Em Sẽ Đến Cùng Cơn Mưa

Chương 13




Chương 13

          Cạch!

          Tôichoàng tỉnh.

          Đồng hồđể trên đầu chỉ 2 giờ 35 phút. Hơi lạnh. Ngoài cửa sổ, mưa đang rơi tí tách.

          Theothói quen, tôi nhìn sang Yuji đang nằm bên cạnh.

          Thằngbé ngủ say sưa, thở khò khè rừ mũi. Hai tay Yuji giơ cao quá đầu theo kiểu đanghô “Muôn năm”, tôi cho hai tay thằng bé lại vào trong chăn.

          Khôngthấy Mio đâu.

          Tôichui ra khỏi chăn, đi về phía bếp. Mio ở đó, dưới ánh đèn mờ ảo cạnh bồn rửa.Nàng ngồi trên ghế, mơ màng nhìn ngón tay mình.

          Nhận ratôi, nàng ngẩng đầu lên.

          “Xinlỗi anh. Em làm anh thức à?”

          “Khôngphải đâu. Có một đứa xấu tính phá hỏng giấc mơ của anh.”

          Tôibúng tay bằng ngón cái và ngón giữa nhưng chỉ phát ra âm thanh nghe như hai thứgì đó sượt qua nhau. Không còn cách nào khác, tôi đành phải tự minh họa bằngtiếng “Cạch”.

          “Mỗilần bị thế này”, tôi nói, “Anh lại mất ngủ một lúc.”

          Còn em,tôi hỏi nhưng Mia chỉ lắc đầu.

          “Emchẳng biết nữa. Em cứ nghĩ việc này việc kia, thế là không ngủ được.”

          Ra làvậy.

          “Chỗnày lạnh lắm.”

          Tôi bảonàng sang phòng ngay cạnh bếp. Tôi vỗ vỗ cái gối tựa rồi đưa cho nàng.

          “Emngồi đi.”

          “Cảm ơnanh.”

          Chúngtôi, mỗi người ngồi tựa lưng vào một cái gối to. Ánh sáng mềm mại từ phòng ngủbên cạnh hắt vào hai chúng tôi.

          “Emkhông cần phải vội.”

          Tôinói. Tự nhiên tiếng tôi như đang nói thầm.

          “Pocopoco.”

          “Pocopoco?”

          “Ít mộtthôi, Chúng mình sẽ cố gắng ít một.”

          “Vâng.”

          Xengiữa những tiếng tí tách, thỉnh thoảng lại có giọt nước mưa rơi lộp bộp. Tiếngmưa rơi nhịp nhàng, tưởng chừng như không bao giờ ngớt. Mia khẽ rùng mình, hơithở của nàng cũng lạnh.

          “Emlạnh à?”

          “Mộtchút ạ.”

          Tôi nhẹnhàng quàng tay qua vai nàng.

          Tôi cảmnhận được cơ thể mềm mại của nàng qua lớp áo ngủ may bằng vải cotton.

          “Cảm ơnanh,” Mio nói.

          “Ấm quá.”

          “Câunói này”, tôi nói, “Nghe thân thuộc làm sao.”

          “Thếư?”

          “Ừ. Hồixưa em cũng hay nói với anh như thế.”

          “Khianh quàng tay qua vai em à?”

          “Ừ. Vàomột buổi tối trọng đại.”

          “Anhvẫn chưa kể cho em chuyện đó?”

          “Chưa.”

          “Kể choem nghe đi. Em muốn biết.”

          “Anh sẽkể.”

         

          Đó làmột tối mùa hè năm chúng mình hai mươi mốt tuổi.

          Chúngmình gặp lại nhau sau một năm.

          “Gặplại?”

          “Ừ.Chúng mình chia tay. Kể từ lần gặp vào mùa hè trước đó.”

          “Chúngmình?”

          “Ừ.”

          “Chúngmình nghiêm túc thế cơ mà.”

          “Ừ.”

          “Nghecứ như chuyện đùa.”

          “Nhưnglại là sự thật.”

          “Cóchuyện gì à?”

          “Nhưanh đã nói. Anh có rất nhiều vấn đề.”

          “Vâng,anh bảo sẽ kể cho em. Anh vẫn chưa kể.”

          “Giờanh sẽ kể. Vì vấn đề của anh là khởi đầu cho mọi chuyện sau đó.”

         

          Sự khởiđầu này xem ra vẫn còn khá nhẹ nhàng nếu so với tính nghiêm trọng của sự việc.

          Anh bịsốt nhẹ kéo dài. Thân nhiệt lúc nào cũng ở mức 37.5 độ, dù anh không bị cảm.

          Trênthực tế anh vẫn rất khỏe. Dù không phải mùa thi đấu nhưng ở cự ly tám trăm mét,anh đã rút ngắn được kỉ lục chạy tốt nhất anh lập trước đó. Người anh dài ra,các giác quan trở nên tinh nhạy hơn.

         

          Anh hầunhư không ăn uống gì, Tuy thế anh vẫn có đủ năng lượng vô tận từ mặt trăng vàmặt trời. Anh cũng không cần ngủ, nghỉ ngơi không khiến anh thoải mái mà chỉkhiến anh thấy khó chịu. Anh cứ mải mê luyện tập như thể bị thứ gì đó thúc ép.

          Anhluyện tập tới hơn sáu tiếng một ngày.

          Khôngăn, không ngủ nhưng từ đầu năm, tính ra anh đã chạy một quãng đường đúng bằngtừ đây tới quần đảo Mariana.

          Sau đóthì...

          Anh đãsuy sụp. Như một kết cục tất yếu.

         

          Ngàythứ Bảy của tuần thứ hai của tháng Tư.

          Anh códấu hiệu khó thở nên được đưa đến bệnh viện. Đây là lần đầu tiên công tắc bậtlên, van mở ra, kim áp kế vọt đến mức kịch trần.

          Vì mọithứ đều là lần đầu tiên, không có trải nghiệm để đối chiếu nên anh nhìn sự việcnghiệm trọng hơn thực tế. Anh nghĩ mình sẽ chết, điều này khiến anh hoang mangtột độ.

          Bác sĩtạm thời chuẩn đoán anh bị viêm phổi hoặc viêm cuống họng gì đó. Sau khi nhậnsố thuốc nhiều hơn cả bữa ăn hàng ngày, anh ra viện. Tuy nhiên, ba ngày sau,triệu chứng tái diễn, anh phải hộc tốc quay lại bệnh viện. Mãi sau này anh mớibiết, nguyên nhân chính của việc này là sơ đồ thiết kế để làm ra anh có saisót, một chất hóa học nào đó trong não bộ bị tiết ra quá nhiều.

