Em Như Gió Nam

Chương 62




Chưa đến 6 giờ Hứa Tri Ý và Tưởng Ti Tầm đã đến nhà cũ.

Bọn họ đến sớm như vậy bác Trang cũng không cảm thấy bất ngờ, gần một tuần nay Tưởng Ti Tầm đã gọi điện cho ông hẹn ông cụ Lộ hai lần. Hôm nay có thể gặp được ông nội đương nhiên phải đến sớm một chút, nhưng không đúng lúc, luật sư đang ở trong phòng làm việc của ông cụ.

Ông tiếc nuối thông báo: “Luật sư ở trên nhà, cháu ngồi trong sân với Tri Ý đi, hoặc là hai đứa vào nhà ăn gì đó trước.”

Tưởng Ti Tầm nhìn cửa sổ phòng làm việc ở tầng hai: “Luật sư ở đây?”

“Đúng vậy.”

“Hôm nay luật sư cũng tham gia tiệc gia đình?”

“Đúng.”

“Vì để biện hộ cho Thẩm Thanh Phong?”

Bác Trang hỏi một đằng trả lời một nẻo: “Còn một tiếng nữa cháu sẽ biết, kiên nhẫn chút.”

“Bác lên tầng dâng trà.” Bác Trang kiếm cớ rời đi.

Hôm nay thời tiết không đẹp, lại là một ngày mưa, trên đường bọn họ đến đây mưa mới tạnh.

Hứa Tri Ý nhìn biển mù sương ở phía xa, cảm thán: “Lần trước đến trời âm u, hôm nay cũng vậy.”

Tưởng Ti Tầm: “Đợi hôm nào trời nắng anh lại cùng em đến.”

Anh nắm lấy tay cô đi về phía biệt thự.

Vừa đi chưa được mấy bước có xe tiến vào, Hứa Tri Ý quay đầu nhìn qua. Có ấn tượng mơ hồ với biển số xe, là xe của chị họ anh.

Không ngờ chị họ đến sớm như vậy.

Gia đình bọn họ không có chút tình cảm chân thật nào với nhau, ngồi cùng nhau đối phó với đối phương vừa mệt vừa sợ. Cô thu hồi tầm mắt hỏi người đàn ông: “Đến khoảng sân bên trái ngồi nhé?” 

“Được.” Tưởng Ti Tầm nắm lấy tay cô, dẫn cô đi về phía sân bên trái.

“Ti Tầm.” Chị họ từ ghế sau đi xuống, hét với bóng dáng cao lớn đó, đoán được hôm nay người em họ này sẽ đến sớm, đúng như dự đoán.

Tưởng Ti Tầm không quay đầu, buông tay Hứa Tri Ý ra, xoa xoa đầu cô: “Em qua bên đó trước đợi anh.”

Hứa Tri Ý giơ tay ra đằng sau, nắm lấy tay người đàn ông ở đằng sau đầu cô, xoa xoa hai cái giống như an ủi: “Cho dù chị ta có nói gì anh cũng đừng để ý, mau chóng đi tìm em nhé.”

“Được.”

Người đàn ông nói rồi nhéo lấy mấy đầu ngón tay của cô sau đó đặt lên môi mình, như có như không hôn xuống.

Đầu ngón tay của cô chạm vào độ ấm của môi anh, trong lòng Hứa Tri Ý khẽ rung động.

Chị họ đứng ở trước bãi đỗ xe quả thật không chịu nổi hai người nữa, đã đến lúc này rồi mà vẫn còn thảnh thơi liếc mắt đưa tình với nhau.

Tưởng Ti Tầm thả tay cô ra, cởi áo vest đưa cho cô: “Bên đó là đầu gió.”

Hứa Tri Ý nhận lấy áo, vừa đi vừa mặc vào.

Cuối cùng chị họ cũng đợi được người, hất cằm về phía biệt thự: “Đi vào nói đi.”

Sắc mặt Tưởng Ti Tầm lạnh nhạt, cũng không có nhiều kiên nhẫn: “Có gì nói chị cứ nói ở đây.”

Chị họ hừ hừ mấy cái không thể nghe được, không sao hết, dù sao cũng đã quen với thái độ không mặn không nhạt của người em họ này với mình.

Trong sân gió lớn, chị ta mở cửa xe, lấy một chiếc khăn ở bên trong ra choàng lên vai.

“Biết hôm nay ông nội gọi chúng ta qua đây vì chuyện gì không? Đừng ngại đoán, đoán không đúng tôi cho cậu gợi ý.”

