Chương 7
Khi tôi phát hiện ra thì tình hình đã tồi tệ rồi. Mũi tôi thấy mùi khét lẹt, các đầu ngón tay và ngón chân tê cứng. Người tôi run cầm cập.Tôi vẫn cố đáp lại lời Yuji. Dù cho nội dung chẳng lọt được vào đầu tôi là mấy. Tôi chịu đựng được chừng năm phút thì đến giới hạn.“Yuji ơi!” tôi ngắt lời thằng bé.“Gì ạ?”“Dừng lại đã.”“Vâng.”Chúng tôi rẽ vào con đường dân sinh nối từ đường nhựa tới giữa cánh đồng. Tôi ngồi thụp xuống như thể sắp ngất đến nơi.Năng lượng hết, xăng cũng hết.Với người bình thường thì hạ đường huyết chỉ là do bị đói, nhưng cơ thể tôi vốn quen phóng đại mọi chuyện nên tình trạng này cũng bị phóng đại theo. Cảm giác tê cứng lan đến tận bả vai và háng. Không thể ngồi được nữa, tôi nằm xuống. Thường ngày, tôi vẫn chú ý ăn đủ năm bữa để không bị thế này. Nhưng hôm nay, do tâm trạng xáo trộn nên tôi quên mất bữa ăn phụ lúc ba giờ.“Takkun không sao chứ?”“Ừ, bố chỉ gặp rắc rối chút thôi.”“Thật à?”“Yuji này.”Thằng bé quỳ xuống, ghé sát vào mặt tôi.“Gì ạ?”“Trong túi con còn tiền không?”“Còn ạ. Con chỉ mua bắp rang bơ thôi, vẫn còn tiền.”“Bố nhờ con một việc nhé.”“Vâng.”“Con đạp xe đến cửa hàng tiện dụng nào đó quanh đây, mua cái gì đó về cho bố ăn.”“Cái gì đó để ăn ạ?”“Ừ. Bố hết pin rồi. Bố phải thay pin thì mới hoạt động được.”“Thế ạ?”“Ừ, con đi được không?”“Được ạ.”“Vậy con đi đi.”“Vâng ạ.”Yuji đứng lên, dắt xe đạp ra đường nhựa. Khi đã ngồi trên yên xe, Yuji ngoái lại nhìn tôi.“Takkun ơi.”“Ơi.”Mũi Yuji lại đỏ rực lên.“Takkun sẽ không chết chứ?”“Không sao. Bố không chết đâu.”“Thật chứ?”“Thật.”Yuji nhìn vào mắt tôi một lúc như muốn kiểm chứng sự thật trong lời nói của tôi. Tôi cố mỉm cười với thằng bé.“Con đi đây.”Mãi Yuji mới lên tiếng.“Ừ, đi giúp bố nhé.”Yuji nhấn chân đạp xe đi.“Yuji!”Nghe tôi gọi, thằng bé phanh kít xe lại.“Gì ạ?”“Chắc con biết rồi, nhưng bố nhắc lại là không phải mua pin thật đâu nhé.”“Thế ạ?”(Câu “thế ạ?” của thằng bé giống một kiểu phản xạ có điều kiện, thật chẳng nên cố tìm hiểu ẩn ý trong lời nó làm gì. Dù sao thì… cũng chẳng có cách nào.)“Con mua cái gì ăn được ấy. Đồ ngọt là tốt nhất.”
“Vâng.”
“Nếu có thì mua…”
“Dạ?”
“Bánh kẹp kem.”
“Vâng ạ. Takkun thích món đấy mà.”
“Ừ.”
“Con đi đây.”
“Ừ.”
Thằng bé nhấn bàn đạp và phóng đi với tốc độ chóng mặt. Tôi hốt hoảng, toan gọi với theo nhưng nhớ ra là thằng bé hơi nghễnh ngãng nên thôi.
“Đừng phóng nhanh thế…”
Tôi nằm xuống.
“Nguy hiểm lắm…”
Điều duy nhất kết nối tôi với thế giới thực tại là cái lạnh của mặt đất dưới lưng và mùi cỏ. Tôi dần rơi vào trạng thái mê man nhưng vẫn không quên cầu nguyện cho Yuji bình yên vô sự.
Hình ảnh Yuji bị ô tô đâm cứ hiện lên trong đầu tôi, mỗi lần như thế, ngực tôi đau thắt lại. Nhịp tim của tôi như đàn chơi đến đoạn reo dây. Đôi lúc có vài nhịp lạ chen vào khiến tôi đau đớn.
“Mio ơi!” tôi thầm gọi trong tim.
Không có tiếng trả lời.
“Mio.”
Tôi gọi lại một lần nữa nhưng vẫn không có tiếng trả lời. Tôi thấy buồn vô cùng, dù chẳng hiểu tại sao.