          Anh đikhông biết bao nhiêu là bệnh viện, anh thuật lại bệnh tình của mình, tại ngầnấy bệnh viện, anh bị lấy máu, và cũng ngần ấy bệnh viện anh nhận được những cáilắc đầu từ bác sĩ,

          Kếtluận duy nhất anh dành cho mình là không có kết luận gì chắc chắn. Tên bệnhchưa được tìm ra nhưng sự bất tiện nó đem lại cứ liên tục xuất hiện.

          Anhliên tục bị mất ngủ. Anh muốn ngủ để quên đi cái đau nhưng lại mất ngủ, thànhra càng ngày càng đau đớn hơn.

          Việc rakhỏi nhà cũng tương đối gian khổ. Hồi đầu anh không thể đi xa hơn hai trăm mét.(Các chuyến viếng thăm bệnh viện là mãi về sau này.)

          Từkhoảng cách một trăm mét, ngôi nhà của anh trông chơi vơi như sao Diêm Vương ởtận cùng quỹ đạo. Chỉ cần đi xa nhà quá hai trăm mét là toàn thân anh run lẩybẩy như nhà du hành sắp phải rời khỏi hệ mặt trời. Để rồi cuối cùng, anh sẽ bậttrở lại vị trí cũ, hệt như quả bóng đã bị ném đi,

          Dĩnhiên anh không thể tiếp tục học đại học, tương lai cũng trở nên mù mịt.

          Mặc dùđã hẹn được với em cuộc hẹn thứ ba nhưng anh không thể giữ lời hứa. Anh chỉ bảovới em là anh bận, hẹn em đến mùa hè.

         

          “Anh khôngcho em biết tình hình sức khỏe của anh ư?”

          “Ừ.Cũng chẳng biết nữa. Vì bệnh của anh không giống bệnh thông thường. Rất khó đểnói với em.”

          “Giáanh cho em biết.”

          “Nóithật với em...”

          “Vâng.”

          “Hồiđấy anh đã định chia tay em.”

          “Chiatay?”

          “Ừ.Tương lai của anh, nói đúng ra là không tồn tại chứ không phải là mù mịt. Giảsử có tồn tại đi nữa thì cũng chỉ là một tương lai trồng mấy cây cà chua, ănbám bố mẹ.”

          “Nhưng...”

          “Anhkhông nghĩ thế. Anh hiểu đang có chuyện không hay xảy ra, Có gì đó đã thay đổikhông thể quay trở lại như cũ.”

          Bởivậy, tôi nói.

          “Anhkhông thể bắt em gắn bó cuộc đời với một người như anh. Chúng mình mới chỉ bắttay nhau. Anh vẫn có thể buông tay em ra được.”

         

          Tôi kểcho Mio nghe những vấn đề hiện giờ của tôi.

          Trí nhớcủa anh rất kém.

          Anh bịsuy giảm trí nhớ ngắn hạn, Nghe nói đó là do phần hải hồi mã trong não của anhcó vấn đề. Hải hồi mã nghe giống con hải mã, không biết có phải trong não mọingười đều có một con hải mã nhỏ thật không? Thôi, chuyện đó thì sao cũng được.

          Có rấtnhiều việc anh không thể làm. Những việc bình thường mà người bình thường vẫnlàm thì với anh lại không hề bình thường.

         

          Ngay cảviệc đi xa nhà cũng vậy. Ban đầu, anh không thể đi xa nổi hai trăm mét, sau đóanh đã cố gắng để kéo dài khoảng cách này. Lúc anh bắt đầu uống loại thuốc cótác dụng với căn bệnh của anh, có thời điểm anh đi được khá xa, tuy nhiên bâygiờ bán kính tối đa là một trăm ki-lô-mét.

          Nói vậychứ cũng chẳng có phương tiện nào giúp anh đi được xa thế.

          Anhkhông đi được tàu điện, không đi được xe buýt. Máy bay, tàu ngầm, tàu vũ trụcũng không. Ngay cả trò Startours trong công viên Disneyland anh cũng không đinổi. Anh không lên được quá tầng hai mươi cũng không thể xuống dưới lòng đất.Không thể vào rạp chiếu phim, không thể xem kịch, không thể nghe hòa nhạc.

          Do mắcchứng lo lắng thái quá nên bất cứ chuyện gì, anh cũng cảm thấy bất an hơn mứccần thiết. Dưới mắt anh, chính những người thản nhiên sống giữa thế giới đầyrẫy nguy hiểm này mới là có vấn đề.

          Conngười chỉ cần ngừng thở là sẽ chết, ấy thế mà họ bất cần đến mức không bận tâmgì tới việc họ đang thở.

          Mỗingày có hàng trăm người chết vì tai nạn giao thông, họ cứ nghĩ mình là ngoạilệ, thản nhiên đi ra khỏi nhà, thật chẳng khác gì đang tự sát. Ngay cả việc họkhông chịu dắt tay con lúc đi ngoài đường cũng là hành động thật nông nổi, khótha thứ.

          Nói vậythôi nhưng anh không giống mấy gã say xỉn cứ nghĩ tòa nhà sẽ đổ nếu không có gãdang tay ra đỡ.

         

          “Vậyư?”

          “Tấtnhiên.”

          “Thếhả?”

          “Emkhông nghĩ thế à?”

          Màthôi, Anh thừa nhận mình phản ứng hơi thái quá. Đó là tại mấy trò quái quỷ củachất hóa học kia.

         

          Anhđang sống với đủ các loại bệnh tật như vậy.

          Anh cóhọc tiếp nhưng chưa kịp lên năm thứ ba thì buộc phải nộp đơn xin nghỉ. Nhờthuốc có tác dụng, hành vi của anh ít bị hạn chế hơn, tuy nhiên anh biết đó chỉlà tạm thời. Vì thuốc sẽ nhờn và giảm công hiệu nhanh chóng. Mỗi lần bị nhờnthuốc, anh lại đổi sang thuốc mới, nhưng rồi anh quyết định không uống thuốcnữa. Các chất hóa học đưa từ bên ngoài vào khiến các cơ quan nội tạng có chứcnăng phân giải, thanh lọc phải chịu thêm gánh nặng. Chúng nhanh chóng lên tiếngđầu hàng vì vốn dĩ chúng chẳng phải đồ xịn gì cho cam.

         

          Chẳngbao lâu sau thì hè tới.

          Hồiđấy, anh di chuyển bằng chiếc xe Scooter 125 phân khối. Anh có bằng lái xe máyhạng trung bình từ năm mười bảy tuổi. Anh hẹn hò em trước cửa ga ở thị trấn nhàem.