Tưởng Ti Tầm nhìn chị ta, kiên nhẫn cảnh cáo: “Lộ Khải Tinh, đừng có úp úp mở mở ở trước mặt tôi.”

Lộ Khải Tinh: “Không úp mở với cậu, là cho cậu chút thời gian tiếp nhận. Cuộc họp gia đình lần trước cậu vẫn còn ấn tượng chứ? Chắc chắn cậu sẽ không quên.”

Đó là lần đầu tiên ông nội không cho bọn họ qua, trực tiếp thông báo phân chia một phần tài sản ở trong nhóm.

“Cậu liệt kê tội ác của bố tôi nhiều trang như vậy, ép ông ấy từ chức trước thời hạn, cuối cùng thì thế nào?”

Cô ta cười, “Anh tôi lấy được 6% quyền sở hữu cổ phần, là ông nội chủ động cho. Chú Tư giành được gì cho cậu chứ?”

“Đội luật sư của ông nội gần đây thường xuyên ra vào nhà cũ không phải để biện hộ cho Thẩm Thanh Phong.” Chị ta nhìn em họ mình, “Bây giờ có lẽ cậu đã biết gần đây ông nội đang bận chuyện gì rồi chứ?”

“Vì một Hứa Tri Ý mà xáo trộn hoàn toàn cả gia đình chúng ta, cả gia đình chúng ta trở thành trò cười của người khác. Chi bằng cậu đoán xem ông nội sẽ bồi thường cho gia đình chúng ta thứ gì.”

“Đừng tưởng bây giờ mình là người nắm quyền là thắng rồi.”

Nếu như có liên quan đến vụ án của Thẩm Thanh Phong thì Tưởng Ti Tầm còn có hứng thú lắng nghe, nghe đến chuyện phân chia tài sản liền xoay người rời đi.

Lộ Khải Tinh nói với bóng lưng của em họ: “Đúng rồi, quên nói với cậu, bố tôi bảo tôi phụ trách dự án Tân Vận đó.”

Bên góc sân bên trái, Hứa Tri Ý uống trà nóng bác Trang cho người mang đến, vô thức nhìn về phía bên phải, bóng dáng người đàn ông xuất hiện.

Khóe miệng cô cong lên: “Nhanh vậy sao?”

Tưởng Ti Tầm nói: “Không có gì nói với chị ta hết.”

Tin tức có ích duy nhất thu được chính là, “Dự án Tân Vận kia sau này sẽ do Lộ Khải Tinh phụ trách.”

Hứa Tri Ý không hiểu người chị họ này chút nào, tưởng rằng ngoại trừ tiệc gia đình nhà họ Lộ hàng năm ra sẽ không có bất cứ tiếp xúc nào khác nên không điều tra lai lịch đối phương.

“So với Thẩm Thanh Phong chị ta thế nào?”

Tưởng Ti Tầm suy nghĩ nên trả lời câu hỏi này của cô như thế nào, ánh mắt ra hiệu cô đứng lên.

Hứa Tri Ý tiện tay chỉ vào chiếc ghế bên cạnh, nhiều ghế như vậy mà anh cứ nhất quyết muốn cái ghế này của cô: “Anh ngồi đó đi.”

Tưởng Ti Tầm phớt lờ, kéo người dậy, anh ngồi xuống, ấn cô ngồi lên đùi anh.

Hứa Tri Ý gấp áo vest trên người lại, “Ngồi trên đùi anh nói chuyện công việc không hợp lý.”

Tưởng Ti Tầm: “Đây là ở nhà, không phải ở công ty. Em xem có ai ở nhà nói chuyện tình cảm mà giống đàm phán chứ.”

Hứa Tri Ý cười, ngồi yên không cử động nữa.

“Hỏi anh đấy, so với Thẩm Thanh Phong thì Lộ Khải Tinh như thế nào?” Cô lại lặp lại lần nữa.

Tưởng Ti Tầm: “Nồi nào úp vung đấy.”

“Lộ Khải Tinh cũng điên như vậy?”

“Không đến nỗi gọi là điên, hoàn toàn khác với Thẩm Thanh Phong. Chị ta có giới hạn, cũng coi như có chút lương tâm, nhưng không nhiều. Bác cả anh là người như thế nào thì chị ta căn bản là người như thế. Dự án Tân Vận, bác cả anh không đếm xỉa đến chỉ có thể giao cho chị ta.”

Hứa Tri Ý lún sâu vào suy nghĩ, muốn lấy được cổ phần của Tân Vận không dễ làm giống như KEVE.

