【 Ngôn Xuyên 】
Khi tôi mười tuổi, tôi thực sự đã chịu đủ ánh mắt lạnh lùng cùng sự vô lý của cha tôi.
Mỗi ngày đều có những người phụ nữ khác nhau đến Ngôn gia, nhìn thôi đã thấy buồn nôn.
Thế là tôi mang theo tiền và chìa khóa mà mẹ tôi để lại.
Dự định đi đến đảo Vân Châu ở nước M.
Đó là căn cứ bí mật của mẹ con tôi.
Không ngờ trên đường trốn thoát lại gặp được Từ Tiệp.
Cô mặc áo bệnh nhân, lang thang không mục đích trên đường.
Dù run cầm cập vì lạnh nhưng vẫn vững vàng tiến về phía trước, không chịu quay đầu.
Bướng bỉnh chớt đi được.
Có lẽ vì cảm thấy chúng ta cùng hội cùng thuyền nên lần đầu tiên tôi nảy sinh thương xót, kêu Từ Tiệp trốn cùng mình.
Cô ấy vui vẻ đồng ý yêu cầu của tôi, thế là căn cứ bí mật trở thành của chúng tôi.
Đáng tiếc.. trước khi lên máy bay chúng tôi đã bị tóm.
Không chạy được.
Cha nói, trước khi chúng tôi có khả năng thừa kế toàn bộ tài sản của ông thì tôi không có đủ tư cách và khả năng thoát khỏi ngôi nhà này.
Vì vậy tôi liều mạng học tập.
Học những thứ quản lý kinh doanh khó hiểu.
Tôi có hơi ác cảm với vợ sắp cưới.
Nhưng vị hôn thê của tôi là Từ Tiệp, tôi lại mơ hồ có chút vui vẻ.
Tôi thà là cô ấy, cũng chỉ hi vọng là cô ấy thôi.
Vẫn là trời cao đè người.
Cô ấy không phải người Từ gia, chỉ là một đứa mồ côi không có tư cách gả cho tôi.
Đây là những lời cha nói với tôi.
Tôi có thể chọn kết hôn với Từ Hoan, hoặc cưới thiên kim hào môn khác.
Không thể là Từ Tiệp được nữa.
Thành thật mà nói, tôi không cam lòng.
Cho nên khi Từ Tiệp nhờ tôi đưa cô ấy đi, tôi dường như không chút do dự đã đồng ý.
Ít nhất thì một trong hai chúng tôi phải có được tự do.
Đảo Vân Châu ở nước M, có một trang viên hàng trăm ngàn bông hồng.
Đó là món quà cuối cùng tôi dành cho cô ấy.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Khi Thiên Nga Rơi Nước Mắt
2. Xuyên: Chứng Chỉ Thanh Xuân
3. Đại Boss Phản Diện, Đừng Tới Đây
4. Phản Ứng Ngắt Quãng
=====================================
Tôi cũng dùng hết can đảm để cầu xin cô ấy ở lại.
Nhưng tôi không thể trả lời câu hỏi của Từ Tiệp.
Ngôn Xuyên mới hai mươi tuổi, vốn dĩ không có năng lực chống lại gia tộc để bảo vệ cô.
Vì thế tôi chỉ có thể nhìn cô ấy rời đi.
Nhưng Ngôn Xuyên của hai mươi tuổi không thể.
Cũng không đại biểu cho Ngôn Xuyên của ba mươi tuổi không làm được.
Một ngày nào đó tôi sẽ đến gặp cô ấy.
Thực hiện lời hứa năm mười tuổi.
"Chúng ta đi đâu thế?"
"Đảo Vân Châu ở nước M, có một hòn đảo hoang cách phía nam 10.000km. Trên đảo còn có một trang viên với hàng vạn bông hồng, cậu muốn đến đó cùng tôi không?"
"Được được, một lời đã định!"
Được, một lời đã định...
【 HOÀN 】