          Lúc ấy,anh đã phải đấu tranh giữa một bên là mong muốn có được em và một bên là ý nghĩcho rằng cần phải tránh xa em. Có thể thái độ ngập ngừng của anh đã khiến emhoang mang.

          Anh chởem bằng chiếc Scooter yên liền đến công viên gần đó. Đây là lần đầu tiên emngồi sau xe gắn máy nên em cứ bám chặt lấy anh. Lúc đến công viên, lưng anh vàngực em đều ướt đẫm mồ hôi. Đoạn này nghe có vẻ hấp dẫn nhưng thú thật là anhchẳng nhớ lúc đấy mình cảm thấy thế nào. Chắc chắn là anh chẳng có tâm trạngnào để nghĩ tới chuyện kia.

         

          Bọnmình ngồi ở bậc ở bậc thang của sân vận động trong công viên.

          Đúngmột năm trước, tại đường chạy này, anh đã lập kỉ lục mới trong một giải đấutruyền thống. Số người chạy nhanh hơn anh trên cả nước đã giảm xuống mức haicon số dự định trong năm tới, con số này sẽ giảm xuống còn một con số.

          Thế màgiờ mới đi bộ năm phút, anh đã thở không ra hơi.

          Thậthết sẩy!

          Anh cốthờ ơ với em. Anh không phải là người có thể lừa dối bản thân đến mức tỏ ralạnh lùng với em được. Cố đến mấy, anh cũng chỉ làm được việc là cố tình trìhoãn trả lời em, nói thật nhỏ và không nhìn thẳng vào em.

          Em nhậnra ngay thái độ khác thường của anh. Nhưng em không thể hỏi anh lý do tại sao.Dần dà, em không nói gì nữa mà chỉ cúi đầu nhìn xuống dưới.

          Phảirời xa em.

          Nếu cóthể, anh mong chính em là người sẽ rời bỏ anh. Chẳng hạn, em sẽ yêu một ngườikhác. Như thế, em sẽ nhanh chóng quên anh hơn.

          Khôngvấn đề gì hết.

          Anh sẽsống một mình.

          Không,thực ra thì anh sống thế nào được một mình. Anh sẽ sống lặng lẽ dưới vòng taycủa bố mẹ.

          Thỉnhthoảng anh sẽ nhớ đến em, tự rằng em đang làm gì giờ này. Cứ thế, theo nămtháng, anh sẽ già đi cùng với lũ cà chua ngoài vườn đang ngày một lớn.

          Anh đãnghĩ thế.

          Vì vậy,hôm nay sẽ phải là ngày cuối cùng.

          Anh tỏthái độ chán nản khi ở bên em. Anh cố tình thở dài, cố tình để em thấy anh xemđồng hồ, thỉnh thoảng khi em gợi chuyện anh lại miễn cưỡng tỏ ra là có quantâm.

         

          “Ở kýtúc xá của tớ, có bạn gái này lạ lắm.”

          “Ồ?”

          “Ừ.”

          Em ấpúng. Bởi giọng anh nghe miễn cưỡng quá.

          “Lạ thếnào?”

          “À, bạnấy muốn trở thành phi hành gia.”

          “Hả?”

          “Chonên,” em lại ấp úng.

          “Cho nênlàm sao?”

          “Tốinào bạn ấy cũng đánh răng cả tiếng đồng hồ.”

          “Tạisao?”

          “Vì sâurăng không trở thành phi hành gia được.”

          “Sợnhỉ.”

         

          Chúngmình nói chuyện kiểu như vậy.

          Tiếptheo là im lặng, thở dài và xem đồng hồ.

          Anhđúng là một gã khó chịu.

          Sau vàilần như vậy thì em nín thinh. Chúng mình cứ ngồi mãi ở bậc cầu thang bê tông màchẳng nói với nhau câu gì.

          Chúngmình ngồi dưới bóng râm của mái vòm sân vận động. Bọn trẻ con đang đạp xe quanhsân.

          Anhbiết là em đang kìm nén để khỏi bật khóc. Em cúi xuống, mím chặt môi, để lộchiếc răng khểnh.

          Anh lạibuông tiếng thở dài. Bản thân anh cũng không ngờ mình làm được đến mức ấy.Nhưng anh đã làm được.

          “Vềnhé?” anh hỏi.

          Em gậtđầu mà không ngẩng lên.

          Chưađược một tiếng đồng hồ. Giống như lúc đến, anh lại chở em ngồi đằng sau, phóngxe về phía nhà ga.

          Emkhông nói câu gì.

          Lúc đếnga anh hỏi.

          “Tớkhông đưa cậu về có sao không?”

          “Khôngsao đâu!” em nói. “Nhà tớ ngay đây thôi.”

          “Vậyhả?”

         

          Chỉ cầnanh cứ thế đi là mọi việc sẽ hoàn hảo. Nhưng anh lại không về được. Anh vẫn cầnem. Vẫn muốn được bên em. Vẫn muốn được ở bên em. Vẫn hy vọng em sẽ không thayđổi dù anh đã tỏ ra khó chịu, thờ ơ với em.

          Conngười anh đầy mâu thuẫn. Anh bị phân chia thành hai nửa rạch ròi bởi cái kiểu“tiền hậu bất nhất” này. Vì yêu em nên anh muốn xa em, vì yêu em nên anh muốncó được em.

          Chúngmình cứ im lặng đứng ở cửa ga.

          “Baogiờ tớ có thể gặp câu?”

          Chắcchắn em đang rất lo. Đây là lần đầu tiên em hỏi về lần hẹn tiếp theo.

          “Tớkhông biết,” anh trả lời. “Tớ còn bận nhiều việc.”

          “Vậysao?”

          “Ừ.”

          Anhngẩng lên nhìn bầu trời mùa hạ trong xanh để tránh ánh mắt của em.

          “Tớ sẽviết thư cho cậu.”

          Em lấyhết can đảm nói với anh.

          Thư làtrung tâm vũ trụ của chúng mình. Nếu như chuyện này cũng bị từ chối thì sợi dâytình cảm giữa hai chúng ta sẽ hao mòn dần, em sẽ không còn chỗ bấu víu.

          Lẽ raanh nên từ chối. Anh không xứng đáng với em. Một người tốt bụng, có sức khỏe,mạnh mẽ sẽ xứng đáng với em hơn anh.

          Nhưng...

          “Tớ sẽđợi,” anh nói. “Tớ đợi.”

          Anh cóthể nói được gì hơn?

         

          “Em đãkhông biết gì cả.”

          Vai Miokhẽ rung lên dưới vòng tay tôi.

          “Cũngkhông nhận ra điều gì.”

          “Anh đãmong thế.”

          “Giánhư anh nói cho em. Chắc chắn em sẽ...”

