Bàn tay kia từ từ trượt xuống cúc áo thứ nhất, Diệp Thảo lấy chân đạp hắn ta nhưng chân cô không thể nào cử động được, vì chân của cô lúc này đã bị một người đàn ông khác nắm chặt rồi anh ta lấy dây thừng buộc lại. Cô thật sự hoảng hốt, nhổ nước bọt vào mặt người đàn ông kia, “Đồ súc vật, các người có biết tôi là ai không hả? Các người mà làm gì tôi, anh tôi mà biết thì các người chỉ có một con đường đó là đi gặp Diêm Vương mà uống trà đi!”

Tên đại ca đen mặt lại, tát cho Diệp Thảo vài cái, sau đó hắn túm tóc cô kéo ra đằng sau, “Mày nghĩ mày nói thế thì tao sẽ sợ mày chắc, những câu nói này tao nghe quen tai lắm rồi, còn câu nào mới mẻ hơn không?” Tên kia lại tát cho Diệp Thảo cái nữa, “Mày nghĩ mày là ai, hôm nay tao sẽ cho mày biết thế nào là nhục nhã!”

Diệp Thảo cố vùng vẫy để thoát khỏi tên kia thì lại bị đánh cho vài phát nữa. Đầu óc cô đau điếng, mắt cô cứ nhắm chặt lại không thể mở ra được. Bên tai cô nghe được có một tiếng động lớn, Diệp Thảo cố mở mắt ra xem chuyện gì đang diễn ra, nhưng chỉ nhìn thấy hình dáng lờ mờ của người đang ở trước cửa xông tới, rồi dần dần ngất lịm đi.

Nhật Thiên và Hạo Minh đạp cửa đi vào, hai người điên cuồng đánh bọn đàn em kia, lũ đàn em từng đứa, từng đứa ngã lăn xuống đất.

Tên đại ca kia thấy vậy liền rút dao ra, kè sát vào cổ Diệp Thảo, “Tất cả dừng tay, nếu không cô ta sẽ chết!”

Nhật Thiên và Hạo Minh nhìn về phía phát ra tiếng nói. Nhật Thiên bình tĩnh từ từ tiếp cận tên đại ca kia, hai tay giơ về phía trước, “Anh đừng manh động, có gì từ từ nói!”

“Ha…ha…từ từ nói sao? Nực cười cho hai tên ngu ngốc.” Tên kia đắc ý cười lớn.

Nhật Thiên nói thế là muốn phân tán đi sự chú ý của người đàn ông kia, không ngờ người đàn ông kia lại mắc bẫy nhanh như vậy, trên môi Nhật Thiên nở nụ cười tà mị. Nhanh như tia chớp, Nhật Thiên chạy đến chỗ của tên đang cầm dao kè vào cổ Diệp Thảo, nắm lấy tay hắn ta, bẻ một cái.

Tên đó đau quá, buông con dao ra làm con dao rơi xuống đất kêu một tiếng sắc nhọn. sau đó lại bị Nhật Thiên đánh đến nỗi không thể đứng dậy được nữa nằm liệt trên mặt đất.

Nhật Thiên nhanh chóng cởi trói cho Diệp Thảo, cõng cô đi, “Hạo Minh, chỗ này mày xử lí nhé, tao đưa cô ấy ra ngoài trước.”

Khi cõng Diệp Thảo, tên đại ca bị Nhật Thiên đánh nằm dưới đất đang cố gắng với lấy con dao, đứng dậy, lấy dao đâm vào sau lưng Diệp Thảo.

“Nhật Thiên, cẩn thận!” Hạo Minh hét to lên.

Nhật Thiên cố tránh khỏi con dao nhưng không kịp, anh lo lắng nhìn Diệp Thảo nhưng thấy cô không có phản ứng liền hoảng hốt, quay sang người kia với vẻ như quỷ satan. Nhật Thiên rất tức giận, đánh cho người đàn ông kia tàn phế luôn cả chân, sau đó liền ôm Diệp Thảo đi ra ngoài.

Một lúc sau, Lục Sơn cũng đến nơi, trói hết tất cả những tên bắt cóc Diệp Thảo lại về để tra hỏi.

