Em Rất Tỏa Sáng

Chương 20: Tỏa sáng




Cao Gia Tiện nằm nghiêng dưới chăn, cảm giác toàn thân sắp bốc cháy.

Ý của anh nói câu này là hôm nay anh tịch thu thuốc của cô, sau này mỗi ngày, dù cô có thể tự ngủ được hay không, anh sẽ kể cho cô nghe một chút chuyện trước khi đi ngủ, phụ trách dỗ cô ngủ.

Cầm điện thoại, cô có thể cảm nhận rõ ràng khuôn mặt đỏ bừng đến tận mang tai.

Sau đó cô trở mình và gõ nhanh vào hộp thoại: Anh nghĩ em ba tuổi à? Mỗi ngày nghe một câu chuyện trước khi đi ngủ là có thể ngủ? Không bằng em cầm một cuốn truyện cổ tích tự đọc còn hơn.

Bên kia hẳn cũng đang cầm điện thoại nên trả lời lại rất nhanh.

Chúc Trầm Ngâm: Đọc một cuốn sách chắc chắn không buồn ngủ như nghe một câu chuyện.

Gail - Gia đóa: Vậy nếu em không thể ngủ khi chỉ nghe một câu chuyện thì sao?

Chúc Trầm Ngâm: Anh sẽ tìm câu chuyện thứ hai kể cho em.

Chúc Trầm Ngâm: Cho đến khi em có thể chìm vào giấc ngủ mới thôi.

Nhìn hai dòng này, cô lặng lẽ kéo chăn bông lên, tự lừa mình dối người mà che đi khuôn mặt đang ngày càng ửng hồng.

Thành thật mà nói, vào lúc này, cô thực sự có chút khó hiểu.

Dù là "chồng giả" hay "anh trai nhỏ" thì việc làm này có thực sự cần thiết?

Thật sự không thể trách cô suy nghĩ quá nhiều được, hành động như thế này của anh rõ ràng là nằm ngoài phạm vi thỏa thuận của hai người đúng không?

Vì vậy, cô có nên hỏi anh, điều này có nghĩa là gì không?

... Không, vẫn là bỏ đi.

Sau hai giây, cô lập tức lắc đầu nguầy nguậy.

Cô có điên mới hỏi anh... lỡ như anh cuối cùng nói với cô một câu, anh chăm sóc em như em gái và một đứa trẻ, tất cả những thứ này đều xuất phát từ tình thân và tình bạn, cô không phải xấu hổ và giận dữ đến nhảy lầu sao?

Thấy cô không nói gì, Chúc Trầm Ngâm ở bên kia nhắn một tin khác: Ngủ ngon, mơ đẹp.

Cô cắn chặt răng nhanh chóng đáp lại "Ngủ ngon".

Cao Gia Tiện nhìn chằm chằm vào hai đoạn giọng nói và văn bản, cảm thấy nhịp tim của mình sẽ chỉ tăng nhanh nếu nhìn vào đó. Vì vậy cô dứt khoát khóa điện thoại và đặt trở lại giường.

Ngủ ngủ.

Không có gì trong giấc mơ.

...

Mặc dù lúc đầu cô vẫn nghĩ về việc anh kể truyện ngủ ngon, nhưng vì giọng đọc của anh khi kể truyện đã thấm sâu vào tâm trí cô nên cô cứ nghĩ mãi, thực sự đã ôm chăn chìm sâu vào cõi mộng.

Đêm đó, đã lâu cô mới mơ một giấc mơ.

Kể từ khi sống cùng với anh, đây là lần đầu tiên cô nằm mơ khi ngủ.

Nói là mơ thì đúng hơn là nhớ lại một kỉ niệm mà cô luôn cất sâu trong tim không dám chạm vào.

Trong mơ, cô đột nhiên trở về năm mười bốn, mười lăm tuổi.

Khi đó cô học lớp văn của trường cấp hai hàng đầu thành phố Thường Xuyên, xinh xắn, có cá tính nổi trội, lại là ủy ban, còn đảm nhận dẫn chương trình của cuộc thi đánh cờ - Hầu như tất cả mọi người trong trường đều biết cô.

Hơn nữa cô còn cùng Uyển Tinh và Lăng Họa bọn họ học cùng một khối nên các cô gái xinh đẹp đi qua ở đâu thì ở đó đều là phong cảnh xinh đẹp, cơ hồ mỗi ngày đều có nam sinh chạy tới lớp các cô xum xoe đưa đồ ăn vặt.