          “Em làmột người nghiêm túc,” tôi cắt ngang lời Mio.

          “Em cóthể hy sinh cả cuộc đời cho một người như anh chỉ vì tính trách nhiệm của em.”

          “Chuyệnđó thì...”

          “Anhhiểu. Rằng không chỉ vì trách nhiệm. Anh hiểu dù có cho em biết về những vấn đềcủa anh thì em cũng vẫn sẽ yêu anh như trước.”

          “Em vẫnluôn yêu anh.”

          “Ừ.Nhưng lúc đó anh nghĩ thật không phải khi bắt em gắng bó với cuộc đời chẳng mấysáng sủa của anh. Chỉ yêu thôi không có nghĩa là hạnh phúc.”

          “Làm gìcó chuyện đó. Chúng mình yêu nhau, và việc chúng mình sẽ yêu nhau đến trọn đờithì không thể gọi là hạnh phúc ư?

          “Đúngvậy. Nhưng hồi ấy anh chưa nghĩ được như thế. Anh cho rằng hạnh phúc là thứhiện hữu ở trước mắt.”

          “Vậysao?”

          Thật làbuồn, Mio nói.

          “Hạnhphúc đâu phải là thứ để cân đo đong đếm.”

          “Ừ.”

          Giờ thìanh đã hiểu.

          Sau khisống với em sáu năm. Sau khi mất hết những tháng ngày ấy.

          “Anh imlặng bước ra khỏi cuộc đời em. Không ồn ào, rất lặng lẽ. Nhẹ nhàng. Như cũngnước mưa dưới ánh mặt trời. Lặng lẽ bốc hơi. Anh đã muốn như thế.”

         

          Việctrao đổi thư với em tiếp tục diễn ra.

          Nhưthường lệ em kể mấy chuyện thường nhật, tầm phào, anh viết thư hồi đáp. Anh trìhoãn việc viết thư trả lời em. Trước đây là một tuần thì bây giờ là mười ngàyrồi hai tuần.

          Anh sẽbiến mất, từng chút một.

          Nếu làYuji, thằng bé sẽ nói:

          Pocopoco.

         

          Mùađông, em về thăm nhà, anh viện lý do để tránh gặp em. Để rồi buổi trưa, anh nằmdài trên giường nghĩ về em. Anh đọc đi đọc lại thư em, tưởng tượng ra khuôn mặtem qua từng nét chữ.

          Sứckhỏe anh hồi này rất xấu. Anh đã đến một vài bệnh viện nhưng không tìm được bácsĩ nào có thể khiến anh trở lại được như xưa.

          Hồiđầu, anh vẫn nuôi chút hy vọng. Rằng chuyện này sẽ không kéo dài. Anh đã nghĩthế.

          Nhưngcùng với thời gian, niềm hy vọng dần dần tàn lụi. Thay vào đó, “Sự tuyệt vọng”là người bạn xấu tính nhất.

          Thứkhiến anh đau đớn nhất không phải là những cơn đau anh đang hứng chịu mà làtương lai gắn liền với cơn đau này.

          Anhmuốn gặp em.

          Muốnđược ở bên em.

          Nhưnganh phải kiềm chế.

          Nửa nămnhư vậy trôi qua.

          Em tốtnghiệp cao đẳng, như anh đã nói, em bắt đầu làm giáo viên dạy nhảy ở câu lạc bộthể dục thẩm mỹ. Anh nghỉ học, đi làm thêm ở một cửa hàng tiện dụng gần nhà.Anh cố gắng để dần dần mở rộng bán kính thế giới của anh.

          Nhữngthay đổi trong thư của em bắt đầu xuất hiện trong thời gian này. Giờ em đã ratrường đi làm, nên chuyện này là lẽ đương nhiên, dù vậy thì anh vẫn cảm thấyhơi buồn vì em không còn là người anh biết nữa.

          Em vẫntiến lên phía trước.

          Còn anhkhông thể tiến thêm bước nào nữa kể từ mùa xuân năm mười chín tuổi.

          Hìnhảnh em nhìn từ phía sau mới hồi nào vẫn còn trong tầm với của anh, thế mà giờđã xa xôi quá.

          Cuộcsống của em dường như rất vui, Nhiều cái tên lạ xuất hiện trong thư em. Nhữngcâu chuyện em hồn nhiên kể cho anh giúp anh hình dung dễ dàng rằng anh chàngnày đang thích em. Em đang xa anh để dần tiến tới người khác.

          Pocopoco.

         

          Anh tựnhủ rằng như thế sẽ tốt hơn.

          Chẳngphải đây là điều anh mong muốn hay sao?

          Đúngthế, anh tự trả lời.

          Chonên, một hôm, anh viết cho em.

         

          Vì lýdo bất khả kháng, tớ e rằng không thể viết thư cho cậu nữa.

          Xin lỗicậu.

          Tạmbiệt.

         

          Sau đóthư của em vẫn đến.

          Emkhông hỏi anh về “Lý do bất khả kháng”. Chỉ có điều, thư của em đến thưa hơn vàchuyện của em cũng được kể bằng giọng giữ ý hơn.

          Vào thứNăm của tuần thứ ba của tháng Tám, đột nhiên em tìm tới chỗ làm thêm của anh.

         

          “Cậukhỏe không?” em hỏi.

          “Mìnhkhỏe.”

          “Trôngcậu có vẻ gầy đi.”

          “Ừ. Cóthể.”

          Em giờđã là một cô gái vô cùng xinh đẹp. Tóc em dài. Gương mặt trang điểm nhẹ. Quầnáo rất người lớn, thanh lịch. Em giống như một người lớn thanh lịch vậy,

          Anhchẳng còn biết gì nữa. Anh muốn òa khóc vì nhớ em, vì yêu em, thậm chí còn muốnkhóc hơn nữa vì hoang mang bối rối.

          Nhưngngười khóc trước lại là em.

          Rất bấtngờ.

          Tớ xinlỗi. Em dùng ngón trỏ để lau nước mắt, chớp chớp hai hàng mi rồi cười bông đùa.

          “Chẳnghiểu sao tớ lại khóc? Chắc tại lâu lắm mới gặp cậu.”

          “À, ừ.”

          Mãi anhmới nói được câu đấy.

          “Tớ đếnđột ngột thế này có làm phiền cậu không?”

          Anh lắcđầu.

          Em lạixin lỗi anh tiếp.

          “Bởinếu cứ để thế này...”

          “Côngviệc ở câu lạc bộ thẩm mỹ vui không?”

          Anh cố tìnhchuyển đề tài.

          “Có.Rất vui. So với thể dục nhịp điệu thì việc này lại có niềm vui khác.”