Nhật Thiên đưa Diệp Thảo đến bệnh viện. Ở bệnh viện, Diệp Thảo đang nằm trong phòng cấp cứu. Nhật Thiên đứng ngoài cửa, lo lắng nhìn vào cánh của đang đóng chặt lại.

Từ lúc Diệp Thảo ngất lịm trong ngôi nhà hoang kia, Nhật Thiên có chút rung động khi nhìn thấy cảnh này, cảm giác này anh chưa từng có từ trước đến nay, một cảm giác sợ hãi.

Bạch Nguyệt và Phong Nhã nghe được tin Diệp Thảo phải vào bệnh viện, hai người lập tức chạy đến bệnh viện. trước cổng bệnh viện, họ gặp Hạo Minh, nói chuyện vài câu rồi ba người nhanh chóng hỏi thăm y tá, sau đó chạy nhanh đến phòng cấp cứu.

Phong Nhã chạy đến chỗ Nhật Thiên, “Nhật Thiên, cậu nói cho tôi biết, tại sao mọi chuyện lại nghiêm trọng thế này, em ấy có bị nặng lắm không?”

Nhật Thiên bình tĩnh nói, “Tôi không biết, giờ cô ấy đang trong phòng cấp cứu.”

Bạch Nguyệt tức giận, chạy đến túm lấy cổ Nhật Thiên, “Có phải cậu là người hại Diệp Thảo không? Cậu không muốn đính hôn với bạn tôi nên cậu cố làm hại cậu ấy đúng không?”

Hạo Minh thấy vậy liền kéo tay Bạch Nguyệt lại, “Không phải đâu, Nhật Thiên là người đưa Diệp Thảo đến bệnh viện và cũng là người đến cứu cô ấy.”

Nghe Hạo Minh nói vậy, Bạch Nguyệt sững sờ nhìn Nhật Thiên, cô không nói được từ nào, cúi đầu xuống nói xin lỗi.

Cửa phòng cấp cứu được mở ra, bốn người chạy đến vây xung quanh bác sĩ, Nhật Thiên giọng nói có phần khẩn cấp, “Bác sĩ, tình hình của cô ấy thế nào rồi?”

Bác sĩ tháo khẩu trang ra, “Bệnh nhân đã không sao rồi, vết thương không sâu lắm nhưng cũng phải cẩn thận tránh làm vết thương bị nhiễm trùng. Bệnh nhân đã được chuyển đến phòng bệnh thường, giờ mọi người có thể lên thăm bệnh nhân. Không có chuyện gì nữa tôi xin phép đi trước.”

Phong Nhã thở phào nhẹ nhõm, “Dạ! Cảm ơn bác sĩ!”

Đang đi trên hành lang, tiếng chuông điện thoại của Phong Nhã vang lên, cô lấy ra nghe, “Alô!”

“Chị Nhã, em hiện giờ không thể đến bệnh viện được, mà Diệp Thảo sao rồi? Có nguy hiểm gì không?”

“Bác sĩ nói, em ấy không sao cả, em đừng có lo lắng quá!”

“Chị Nhã, chị thử khuyên con bé ở lại bệnh viện, điều đó tốt cho con bé hơn.”

“Em nói sao? Em biết là Diệp Thảo sẽ không chịu ở lại bệnh viện mà, chỉ sợ không khuyên được nó đâu.”

“Chị cứ thử lần này thôi, biết đâu nó lại chịu nghe.”

“Thôi, được rồi, chị thử lần này vậy!”

Nhật Thiên nghe những lời của Phong Nhã nói khi nghe điện thoại. Trong suy nghĩ của anh lúc này xuất hiện rất nhiều câu hỏi. Vì sao Diệp Thảo lại ghét bệnh viện đến thế? Có nguyên nhân gì đáng sợ sao? Mà cuộc đối thoại trong nhà hàng cũng rất kì? Mà Lục Sơn sao lại biết chỗ của Diệp Thảo?...

Trong phòng bệnh, Diệp Thảo đang nằm trên giường, Nhật Thiên đứng bên cửa sổ nhìn về phìa giường. Phong Nhã và Bạch Nguyệt ngồi hai bên, hai người chẳng nói chuyện gì chỉ nhìn vào Diệp Thảo đang nằm trên giường bệnh.