Tưởng Ti Tầm bảo cô đừng nghĩ nhiều nữa: “Lộ Khải Tinh giao cho anh đối phó, từ nhỏ chị ta đã không có biện pháp đối phó với anh.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Tưởng Ti Tầm không coi trọng việc Lộ Khải Tinh gia nhập vào dự án Tân Vận, mấu chốt của dự án Tân Vân là Thượng Ngưng Vi, “Đừng nghĩ đến Lộ Khải Tinh nữa, chi bằng nghĩ xem tối nay ông nội sẽ phân chia tài sản như thế nào, chia ra bao nhiêu phần, lại cho Lộ Kiếm Lương bao nhiêu.”

Nói rồi anh cười: “Lỡ như anh không được bao nhiêu em cũng đừng tổn thương quá.”

Hứa Tri Ý hiểu được chút chút về hai lần phân chia tài sản trước đó của ông cụ Lộ, nhà bác cả được chia nhiều nhất, sau đó là bác Hai và bác Ba, Lộ Kiếm Ba gần như không có.

Có lẽ có cho riêng tiền mặt nhưng so với phần ba anh trai được chia thì không đáng nhắc đến.

Ông cụ Lộ thiên vị con trai cả là chuyện ai ai cũng biết.

Tưởng Ti Tầm từng vì chuyện ông nội bênh vực bác cả mà mấy năm nay trong lòng luôn có khúc mắc.

Hứa Tri Ý an ủi anh: “Không được chia thì không được chia, em có tiền.” Chọc anh vui, “Đợi sau khi kết hôn em đảm bảo tiền tiêu vặt của anh là nhiều nhất trong nhóm các anh.”

Tưởng Ti Tầm vòng hai tay ôm chặt lấy cô, cười nhìn cô: “Nói lời phải giữ lời, anh xem là thật đấy.”

Hứa Tri Ý ngồi trên đùi anh nên cao hơn anh, cô cúi xuống nhìn người đàn ông, thương lượng: “Em cho anh tiền tiêu vặt, anh lại tiêu lên người em, được không?”

Trước khi bật cười hôn lên môi anh.

Tưởng Ti Tầm đưa một tay từ eo cô tiến lên trên, nhẹ nhàng vuốt v e lưng cô, giữ lấy sau gáy cô, hai người dán lấy nhau hơi thở nặng nề, anh nói: “Anh còn không ít tiền riêng, đều tiêu hết lên người em.”

Dứt lời, anh giữ lấy gáy cô ấn uống, cạy mở răng cô ra.

Môi lưỡi đan xen.

Hứa Tri Ý tưởng rằng mình ngồi ở vị trí cao hơn anh có thể nắm quyền chủ động của nụ hôn này, tuy nhiên chỉ trong vòng mấy giây anh đã biến bị động thành chủ động.

Mãi cho đến khi bác Trang cho người đến gọi hai người mới dừng lại.

Hứa Tri Ý không quên câu nói trước khi anh hôn sâu, nắm lấy cánh tay anh không buông, nói đùa: “Nói em nghe đi, anh có bao nhiêu tiền riêng.”

Người đàn ông nói: “Không nhớ. Về nhà anh sẽ chụp màn hình số dư tất cả tài khoản gửi cho em.”

Hứa Tri Ý hài lòng: “Không cần.”

Người đàn ông nắm lấy tay cô vừa đi vừa trả lời tin nhắn của Lộ Kiếm Ba.

Cô đi chậm hơn anh hai bước, tay anh dùng sức kéo cô đi.

6 giờ 52 phút, ngoại trừ Lộ Kiếm Ba, tất cả mọi người đã đến.

Hôm nay ông cụ Lộ xuống nhà sớm, xuống cùng còn có hai luật sư.

Tưởng Ti Tầm quen thuộc với hai luật sư này, những người khác trong nhà họ Lộ cũng quen thuộc với một người trong số đó. Trong lần phân chia tài sản lần trước có một người đã tiếp xúc qua với bọn họ.

Bác Hai liếc nhìn anh cả Lộ Kiếm Lương, muốn nắm bắt được thông tin gì đó từ trên khuôn mặt của đối phương nhưng sắc mặt anh cả không hề thay đổi, giống như hiểu rõ tình hình.

Xem ra ông cụ lại lấy cớ Thẩm Thanh Phong vào t ù, gia đình nhà anh cả tan nhà nát cửa phân chia một phần tài sản đề an ủi bù đắp cho anh cả.