          “Tốtquá.”

          “CònAio, chuyện học hành sao rồi?”

          Có thểem đã hỏi chuyện mẹ anh hoặc tại em thấy lạ vì anh đi làm vào ban ngày thế này.Trước đây, ngày nào anh cũng đến trường từ sáng để tập chạy, dù hôm đó có giờhọc hay không.

          “Tớ bỏrồi.” anh trả lời thành thật.

          “Tạisao?” em ngạc nhiên hỏi.

          “Vì tớcó nhiều việc phải làm.” anh nói dối.

          “Việcphải làm là đi làm thêm?”

          “Không.”

          Sau khitrấn tĩnh lại, anh chuyển sang đóng vai con người kia của anh.

          “Tớ córất nhiều kế hoạch, rất nhiều.”

          “Rấtnhiều?”

          “Ừ.”

          Thế màtớ không biết...

          Em nói,mặt buồn thiu.

          Anhchẳng có kế hoạch nào cả, Ngay cả việc trồng cà chua cũng chưa nằm trong kếhoạch của anh, Nhưng anh không thể nói cho em sự thật.

          “Có thểtớ sẽ rời khỏi thị trấn này.”

          “Cậu đixa à?”

          “Cóthể.”

          “Ranước ngoài?”

          Anhnhún vai, kiểu như muốn nói “Cũng chẳng biết”.

          “Vì vậymà cậu không viết thư cho tớ nữa?”

          Anh gậtđầu ba lần bằng một cử chỉ rất giả tạo. Anh diễn kịch theo kiểu rập khuôn, nếubình tĩnh, em sẽ nhận ra ngay vẻ thiếu tự nhiên trong cử chỉ của anh.

          “Xinlỗi cậu.”

          Anhnói, cũng tự cảm thấy đó là câu nói lạnh lùng. Tớ không thích cậu, nhưng tớ cảmthấy có trách nhiệm, Vì vậy, tớ xin lỗi.

          “Nhưngtớ vẫn đọc hết thư của Enokida. Cảm ơn cậu.”

          “Ừ.”

          Có vẻnhư em hối hận vì đã đến đây. Dù vây, em vẫn lấy hết can đảm ngẩng đầu lên nhìnanh.

          “Chúngta,” em nói, “Sau này... vào một ngày nào đó...”

          Em nhảtừng chữ một và nhìn anh bằng đôi mắt buồn bã.

          “Gặplại được nhau thì vui nhỉ. Khi họp lớp chẳng hạn. Lúc đấy cả hai đã có giađình.”

         

          Anh vẫnnhớ ánh mắt em lúc ấy. Ánh mắt khẩn khoản như chờ đợi điều gì đó.

          Em chờđợi một sự thật. Sự thật khác với những gì em vừa được nghe.

          Nhưnganh đã phớt lờ lời khẩn khoản của em.

          “Chúccậu hạnh phúc. Vì cậu đã giúp đỡ tớ rất nhiều, Enokida.”

          “Hạnhphúc của tớ...”

          Cố gắnglắm em thốt ra được câu này. Em mím chặt môi.

          Sau nàyanh có dịp hỏi em. Rằng lúc đấy em định nói gì.

          Em trảlời:

          “Hạnhphúc của tớ là làm vợ cậu.”

          Nhưngtất nhiên là em đã không thể nói ra điều này.

         

          “Thôichào cậu nhé,” anh nói, “Tớ phải làm việc.”

          “Ừ.”

          “Cậugiữ gìn sức khỏe.”

          “Ừ.”

          Anhquay trở lại cửa hàng, để mặc em đang đứng bên ngoài.

          Dườngnhư đang nói với anh: Thế hả?

         

          Lẽ raanh và em sẽ không gặp lại nhau, mỗi người sẽ có cuộc sống riêng. Mối quan hệcủa chúng mình sẽ được điều chỉnh lại. Em sống cuộc đời phù hợp với em. Cònanh, anh có một cuộc đời lặng lẽ, phù hợp với anh ở phía trước. Lẽ ra là thế.

          Có lẽchúng ta đã chia tay vào thời điểm phù hợp. Em có thể bắt đầu một tình yêu mớimà không bị vướng bận quá khứ. Em không có gì phải áy náy hay mặc cảm.

          “Xinlỗi. Đây không phải lần đầu tiên tôi nắm tay con trai.”

          Nghiêmtúc như em chắc không nói câu này đâu nhỉ. Anh cũng có được vài kỉ niệm với em.

          Chiếcváy liền màu đậu đỏ. Mái tóc dài được cặp gọn gàng. Chiếc áo len lông dê. Nhữngngón tay trong túi áo.

          Và cảchiếc bịt tai bằng len nữa.

          Thậthết sẩy!

          Chỉthôi cũng đủ cho anh không gặp khó khăn gì suốt cuộc đời này.

          Đời anhsẽ kết thúc trong nháy mắt nên cũng chẳng cần nhiều kỉ niệm làm gì.

          Mộttình yêu duy nhất. Một người yêu duy nhất. Những cây chuyện của ba lần hẹn hò.

          Thế làđủ.

          Thamthì thâm. Câu ngạn ngữ được nhắc đi nhắc lại trong những câu chuyện từ ngàyxưa.

          Anhnghĩ câu nói này rất có ích cho những người buộc phải từ bỏ tham vọng. Nó làliều thuốc an ủi hữu hiệu nhất.

         

          Nhữngngày tiếp theo, về cơ bản là giống những ngày trước đó.

          Chỉ mộtđiều thay đổi là thư em không đến nữa. Anh đã mong thế, vậy mà khi thư của emkhông đến thật, cảm giác mong chờ ngày mai của anh giảm hẳn một nửa.

          Lý dongày mai tuyệt hơn ngày hôm nay là bởi thời gian chờ đợi thư em rút ngắn thêmđược một ngày.

          Anh đãsống trong cảm giác mong mỏi ấy nên không nhận được thư em quả là khó khăn.

          Mặc dùthời gian vẫn cứ trôi.

          Ngàymai lại đến đều đặn như ngày hôm nay. Anh phóng chiếc Scooter đến bệnh viện,quay về chỗ làm ở cửa hàng tiện dụng và đứng soi mã vạch. Anh đã thành thạo hơntrong việc tìm được các bệnh viện phù hợp. Bác sĩ không còn lắc đầu nữa, thuốcbác sĩ cho anh đã giúp anh trở về giống ngày xưa hơn, dù chỉ là tạm thời.

          Một nămtrôi qua trong nháy mắt.

          Như emđã thấy.

         

          “Rồibọn mình gặp lại nhau.”

          “Ừ.”

