Em Ở Nơi Này, Chờ Gió Và Chờ Anh

Chương 33: Lâu rồi không đưa Nguyễn Nguyễn đi hóng gió




Nhanh như chớp, Phó Lệnh Nguyên ôm lấy bả vai dẫn cô đến chỗ Lục Thiếu Thông.

Cùng lúc, anh còn cố tình tỏ ra thân mật cúi sát bên tai, hạ thấp giọng: "Đêm hôm đó cậu ta đã ra lệnh điều tra em. Em còn chưa ra ngoài, cậu ta đã biết em là ai rồi."

Hơi thở của anh khẽ lay động ít tóc vụn ngang tai. Ẩn ý trong lời nói như đang muốn thông báo, Lục Thiếu Thông không phải tên ngốc, ngay khi cô vừa để lộ chút sơ hở định tiếp cận Lục Thiếu Thông, anh ta đã hiểu ngay mục đích. Danh tính của cô quá rõ ràng, rất dễ bị nhìn thấu.

Có điều cô cũng muốn anh ta biết. Cô không hề xem Lục Thiếu Thông là kẻ ngốc, cô càng không ngốc đến mức cho rằng có thể dùng mỹ nhân kế để tiếp cận Lục Thiếu Thông?

Phó Lệnh Nguyên rất biết nắm bắt cơ hội, chưa gì đã bước đến bên cạnh Lục Thiếu Thông, chấm dứt động tác "môi kề tai" với cô, Nguyễn Thư không có cơ hội mở miệng. Anh búng tàn thuốc lên khay gần đó, sau đó hơi hất cằm hỏi cô: "Hiểu chưa?"

Nghe qua lời nói này của anh, Nguyễn Thư đủ hiểu anh định giới thiệu cô với anh ta thế nào. Tình huống này cũng coi như là uy hiếp trá hình.

Cô nhìn chằm chằm anh giây lát, mau chóng xem xét đưa ra lựa chọn có lợi cho mình, sau đó đưa tay với Lục Thiếu Thông: "Xin chào thiếu gia Lục, tôi là Nguyễn Thư.

Nghe thế, Lục Thiếu Thông bất chợt ngẩn người, sau đó cũng đưa tay ra cười cười: "Bây giờ không có nhiều người, cô không cần chào hỏi khách sáo như bàn chuyện hợp tác trong phòng họp đâu. Danh tiếng "Nữ cường nhân" của tiểu thư Nguyễn vang danh khắp Hải Thành, hôm nay coi như được lĩnh giáo."

Phó Lệnh Nguyên liếc nhìn cô. Thật ra Nguyễn Thư định dò xét thái độ Lục Thiếu Thông trước, nghe thế hơi cong môi rồi thu tay về, sau đó lại nghe Lục Thiếu Thông hỏi Phó Lệnh Nguyên: "Anh nên chính thức giới thiệu đi chứ?"

"Chẳng phải cậu biết rồi sao?" Phó Lệnh Nguyên cất giọng thờ ơ, thản nhiên trả lời.

Lục Thiếu Thông liếc qua Nguyễn Thư, vẫn cố ý muốn hỏi: "Đương nhiên tôi biết cô ấy là tiểu thư Nguyễn, nhưng A Nguyên chưa nói rõ quan hệ giữa anh và tiểu thư Nguyễn là thế nào."

Phó Lệnh Nguyên chỉ mỉm cười: "Tiểu tử nhà cậu..."

Im lặng đứng nhìn hai người nói chuyện, Nguyễn Thư cố gắng quan sát biểu cảm của Lục Thiếu Thông với Phó Lệnh Nguyên.

Xem ra tính cách anh ta rất tùy tiện, nhất là thái độ với Phó Lệnh Nguyên, cảm giác vừa là anh vừa là bạn. Ít nhất với kinh nghiệm của người bình thường như cô có thể thấy, Phó Lệnh Nguyên không điêu, anh rất thân với Lục Thiếu Thông.

"Anh cố tình gọi tiểu thư Nguyễn đến, đừng nói là ở đây với cô ấy cả đêm nhé?" Lục Thiếu Thông vẫn kiên trì nhắc nhở Phó Lệnh Nguyên về trận đua xe.