“Takkun?”
Tiếng Yuji làm tôi bừng tỉnh.
“Con mua bánh kẹp kem về rồi đây.”
Thằng bé mồ hôi mồ kê nhễ nhại, vai rung lên vì thở dốc.
“Nhẹ cả người…” Tôi nói.
“Cái gì nhẹ ạ?”
“Không có gì. Từ giờ con không được phóng xe nhanh như thế nữa nhé.”
“Nhưng mà…”
“Thôi được rồi. Cảm ơn con.”
Tôi nhấc nửa người dậy, ăn chiếc bánh kẹp kem thằng bé mua cho. Cái lạnh của bánh kem khiến người tôi run lẩy bẩy. Lẽ ra tôi nên nhờ thằng bé mua đồ ăn nóng, tuy nhiên, tôi im lặng ăn bánh.
Cần phải có thời gian để năng lượng từ cái bánh kem hấp thụ vào cơ thể. Tôi lại nằm ngửa ra nhìn bầu trời. Yuji cũng nằm xuống bên cạnh.
Bầu trời lúc này đã được bao phủ bởi tấm rèm màu chàm. Các ngôi sao thoắt ẩn thoắt hiện như những chiếc đèn nhỏ sắp hết pin.
“Không sao chứ ạ?” Yuji hỏi.
“Ừ, chút nữa là bố ổn thôi.”
“Vậy sao?”
“Ừ.”
“Xem nào…”
“Sao cơ?”
“Hát sẽ đỡ hơn đấy.”
“Tức là sao?”
“Mẹ bảo con thế.”
“Bố không biết.”
“Được rồi.”
“Được rồi là sao?”
“Cái gì mà chả được ạ.”
“Thôi được rồi.”
“Mẹ bảo khi nào thấy sợ hoặc thấy đau thì chỉ cần hát bài này thôi.”“Mẹ bảo thế à?”
“Vâng, mẹ bảo thế.”
“Vậy con dạy cho bố đi.”
Sau đó, thằng bé bắt đầu hát bằng thứ giọng mỏng và trong.
Một chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến
Hai chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến
“Đợi đã.”
“Gì ạ?”
“Bài này có bao nhiêu chú voi?”
“Bao nhiêu cũng được. Đến khi nào mình thấy khỏe lại thì thôi.”
Trong đầu tôi hiện lên hình ảnh hàng trăm chú voi chen chúc nhau trên một cái mạng nhện khổng lồ.
“Không biết mấy chú voi có vui thật không?”
“Vui chứ ạ? Vui thì mới gọi thêm bạn đến chứ?”
Hừm.
“Nào cùng hát nhé. Takkun sẽ thấy khỏe hơn đấy.”
“Được rồi.”
Ba chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Vui quá bèn
Gọi thêm chú nữa đến
Chúng tôi hát cho đến khi có sáu lăm chú voi mắc trên mạng nhện. Đoạn cuối của bài hát là thế này.
Sáu lăm chú voi
Chơi đùa trên mạng nhện
Muộn quá rồi
Chúng bảo nhau: “về thôi!”
“Takkun thấy khỏe chưa?”
“Ồ?”
“Sao ạ?”
“Con xem này. Bố khỏe lại từ lúc nào rồi.”
“Thật à?”
“Ừ.”
“Hay thật đấy.”
“Công nhận.”
“Muộn rồi, bố con mình về nhé?”
“Vâng.”
Trời đã tối, hai bố con dắt xe đạp đi song song. Tiếng ếch kêu râm ran. Hôm nay bọn ếch có gì vui chăng?
“Con muốn gặp mẹ quá,” Yuji nói.
“Vậy à.”
Yuji im lặng một lúc rồi tiếp tục.
“Có phải tại con mà mẹ chết không?”
“Không phải đâu.”
“Thật không?”
“Thật. Sao con lại nghĩ thế?”
“Chẳng sao cả.”
Một lát sau, lần này đến lượt tôi.
“Không phải đâu con.”
“Con biết rồi.”
“Thế thì tốt.”
“Vâng.”
Một ngày nào đó, Yuji sẽ biết sự thật. Bất cứ nơi nào cũng có người thích buôn chuyện. Hiện giờ trông thằng bé có vẻ thờ ơ vậy thôi nhưng nó đang bắt đầu muốn tìm hiểu sự thật. Rất có thể một kẻ tọc mạch nào đó đã nói với thằng bé. Dù sao, Yuji vẫn còn quá nhỏ. Tôi dự định giấu con thêm một thời gian nữa. Nếu có thể, tôi muốn thằng bé chỉ biết sự thật khi đọc cuốn sách này.
Sự thật là, nếu nói “Mio chết là do Yuji” thì không hẳn. Khi kết quả đã có từ trước đó, rất khó xác định được đâu mới là nguyên nhân.