          “Trướckhi gặp lại anh, không biết em sống thế nào? Em có quên anh không?”

          Anhkhông biết, tôi trả lời.

          “Emkhông kể cho anh, và anh cũng không muốn hỏi.”

          “Nhưvậy mà được sao?”

          “Chẳngsao cả. Anh có thể hình dung được em đã khổ tâm thế nào, anh hiểu đây là quyếtđịnh sau khi em đã suy nghĩ kỹ.”

          Nhưngem rất hài lòng, em nói.

          “Em cóquyết định như vậy nên em mới có cuộc sống như hôm nay đúng không?”

          “Đúngrồi.”

          Với mộtcử chỉ thân mật chưa từng có, Mio ngả đầu vào ngực tôi. Một cử chỉ chứa đựng vôsố ngôn từ. Tất nhiên là những ngôn từ về tình yêu.

          “Anh kểtiếp đi.” Mio nói.

          Tôitiếp tục.

         

          Khôngbiết tại thuốc anh uống hồi ấy có tác dụng, các buổi tư vấn đem lại hiệu quả,hay phương pháp trị liệu theo y học phương Đông mà anh áp dụng thử một thờigian đã thành công và vào mùa hè năm hai mươi tuổi, anh đã gần trở lại như xưamột cách kì diệu.

          Anhhiểu, đây có thể chỉ là phản ứng tạm thời, không kéo dài. Giống như tù nhânđược ban cho ít thời gian ra ngoài vận động rồi lại phải trở về phòng giam chậthẹp.

          Nếu đúnglà thế thì anh muốn tận dụng khoảng thời gian này để làm những điều có thể, vàanh đã làm một chuyến đi dọc đường bờ biển bằng chiếc Scooter.

          Anh đãrất mãn nguyện với cuộc sống trong vòng bán kính một trăm ki-lô-mét.

          Tấtnhiên anh không thể trở lại giống như hồi xưa. Ký ức về thời kỳ khủng hoảngcũng tạo ra vấn đề rắc rối khác là “Những lo lắng được tiên liệu”. Trong bộdạng của kẻ dò dẫm tìm đường, anh từng bước rời khỏi nhà để đến những vùng đấtxa xôi.

          Đi đượcnửa chặng, anh chuyển lộ trình hướng về nội địa. Anh định sẽ đi vòng theo kiểusố 8 chứ không đi theo hình chữ O.

          Rồi mộtngày, anh được nghe giọng nói của em sau một năm trời không gặp.

          Hàngngày anh đều gọi điện về nhà. Anh đi trong tình trạng không tốt nên bố mẹ anhrất lo. Hồi đấy, điện thoại di động chưa phổ biến nên anh gọi về nhà bằng điệnthoại công cộng theo kiểu người nghe trả tiền để thông báo rằng hôm nay anh vẫnổn.

          Hôm đó,mẹ anh nghe điện thoại và nói với anh.

          Em đểlại lời nhắn.

          Em nhắncó chuyện cần nói nên muốn anh gọi cho em. Theo kiểu người nghe cần trả tiền(thật đúng tính cách của em). Em sẽ đợi đến khi nào anh gọi. Đây là câu em muốnnhắn với anh.

          Khôngđược để con gái đợi. Đây không phải là lời nhắn của em, đây là lời của mẹ anh.

          Anh đãhiểu.

         

          Khôngbiết em có chuyện gì?

          Baonhiêu ý nghĩ ập đến với anh.

          Anhtưởng tượng ra toàn chuyện không hay xảy đến với em. Anh vốn mắc bệnh lo lắngthái quá nên anh chẳng nghĩ ra được chuyện gì tốt đẹp. Anh toàn tưởng tượng rachuyện xấu, nào là em bị ốm, bị thằng nào đó lừa gạt, giày em đi bị gãy gót.

          Nếu emđi tìm sự an ủi ở người yêu đã chia tay một năm trước trong hoàn cảnh như vậy,anh sẵn sàng chìa vai ra cho em. Anh muốn an ủi em. Việc em chỉ có thể dựa vàobờ vai xác xơ này đã nói lên tình trạng khẩn cấp của em, ruột gan anh như cólửa đốt. Anh dốc cạn số tiền xu trong túi, đặt lên bàn điện thoại.

          Anhthận trọng bấm từng số điện thoại nhà em. Anh không dùng dịch vụ người nghetrả. Dù sao anh vẫn có lòng tự trọng.

         

          Sau mộttiếng chuông, em nghe máy.

          Anh hơibất ngờ vì không nghĩ em lại nghe điện ngay.

          “Aiophải không?”

          Em hỏikhi thấy đầu dây bên anh im lặng.

          “Ừ. Tớđây.”

          “A,đúng giọng Aio rồi.”

          Tim anhấm lại khi được nghe giọng của em sau một năm trời.

          “Cậuđợi điện thoại của tớ à? Thấy cậu nghe máy ngay.”

          “Ừ. Tớnghĩ thế nào cậu cũng sẽ gọi.”

          “Ồ?”

          “Ừ.”

          Tiếngem thì thào.

          Anhhỏi.

          “Cóchuyện gì vậy? Cậu nhắn tớ phải gọi ngay.”

          “Aionày.”

          “Ừ?”

          “Giờcậu đang ở đâu?”

          “Tớđang đi du lịch. Chỗ tớ ở cách nhà cậu khoảng ba trăm ki-lô-mét.”

          “Tớ bảonày.”

          “Ừ.”

          “Tớ...đến chỗ cậu nhé?”

          Imlặng.

          “A lô.”

          “Ừ.”

          “Cậuvừa đi đâu à?”

          “Tớ vẫnở đây. Trong buồng điện thoại, tay cầm ống nghe.”

          “Vậytrả lời tớ đi.”

          “Ừ. Tớhơi bất ngờ.”

          “Bấtngờ, rồi sao nữa?”

          “Vàvui. Rất vui. Nhưng mà...”

          “Khôngsao đâu.”

          “Ừ.Không sao đâu.”

          “Khôngsao hả?”

          “Ừ.”

         

          Trướcsự tự tin đến khó hiểu của em, chúng mình hẹn gặp nhau hai ngày sau đó tại mộtthị trấn nọ.

         

          Mãi saunày anh mới biết, hôm đó là ngày nhộn nhịp nhất trong năm của thị trấn nằm ở độcao bảy trăm mét so với mực nước biển này. Gần năm trăm nghìn người đã kéo đếnđây để xem màn pháo hoa được bắn từ giữa hồ. Năm trăm nghìn là con số rất lớn,nhiều hơn cả dân số của Công quốc Manaco hay Công quốc Liechtenstein. Thế cónguy hiểm không cơ chứ.