Uyển Tinh luôn cùng các nam xinh ve vãn đánh yêu, còn bí mật hẹn hò sau giờ học; Lăng Họa là người trầm tính hơn, nhưng cũng không ngại khi các chàng trai xung quanh vây lấy mình. Nhưng khi đến lượt cô, cô đã từ chối mọi sự ưu ái, chẳng ai lọt vào tầm mắt cô cả.

Lăng Họa đã từng trêu chọc cô nói: Chị em, cậu định trở thành Thánh nữ đồng trinh sao? Hay muốn làm ni cô?

Dù luôn sống vô tư nhưng cô không dám nói với bạn bè về những tâm tư nho nhỏ của mình khi đó.

Bởi vì cô cảm thấy người cô thích quá khác với những nam sinh trong trường này.

Anh quá tốt, quá ưu tú, quá tỏa sáng - đến nỗi cô luyến tiếc nhắc đến anh.

Cô còn nhớ vào một ngày học kỳ cuối cùng của nửa đầu năm ba cấp hai, cô trằn trọc cả ngày, không chỉ ở trong lớp làm việc riêng mà còn làm đổ hộp cơm trong bữa ăn trưa. Hành vị kỳ lạ hầu như đã bị Lăng Họa và những người khác nhìn thấy.

Sau đó, sau khi tan học, cô thậm chí còn bịa ra một lý do nghiêm túc để bỏ họp ủy ban. Tất cả những điều này là vì mục đích gặp được Chúc Trầm Ngâm sớm hơn một chút, người sẽ cùng bố mẹ anh đến nhà họ ăn tối vào hôm nay.

Lúc đó anh đã trúng tuyển vào trường Đại học Y tốt nhất nước với thành tích xếp thứ nhất toàn trường, hầu như ngày nào cô cũng nghe Cố Ninh nói anh ưu tú cỡ nào, hy vọng tương lai cô sẽ đậu vào trường cấp ba của anh.

Chạy một mạch về nhà, khi từ cổng vào, cô suýt quên chào Chúc Văn Quân và Cung Lị, bị Cố Ninh trách mắng một phen.

Sau khi ném cặp sách xuống nhìn quanh nhà, cô thấy Chúc Trầm Ngâm không có ở đây, đang thắc mắc thì Cố Ninh gọi cô vào bếp và đặt đĩa hoa quả trên tay cô, nói Chúc Trầm Ngâm đang làm bài tập trong thư phòng, bảo cô đi đưa cho anh ít trái cây trước bữa tối.

Mãi đến khi đến cửa thư phòng, cô mới cảm thấy tim mình như muốn trào lên cổ họng. Vì vậy cô dừng lại và hít thở thật tốt.

Trước đó anh đã bận rộn chuẩn bị cho việc nhập học sớm, khi đó, họ đã gần nửa năm không gặp nhau.

Bởi vì cửa thư phòng chỉ khép hờ, cô vươn tay đẩy cửa mà không suy nghĩ nhiều.

"Kéttt" vang lên.

Với nụ cười tươi trên môi, cô định chào anh.

Kết quả là cô thấy bàn làm việc trống không, chỉ có đề thi và bút, mà người đó đang đứng tựa lưng vào cửa sổ nói chuyện điện thoại.

Ngay khi nhìn thấy bóng lưng của anh, nhịp tim của cô vốn đã bị đè nén một hồi lại bắt đầu tăng nhanh.

Thật ra cô không muốn nghe lén cuộc gọi của anh chút nào, thấy anh đang bận cô chỉ muốn để đĩa hoa quả trên bàn làm việc rồi đi.

Nhưng khi cô vừa bước một bước về phía bàn làm việc, cô đã nghe thấy anh nói với đầu dây bên kia: "Xin lỗi, dù cậu có nói bao nhiêu lần đi chăng nữa, mình vẫn sẽ không thay đổi quyết định."

"Mình hiện tại, thậm chí khoảng thời gian rất lâu sau này có thể sẽ không yêu đương."

"Ừm, sau khi vào đại học cũng vậy."

Cô sững người lại, nụ cười trên mặt đột nhiên đọng lại nơi khóe miệng, người cứ đứng nguyên chỗ cũ.

"Dù ai đến tỏ tình thì mình cũng sẽ trả lời như vậy."

"Không có ngoại lệ."

...

Đó là tâm tư của một thiếu nữ mà cô chưa bao giờ dám nhắc đến cùng ai.

Cô phải lòng một anh trai đã lớn lên cùng mình.

Anh là người tốt nhất mà cô từng thấy, không ai có thể so sánh được với anh.

Mỗi đêm không gặp anh, cô đều nhắm mắt lại suy nghĩ về đường nét và dáng vẻ của anh.