Nhà anh cả không thảm đến mức tan nhà nát cửa nhưng thật sự thì gia đình đã tan nát. Vợ vào t ù, lục đục với con trai cả, đứa con trai út mới nhận về bởi vì không cách nào tiến vào tập đoàn được nên cũng chả thật lòng với nó mấy phần.

Hứa Tri Ý nhỏ giọng hỏi người ngồi bên cạnh: “Hai người đó là?”

Tưởng Ti Tầm: “Có lẽ là luật sư.”

Hứa Tri Ý gật đầu, ánh mắt như nói với anh không được chia tài sản cũng không sao hết cô có tiền.

Tưởng Ti Tầm cười, cầm đũa gắp đồ ăn cho cô trước.

Ông cụ Lộ ngồi xuống, nhìn chỗ trống bên cạnh Tưởng Ti Tầm, nói với những người khác trên bàn: “Mấy đứa ăn trước đi, không cần đợi thằng Tư.”

Tất cả mọi người anh nhìn tôi tôi nhìn anh, tiết mục giáo huấn bắt buộc phải có trong tiệc gia đình hôm nay hủy bỏ rồi sao?

Lộ Kiếm Lương: “Bố, có chuyện gì bố cứ nói trước đi, không nói ai có thể ăn ngon được chứ.”

Ông cụ Lộ nói: “Thằng Tư còn chưa đến.”

Bác Trang nói: “Lão Tứ đến rồi!” Chính ông cũng không dám tin, nhưng nhìn từ cửa sổ sát đất ra ngoài, xe rẽ vào chính là xe của lão Tứ.

“Mới có mấy giờ chứ.”

Bác Trang tự nói với chính mình, cúi đầu nhìn đồng hồ, đến sớm trước sáu phút.

Chưa từng thấy bao giờ.

Ông cụ Lộ cũng không dám tin, hừ lạnh nói: “Có phải là lại bảo thư ký Thái đến thay nó ăn không!”

Lão Tứ không phải chưa từng làm chuyện khốn nạn như vậy, tiệc gia đình vậy mà lại bảo thư ký của mình đến tham gia thay.

Nói đến bất hiếu ông tuyệt đối là người đầu tiên.

Bác Trang thỉnh thoảng lại nhìn ra ngoài cửa sổ, sau khi nhìn rõ người từ ghế sau đi xuống, ở độ tuổi này giống như chưa từng trải, kích động nói: “Không phải thư ký Thái, lão Tứ tự mình qua đây.”

Lộ Kiếm Ba hôm nay đến đây sớm là nghe nói luật sư riêng của ông cụ cũng ở đây, nếu như lại phân chia tài sản tiếp ông bắt buộc phải tranh, không phải vì nghịch tử thì cũng tranh cho cháu trai cháu gái của mình.

Trong mắt Tưởng Nguyệt Như, đây là giá trị và ý nghĩa còn lại của ông.

Lộ Kiếm Ba cởi áo vest, ngồi xuống bên cạnh nghịch tử.

Tưởng Ti Tầm đưa cho ông một đôi đũa: “Ăn đi, đoán là không có chuyện của bố đâu.”

Lộ Kiếm Ba: “…..”

Ông cụ giơ tay, luật sư đưa một trong số những tài liệu qua.

“Nếu như mấy đứa đã không muốn ăn vậy thì ta nói trước.”

Từ trước đến giờ ông không thích làm nền giật gân, lúc nói chuyện tiền bạc đương nhiên cũng không nói chuyện tình cảm, “Mấy hôm nay ta đã lên kế hoạch và sắp xếp toàn bộ tài sản cá nhân của mình.”

Vẻ ngạc nhiên hiện rõ lên trên khuôn mặt của tất cả mọi người, bao gồm cả Lộ Kiếm Ba, ông đang gắp thức ăn cũng dừng lại.

Ông cụ khi còn sống không thể nào phân chia tất cả tài sản của mình cho con cái, điều này tất cả mọi người đều công nhận, đến cả chính ông cũng cho rằng như vậy.

Chưa bao giờ ông nhìn thấu bố mình.

Bao gồm cả giây phút này.

Lộ Khải Tinh mắt chữ a mồm chữ o, tất cả tài sản?

Hàng trăm tỷ đều chia phần?

Ông cụ Lộ không quan tâm đ ến biểu cảm trên mặt của từng người, mở kính ra đeo lên: “Lần này tự ta công bố.”

Những người đang ngồi bao gồm cả Hứa Tri Ý cũng không khỏi nín thở.