"Đương nhiên không phải." Phó Lệnh Nguyên vẫn giữ chặt lấy vai cô, tay còn lại đút túi quần, ánh mắt nhàn nhạt lướt nhìn Nguyễn Thư, hơi nhếch miệng: "Lâu rồi tôi không đưa Nguyễn Nguyễn đi hóng gió."

Nghe vậy, trái tim Nguyễn Thư bất giác rung nhầm một nhịp, ngước nhìn đôi mắt đen láy trong suốt của anh.

Cúi xuống nhìn cô, nụ cười Phó Lệnh Nguyên càng rộng hơn, quả nhiên cô vẫn nhớ chuyện trước đây.

Lục Thiếu Thông ôm mũ bảo hiểm nhìn hai người "liếc mắt đưa tình", cười giễu cợt: "Vậy cũng được, đúng lúc Jolie đang nhõng nhẽo muốn tôi đưa đi chơi, chúng ta cùng đi. "

Jolie chính là bạn gái mới của Lục Thiếu Thông. Đó là một cô gái trẻ mang trong mình dòng máu lai, mùa đông lạnh giá còn mặc chiếc váy lụa len mỏng ngắn cũn cỡn, cố tình tôn lên thân hình nóng bỏng của bản thân, ngay cả lúc nhấc chân trèo lên mô tô của Lục Thiếu Thông cũng không quên lấy tư thế "Ngực tấn công mông phòng thủ".

Đối với mấy việc như ngồi mô tô hóng gió, đừng nói bây giờ do cô đã trưởng thành, cho dù còn trẻ thì cô cũng không thích lắm. Nhưng cô biết rõ một điều, tối nay cô phải giả vờ ân ái với Phó Lệnh Nguyên trước mặt Lục Thiếu Thông.

May mắn thay, tối nay Phó Lệnh Nguyên chọn một chiếc mô tô có hình dạng trung bình, không giống với cái khí thế ngời ngời kia của Lục Thiếu Thông, nên Nguyễn Thư cũng dễ dàng chấp nhận hơn.

Sau khi nhận được mũ bảo hiểm từ Triệu Thập Tam, Nguyễn Thư vừa mới đội lên thì ngón tay Phó Lệnh Nguyên đã nhẹ nhàng vươn ra, quan tâm cài khóa hộ cô, một tiếng "cạch" vang lên.

"Cám ơn anh ba." Nguyễn Thư nói.

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. [Ngôn Tình] Sống Chung
2. Lương Duyên Oan Nghiệt
3. Bổn Cung Là Hoàng Hậu
4. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
=====================================

Sau đó Phó Lệnh Nguyên buông tay ra, hơi nhướng mày liếc nhìn đôi mắt bình tĩnh trong veo của cô bên trong chiếc mũ, rồi quay đi đội mũ bảo hiểm.

Khi mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ, mô tô của Lục Thiếu Thông phát ra tiếng nổ rầm trời lao vọt đi trước, tiếp theo Phó Lệnh Nguyên, sau đó mới là các anh em khác, tất cả tạo thành đoàn đua xe dưới ánh đèn phố vào ban đêm.

Nguyễn Thư ngồi ở sau xe, nhắm mắt lại cảm nhận ánh sáng và bóng đen không ngừng lướt qua khóe mắt, hai tay ôm chặt eo Phó Lệnh Nguyên, dựa sát vào lưng anh, tựa như chỉ cần nới lỏng một chút thì sẽ bị gió thổi bay vậy.

Cô không thể nghe thấy gì, ngoại trừ tiếng gió thổi vù vù ngăn cách với chiếc mũ bảo hiểm và tiếng động cơ gầm rú. Tốc độ làm cho không khí trở nên loãng hơn, một niềm phấn khích mơ hồ như đã quen bất chợt dâng lên trong lòng cô.

Từ rất lâu về trước, vô cùng quen thuộc, giống như đột nhiên gặp lại người bạn cũ xa cách.

Buổi tối của mười năm trước, cô cũng từng ngồi sau xe Phó Lệnh Nguyên thế này, nhưng chưa từng có cảm giác kích thích.