Cô biết giữa họ có một khoảng cách nhất định, không chỉ chênh lệch tuổi tác ba tuổi và sự lạc hậu trong cách nuôi dạy cô, mà cô còn cảm thấy mình chưa bao giờ thực sự hiểu anh.

Thậm chí sau bao nhiêu năm nữa, bọn họ cho dù có đi theo bố mẹ thường xuyên gặp mặt, cô vẫn cảm thấy những gì anh thể hiện chỉ là vẻ ngoài muốn cho mọi người thấy.

Sự hiểu biết của cô về anh chỉ giới hạn ở vẻ bề ngoài mà anh muốn cho cô thấy - một người anh trai hiền lành, ôn hòa, chín chắn và vững vàng.

Cô không biết bất cứ điều gì về sở thích thực sự, thói quen của anh, chưa nói đến việc anh có cô gái nào anh thích và thích kiểu người nào.

Nhưng dù vậy, cô vẫn tự nhủ mỗi ngày sẽ tốt hơn một chút, chạy nhanh hơn một chút, cố gắng trở thành người có thể đuổi kịp anh và tự hào đứng bên cạnh anh. Nếu một ngày nào đó trong tương lai, anh có thể thích mình, vậy điều đó thực sự rất tuyệt vời.

Tất cả những tưởng tượng và khao khát này mãi mãi dậm chân vào buổi tối năm cô mười sáu tuổi

Đĩa trái cây trên tay cô suýt rơi khỏi lòng bàn tay, do cô hơi thả lỏng tay và hơi nghiêng, một số táo và lát cam đang nằm trên đó lăn xuống.

Khi Chúc Trầm Ngâm cúp điện thoại, anh cũng nghe thấy động tĩnh phía sau.

Anh quay lại nhìn cô, vẻ mặt anh đơ ra trong giây lát. Nhưng anh nhanh chóng lấy lại tinh thần và đi về phía cô như thường lệ: "Tiện Tiện."

"... Em, mẹ em nhờ em mang trái cây đến."

Cô đặt đĩa trái cây lên bàn với vẻ mặt hoảng sợ, lùi lại một bước, vội cúi xuống rút khăn giấy nhặt trái cây rơi trên mặt đất.

Vì không muốn anh nhìn thấy vẻ mặt mình lúc này nên cô cúi đầu hoàn toàn.

Chúc Trầm Ngâm không nói gì, nhưng cũng ngồi xổm xuống giúp cô nhặt trái cây trên mặt đất.

Thư phòng yên tĩnh đến mức không hề có một chút âm thanh nào, chỉ có thể nghe thấy tiếng của đám người Cố Ninh nói chuyện phiếm, cười nói trong phòng khách từ bên ngoài cánh cửa đóng chặt.

Sau khi nhặt hết những hoa quả rơi trên mặt đất, cô đứng dậy và dùng khăn giấy gói những quả bị dính đất lại.

"Lau tay đi."

Chúc Trầm Ngâm lấy khăn giấy ở bên cạnh đưa cho cô.

"Không cần đâu." Cô nhìn khăn giấy anh đưa nhưng không nhận lấy, cụp mắt xuống, trầm giọng nói: "Lát nữa em ra ngoài rửa tay. Hơi dính, khăn giấy sẽ không sạch."

"Hôm nay tan học sớm vậy?" Anh đặt khăn giấy sang một bên và nhìn cô, "Anh nghe dì Cố nói đến sáu giờ em mới về."

"Ừm." Cô đáp, trước sau không ngẩng đầu đối diện với anh, "Thi xong, hôm nay giáo viên thương xót, cho chúng em về nhà nghỉ ngơi sớm."

Chúc Trầm Ngâm: "Việc học của em vẫn tốt chứ?"

Cao Gia Tiện: "Không có gì khó khăn."

Chúc Trầm Ngâm: "Anh vừa nghe dì Cố nói nguyện vọng 1 của em là trường trung học trực thuộc Số 2. Anh cảm thấy em không có vấn đề gì."

Trường trung học trực thuộc Số 2 là trường trung học mà anh từng học. Là trường cấp ba nằm trong "Tứ đại kim cương" của Thường Xuyên, cũng đứng đầu trong "Tứ đại kim cương".

Cô nghĩ về nguyện vọng 1 mà mình đã điền mà không chớp mắt, sau đó nói: "Nếu vào nguyện vọng 2 cũng được, nguyện vọng 3 em cũng rất thích, đều khá tốt."