          Em đếngặp anh mà không hề biết điều này. Liệu chúng mình có gặp được nhau không? Anhchỉ còn biết chờ đợi và hy vọng.

          Anhchạy khắp thị trấn tìm mũ bảo hiểm xe máy cho em.

          Anh sẽđưa em đội chiếc mũ màu đỏ có kính chắn gió phía trước anh đang dùng, còn anhsẽ tìm mũ khác.

          Vìkhông đủ tiền mua mũ mới nên anh định sẽ thuê ở cửa hàng xe máy. Mãi anh mớitìm được một cửa hàng thì ở đó chỉ còn mỗi chiếc mũ loại nửa đầu cũ rích.

          Loại mũcủa mấy bà già hay đội đi chợ ấy. Chiếc mũ tơi tả chưa từng thấy. Thật chẳng rasao nếu đội mũ này đi gặp em, nhưng anh càng không thể để em đội một chiếc mũnhư vậy.

          Vì sắpđến giờ hẹn nên anh cứ thế nhảy lên chiếc Scooter, phóng ra chỗ đường vòngtrước cửa ga – nơi chúng mình hẹn gặp. Trời vẫn chưa tắt nắng nhưng có rấtnhiều vị khách sốt sắng đã đến bằng ô tô. Đường xá đông nghịt.

          Khi anhđến được chỗ đường vòng thì tàu đã vào ga được mười phút. Trước cửa ga đã đầyắp khách đến xem pháo hoa bằng tàu hỏa.

          Anh đưamắt tìm em giữa biển người. Có rất nhiều cô gái trạc tuổi em nhưng anh khôngthấy em. Anh nhìn đồng hồ, đã quá giờ hẹn mười năm phút.

          Hay làem không đến?

          Khôngthể có chuyện đó.

          Sau khitrấn tĩnh lại anh ngồi thụp xuống.

          Anhđang chờ đợi điều gì đây? Gặp lại em, sau đó sẽ thế nào? Tình hình của anh cókhác gì so với một năm trước đâu?

          Anhđứng bần thần giữa đám người qua lại với chiếc mũ bảo hiểm bẩn trên đầu. Tiếngcười nói của bọn họ dường như đều có chung một ngụ ý:

          Chúngta sắp có một buổi tối tuyệt vời, tuyệt, tuyệt vời!

          Tất cảđều hứng khởi. Tất cả đều mong chờ buổi tối tuyệt vời.

          Anhcũng thế. Tính cho đến năm phút trước.

         

          “Aioơi?”

          Anhngẩng lên thì bắt gặp khuôn mặt đầm đìa nước mắt của em giữa đám đông.

          “Cái mũđó,” em thở phào nhẹ nhõm, mỉm cười với anh, “có vẻ không hợp với cậu lắm.”

          “Ừ.”anh nói.

          “Bọnmình đi thôi. Một buổi tối tuyệt vời đang chờ đợi.”

         

          Sẩm tốichúng tôi có mặt bên bờ hồ.

          Anhkhông hỏi lý do tại sao em ở đây, em cũng không có ý định hỏi cảm giác của anhthế nào. Anh vui vì được gặp em, nhưng anh cũng hoang mang lắm. Anh không biết,đây chỉ là sự kiện đặc biệt của riêng hôm nay hay sẽ là sự khởi đầu của tươnglai sau này.

          Trôngem khá thoải mái. Nét mặt em như muốn nói: em đã có câu trả lời của riêng mình,không có gì phải lo lắng cả. Việc em đến đây đã là câu trả lời của em rồi.

          Chúngmình ngồi xuống bên lề con đường chạy quanh hồ. Sau lưng chúng mình là dãy hàngrào sắt, bên kia hàng rào là thảm cỏ rộng mênh mông. Đang mùa hè mà gió thổilạnh buốt. Có lẽ tại thị trấn này nằm ở độ cao bảy trăm mét.

          Ôngtrời đã kéo tấm màn sẫm khổng lồ dành cho tối nay. Đèn đường được bật lên,khách bộ hành trông ai cũng như tràn trề hạnh phúc.

          Buổitối tuyệt vời sắp bắt đầu.

          “Cậu cólạnh không?”

          “Tớkhông sao.”

          Nhưngngười em khẽ run rẩy khi gió từ hồ lùa tới.

          Anhquàng tay qua vai em.

          “Cảm ơncậu,” em nói. “Ấm quá.”

          Đợtpháo hoa đầu tiên được bắn lên. Vài giây phút sau thì có tiếng nổ. Tiếng nổ dộivào ngọn núi quanh thị trấn, tạo ra những sóng âm phức tạp bao lấy chúng mình.

          “Đẹpquá.” em nói.

          “Ừ.”

          Sau màndạo đầu, pháo hoa liên tiếp được bắn lên. Cả mặt hồ bao trùm một không khícuồng nhiệt của buổi tối mùa hè. Mặt ai nấy đều ửng đỏ, miệng liên tục hò hét.

          “Chúngmình đi dạo nhé?”

          “Ừ.”

          Chúngmình đứng lên, đi ra phía ngoài. Quanh hồ đông nghịt người. Anh và em tách khỏiđám đông, đứng ngắm mặt hồ.

          “Tớ đãđúng khi đến đây,” em nói.

          “Vậysao?”

          “Ừ.Được ở cạnh Aio lâu thế này...”

          Em lồngtay vào cánh tay anh. Cánh tay vừa gầy vừa lạnh.

          “Tớ sẽmãi ở bên cậu.”

          Em nói,mắt vẫn hướng về phía hồ.

          “Nhưngmà...”

          “Khôngsao đâu, tớ chắc đấy.”

          Anhquyết định thôi không hỏi thêm nữa. Ánh sáng pháo hoa phủ lên gương mặt em thứmàu sắc kì lạ. Tay em đã ấm trở lại. Chúng mình không nói gì nữa.

          Anhthôi nghĩ ngợi, phó mặc bản thân cho niềm hạnh phúc em mang tới.

         

          Hạnhphúc của anh là được ở bên cạnh em.

         

          Sắp đếnđoạn cuối.

         

          Trướcđợt bắn pháo hoa cuối cùng, không khí tĩnh lặng bao trùm khắp nơi. Gần nămnghìn con người đồng loạt nín thở, đâu đó có tiếng nuốt nước bọt.

         

          Bùm.

         

          Đợtpháo hoa cuối cùng cũng được bắn lên.

          Một chùmánh sáng khổng lồ bùng lên.

          Vàugiây sau là luồng gió mạnh ào tới. Làn gió mang theo nguồn năng lượng khủngkhiếp. Em vẫn nhìn đăm đăm về phía hồ nước. Khi nhận ra anh đang nhìn em, emliền quay sang mỉm cười.