Diệp Thảo gặp ác mộng, nhưng cô không thể cử động chân tay được, cô cố cử động ngón tay. Bạch Nguyệt vui mừng, “Cậu tỉnh lại rồi, cậu cảm thấy thế nào rồi? cảm thấy đau ở đâu không? Cậu có nhận ra mình là ai không?”

Trời!! Hỏi vậy cũng hỏi được, Diệp Thảo bị thương ở lưng chứ có bị thương ở não đâu, hỏi thừa.

Diệp Thảo từ từ mở mắt ra, nhìn Bạch Nguyệt, giọng nói nhè nhẹ, “Mình không sao, cậu đừng lo lắng quá.”

Phong Nhã bấm nút trên đầu giường gọi bác sĩ đến, sau đó cô nắm tay Diệp Thảo vẻ mặt buồn nói, “Diệp Thảo à! Cho bọn chị xin lỗi em nhé vì đã giấu chuyện hôn ước của em.”

Diệp Thảo đang cười nghe thấy Phong Nhã nói vậy, một cảm xúc buồn dâng lên, nhưng cô nhanh chóng kìm nén lại, cố gượng ra nụ cười yếu ớt, “Em đã quên chuyện này rồi, chị đừng lo lắng quá, cả Nguyệt nữa, hiện tại mình không sao rồi.”

Bác sĩ bước vào phòng, khám cho Diệp Thảo, “Bệnh nhân không có vấn đề gì, mọi người đừng lo lắng quá, chỉ cần cho cô bé nghỉ ngơi nhiều là không sao, không được cho cô bé cử động nhiều, điều này sẽ ảnh hưởng đến tốc độ hồi phục của vết thương.” Sau đó bác sĩ cầm bệnh án đi ra ngoài.

Bác sĩ đã đi ra ngoài, Diệp Thảo quay sang Phong Nhã, “Chị Nhã, em muốn xuất viện.”

Bạch Nguyệt nghe con bạn nói vậy thì tức giận, “Mày nói gì thế, mày có bị điên không vậy? mày xem hiện giờ như nào rồi mà còn đòi xuất viện hả?”

“Đương nhiên là biết rồi, mày không nghe câu: bệnh của bản thân mình không ai có thể hiểu hơn mình sao? Mà bác sĩ nói là tao không sao mà, tao thấy nghỉ ngơi ở nhà cũng tốt, không nơi nào có thể tốt bằng nhà mình được.”

Phong Nhã cố gắng khuyên Diệp Thảo ở lại bệnh viện, “Diệp Thảo, em nên ở lại đây vài ngày, nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn thì có thể kịp thời cứu chữa. Ở đây chị thấy tốt cho em hơn.”

Diệp Thảo nhếch mép cười, “Chị nghĩ ở lại cái bệnh viện này thì tốt cho em à? Nhưng em nghĩ nó lại không tốt cho em chút nào.”

Phong Nhã và Bạch Nguyệt nghe Diệp Thảo nói vậy thì cứng họng chẳng nói được câu nào. Nhật Thiên đứng trong phòng bệnh thấy có vẻ tình hình căng thẳng lên tiếng, “Hai người họ cũng chỉ muốn tốt cho cô thôi, sao cô lại cư xử như vậy?”

Nghe giọng nói ở phía cửa sổ, Diệp Thảo ngoảnh mặt lại, trước mắt cô là Nhật Thiên, cô không tin vào mắt của mình lấy tay nhéo vào má mình một cái đau điếng.

Đau chứng tỏ là cô không nhìn nhầm. Sao anh ta lại ở đây nhỉ? Hay là anh ta là người đã cứu mình? Trước khi ngất đi hình như mình đã nhìn thấy ai đó, hay là Nhật Thiên đã cứu mình?

Diệp Thảo lắc đầu mạnh, xua tan đi những ý nghĩ trong đầu, cho dù cậu ta có cứu cô đi nữa thì cũng không làm thay đổi ý kiến của cô được, “Tốt cho tôi sao? Dù điều đó có tốt cho tôi đi nữa thì cũng không cần cậu phải quan tâm. Người cậu phải quan tâm là cô bạn gái Ngọc Hương kiêu căng kia kìa. Không biết chừng, chuyện tôi bị như này lại có liên quan đến cô ta cũng nên?”

Nhật Thiên bình thản nói, “tôi và cô ta chia tay nhau rồi, giờ chẳng có liên quan gì với cô ta cả.”