Anh gật đầu: "Nếu có bất kỳ câu hỏi nào mà em không thể làm được, chỉ cần chụp lại rồi gửi cho anh trên WeChat, giống như trước đây ấy."

Cuối cùng cô cũng từ từ ngẩng đầu lên khi nghe thấy điều này.

Kỳ thực ngực và khoang mũi của cô đã bị tắc nghẽn ngay từ đầu, lý do khiến những cuộc trò chuyện này có thể diễn ra suôn sẻ gần như hoàn toàn được hỗ trợ bởi lý trí và ý chí của cô.

Không thể khóc, không thể lộ ra vẻ kỳ lạ, không thể để anh phát hiện ra.

Hết lần này đến lần khác, cô cứ tự thôi miên mình trong tâm trí.

Lúc này, cô bắt gặp ánh mắt của anh, giả vờ nhẹ giọng nói: "Hiện tại có rất ít câu mà em không thể làm được, hầu như không có. Đừng quên em là học sinh đứng thứ nhất ở trường chúng ta."

"Cho nên," cô dừng lại một lúc, "Em sẽ không làm phiền anh nữa. Anh sẽ trở nên bận rộn hơn sau khi vào đại học mà."

Anh nói: "Không sao, vẫn còn thời gian để đọc và giải đề."

Cô cười, không trả lời câu này.

"Anh Trầm Ngâm."

Một lúc sau, cô đột nhiên nhẹ giọng nói: "Em chỉ là vô tình nghe được anh nói chuyện điện thoại, anh từ chối cô gái thích mình à?"

Anh ngẩn ra, nhẹ gật đầu.

Rất lâu rất lâu sau, anh mới nhận ra rằng đó là lần cuối cùng cô gọi anh là "anh Trầm Ngâm".

Lúc này, cô giả vờ như vô tình hỏi: "Anh nói rằng dù hiện tại hay sau này học đại học, dù có cô gái nào tỏ tình với anh thì anh cũng sẽ từ chối đúng không?"

Chúc Trầm Ngâm nhìn cô, cụp đôi mắt hơi biến đổi: "Hẳn là gần như vậy, không có ý nghĩ đó."

"Vậy à..." sắc mặt cô tái nhợt hơn, nhưng khóe miệng lại cong lên, "Bác sĩ Chúc là người sẽ cứu sống và chữa lành vết thương trong tương lai quả nhiên rất khác thường, không giống như những chàng trai suốt ngày chỉ nghĩ đến yêu đương."

Trong chốc lát, Chúc Trầm Ngâm dường như nhận thấy rằng có điều gì đó không ổn, nhưng anh không thể nói cụ thể ở chỗ nào. Giây tiếp theo, cô cầm trái cây bẩn bọc trong khăn giấy, xoay người rời khỏi thư phòng.

"Không làm phiền anh tiếp tục làm bài tập nữa." Cô vẫy tay chào anh, nhẹ nhàng bước ra ngoài, "Em vẫn còn hàng tá đề thi trong cặp sách nữa."

Sau khi đóng cửa thư phòng, vẻ mặt cô bình tĩnh bước qua phòng khách, đi vào phòng bếp ném trái cây bẩn vào thùng rác, sau đó vào phòng tắm bên cạnh.

Sau đó, cô đóng cửa, khóa lại và bật vòi nước để rửa tay.

Cảm giác dính trên tay do chạm vào trái cây đã giảm dần sau khi rửa sạch bằng nước.

Nhưng cô vẫn không tắt vòi.

Cô mặc một chiếc váy đồng phục học sinh đã được ủi phẳng phiu vào tối hôm qua là vì muốn nhìn thấy anh, mái tóc buông xõa mềm mại, cố ý buộc tóc đuôi ngựa bằng kẹp tóc dễ thương.

Cô có ngoại hình ưa nhìn, chân dài, eo thon, khuôn mặt và dáng người được đánh giá là xuất chúng trong số các bạn cùng trang lứa.

Cô đã cố gắng hết sức để trở nên xinh đẹp và rực rỡ nhất mà một cô gái mười sáu tuổi có thể làm được.

Trong phòng tắm yên tĩnh, cô rửa tay một hồi, đột nhiên vặn vòi nước ở mức tối đa.

Nước văng nhẹ ra khỏi bồn, chẳng mấy chốc đã làm ướt chiếc váy trắng tinh của cô.

Sau đó, cô đặt hai bàn tay ướt của mình lên thành bồn rửa, để cho những giọt nước mắt mà cô không còn kiểm soát được lăn dài trên mắt mình.

Những giọt nước mắt và bọt nước ngay lập tức hòa làm một.

Không tìm thấy dấu vết.