          “Hơi sợnhỉ?”

          “Ừ.”

          Tôi sẽkhông bao giờ quên tối hôm nay. Em thì thầm.

         

          Chúngmình rời chỗ hồ nước, dự định sẽ đi khỏi thị trấn luôn. Những chiếc đèn lồngcúng tổ tiên treo trước cửa nhà dân hắt ra thứ ánh sáng dịu nhẹ. Anh và em vẫnchìm đắm trong âm thanh ánh sáng. Cảm giác lâng lâng khiến chúng mình liều lĩnhhơn.

         

          Em nóisẽ không về nhà. Anh không phản đối. Với lại, giờ tàu cũng không kịp về trướckhi sang ngày mới. Thật ra, em có ý định không về ngay từ lúc quyết định đếngặp anh.

          Rấtnhiều khách trong số năm trăm nghìn khách đến xem pháo hoa cũng không có ý địnhvề nhà, do vậy các nhà trọ quanh vùng hết sạch chỗ. Chúng mình vượt qua đỉnhnúi, phóng sang thị trấn bên cạnh để tìm chỗ ngủ.

          ChiếcScooter phóng chầm chậm trên đường quốc lộ trong đêm tối. Em bám chặt vào lưnganh. Vai em đeo chiếc túi da bóng màu trắng.

         

          Anh kểcho em những vấn đề của anh.

          Thậtngạc nhiên là em nghe mà không hề tỏ ra ngạc nhiên.

          “Tớ cũngđoán được phần nào. Nếu không thì cậu đã chẳng từ bỏ điền kinh.”

          Ra làvậy. Quả đúng là thế, anh nghĩ.

          “Đócũng là lý do cậu lảng tránh tớ?”

          “Cólẽ.”

          “Cậu cóbuồn không?”

          “Rấtbuồn.”

          Rồi emnói.

          “Tớcũng buồn.”

         

          Chúngmình đi gần đến đỉnh núi thì trời đổ mưa.

          Mặc dùbiết hôm nay thời tiết xấu vì bầu trời không có sao, nhưng cơn mưa vẫn kéo đếnquá đột ngột. Sau vài giọt lộp bộp dạo đầu là cả cơn mưa ập xuống. Vẫn còn đanghè nhưng chỗ này cách mặt biển những bảy trăm mét. Nên mưa cũng rất lạnh.

          Anh vàem run cầm cập. Vốn mắc bệnh lo lắng thái quá nên anh cảm thấy rất lo. Em càngngày càng lạnh. Cứ thế này khéo em sẽ bị viêm phổi mất.

          Mưatuôn ào ào như đồng xèng tuôn ra từ máy giặt xèng tự động lúc trúng thưởng,chẳng biết bao giờ mới dứt.

          Ở lạihay đi tiếp, cách nào cũng không khả thi. Đôi môi đã hết sắc hồng của em runlập cập vì lạnh, em dùng hai tay ôm chặt lấy người. Áo phông của em ướt sũng,hằn rõ hai quai áo trong. Nước mưa chảy xuống tòng tòng theo mấy sợi tóc phủtrước trán.

          Anhnhìn vào mắt em cùng với nỗi lo lắng bóp nghẹt trong lồng ngực, Khi hai ánh mắtgặp nhau, em cố gượng cười đáp lại anh.

          “Khôngsao đâu,” em nói. “Mình đi thôi. Đi tiếp thôi.”

         

          Ai cũngcó những khoảnh khắc ý nghĩa trong đời. Với anh đây là chính là khoảnh khắc ấy.Với em, người là vợ anh sau này, khoảnh khắc ấy cũng có ý nghĩa tương tự. Vậymà hầu như em không còn nhớ mình đã nói gì lúc đó.

          Em đãnói ra câu quyết định cả cuộc đời mình một cách hoàn toàn vô ý thức.

          Thậtbuồn cười.

          Khinghe những lời em nói, anh đã tự nhủ rằng anh sẽ bên em suốt đời.

          Cuộcđời em do em quyết định. Em chọn con đường đi bên anh. Và thật hỗn xược nếu nhưanh từ chối bằng mớ lý lẽ vớ vẩn của anh.

          Anhkhông biết chuyện gì đang ở phía trước. Chắc chắn hạnh phúc đang nằm lăn lóc ởđâu đó. Việc hai chúng mình cùng nhau đi tìm thứ hạnh phúc ấy hứa hẹn mang lạinhiều điều thú vị.

          "Khôngsao đâu."

          Em nói.

          Khôngsao. Mọi chuyện sẽ ổn.

          Anh cảmthấy như em đang nói về tương lai của chúng ta.

          Trướcmắt, chúng mình cứ đi tiếp.

          Sẽkhông chỉ có những chuyện không tốt đẹp.

          Mộtngười như anh biết đâu vẫn có thể đem lại hạnh phúc cho em.

          "Ừ,"anh nói. "Đi tiếp thôi ".

          Rồichúng mình phóng như bay trong cơn mưa xối xả.

         

          "Lúctìm được khách sạn và làm thủ tục nhận phòng, người chúng mình lạnh toát nhưxác chết ở Morgue[1]"

          [1]Truyện ngắn trinh thám của Edgar Allam Poe có tên tiếng Anh là "Themurders in the Rue Morgue", tạm dịch là "Án mạng ở Rue Morgue".

          "Dùđang trong mùa hè ?"

          "Bọnmình đang ở độ cao một nghìn mét."

          "Vàướt như chuột lột ?"

          "Vớicái bụng lép kẹp."

          "Thếthì đúng là xác chết rồi."

          "Ừ."

          "Sauđó?"

          "Sauđó?"

          "Sauđó thì thế nào? Bọn mình ấy?"

          "Nhiềulắm."

          "Vídụ?"

          "Bọnmình đi tắm rồi ăn bánh mì."

          "Vâng."

          "Cảhai cùng xem ti vi."

          "Loạiphải trả tiền xu à?"

          "Ừ.Bọn mình xem chương trình dạy nấu ăn. Anh không nhớ là món gì. Hình như là móncó dùng đến xúp lơ xanh."

          "Cảhai chúng mình đã xem chương trình đó."

          "Ừ.Anh rất thích xem các chương trình dạy nấu ăn. Dù anh nấu rất dở."

          "Vậysao."

          "Ừ."

          "Sauđó."

          "Sauđó, anh gọi em sang phòng anh, bọn mình ôm nhau, rồi hôn nhau."

          "Ôichao!"

          "Làmcả chuyện đó nữa."

          "Chúngmình cố gắng thật đấy. Rất đáng khâm phục."

          "Cũngkhông đến mức đó đâu."