Ai cũng để ý, có người để ý tiền, có người để ý tình cảm, nhưng thường tiền ở đâu tình cảm ở đó. Lúc này không ai tự lừa mình dối người, nói ông cụ cho ít nhưng ông cụ lại thích mình nhất.

Bác Trang tìm ghế ngồi xuống, ông cũng không rõ rốt cuộc tài sản phân chia như thế nào, sợ mình đứng không vững, vẫn nên ngồi xuống cho chắc.

Ông cụ Lộ cầm tài liệu, đeo kính, ngay lập tức mọi thứ ở trước mặt rõ ràng hơn, mỗi con số đều đập thẳng vào mặt.

“Quỹ từ thiện do thằng Hai quản lý, bố sẽ chuyển nhượng cổ phần ba mươi sáu công ty bố nắm giữ vào trong quỹ đó, tất cả thành viên gia đình nhà chúng ta sẽ không được hưởng bất cứ lợi ích nào trong đó.”

Ông lấy ra danh sách đính kèm ba mươi sáu công ty cho người đưa cho thằng Hai.

Lúc này bác Hai có chút không hiểu: “Bố, sao bố lại đưa quỹ từ thiện cho con quản lý?”

Ông cụ Lộ: “Tích đức cho nhà họ Lộ chúng ta, con làm là thích hợp nhất.”

Bác Hai: “…..”

Ám chỉ thì ám chỉ đi.

Quy mô trước đó của quỹ không nhỏ, bố lại chuyển nhượng cổ phần của ba mươi sáu công ty vào đó. Khoản cổ tức ổn định này những người khác nhà họ Lộ không cách nào hưởng lợi được, mà ông ta – thân là người quản lý, đương nhiên sẽ có cách để một phần trong đó chảy vào trong túi mình.

Ông cụ Lộ còn chưa nói xong: “Thằng Hai quản lý, thằng Tư giám sát xem quỹ từ thiện có được vận hành đúng chỗ không.”

Bác Hai: “….”

Ông cụ Lộ tiếp tục: “Dưới danh nghĩa của mình bố vẫn còn 40% cổ phần tập đoàn.”

Nói đến đây, ánh mắt của tất cả mọi người đều tập trung lại.

Ông cụ Lộ lấy ra tập tài liệu thứ hai: “Chuyển 10% cổ phần trong 40% đó cho Quỹ ủy thác Lộ Thực, Lộ Thực do thằng cả tiếp quản, nhậm chức chủ tịch hội đồng quản trị. Bốn nhà mấy đứa đều là người hưởng lợi của quỹ ủy thác. Quyền sở hữu cổ phần Quỹ ủy thác Lộ Thực phân chia như thế nào luật sư sẽ thông báo cho mấy đứa.” Ông chỉ phân chia tài sản trước, nhưng lúc sinh thời vẫn có quyền có tiếng nói tuyệt đối với quỹ ủy thác của gia tộc, nếu không mấy đứa con cháu bất hiếu này sẽ không coi ông ra gì.

Lộ Kiếm Lương vẫn khá hài lòng với chuyện quản lý Quỹ ủy thác Lộ Thực, và sự sắp xếp của bố mình.

Hứa Tri Ý nhìn ông nội Lộ, lại nhìn Lộ Kiếm Lương.

Bác Hai đột nhiên hừ lạnh, thiên vị, thiên vị tận lên trời.

Có ba công ty quỹ ủy thác gia tộc dưới danh nghĩa ông cụ, có đoàn đội quản lý chuyên nghiệp, mỗi công ty ủy thác sẽ phụ trách những mảng kinh doanh khác nhau. Hiện tại Quỹ ủy thác Lộ Thực có quy mô vốn lớn nhất, lĩnh vực phạm vi đầu tư lớn nhất.

Bây giờ ông cụ lại đổ 10% quyền sở hữu cổ phần nắm giữ vào đó, hai công ty còn lại càng không thể nào so sánh được.

Bố đưa Quỹ ủy thác Lộ Thực cho anh cả quản lý, nhưng lại chỉ để cho ông ta quản lý một quỹ từ thiện, thiên vị trước giờ đều rất rõ ràng.

“Bố, bố không công bằng.”

Ông cụ Lộ: “Trên thế giới này có chuyện công bằng sao? Con nói thử cho bố nghe.”

Bác Hai nhếch nhếch miệng, nghĩ đến khối tài sản khổng lồ ở bên nước ngoài và 30% cổ phần vẫn chưa được phân chia, trước tiên ông ta không cãi vã, lỡ như chọc tức bố mình. Ông ta đã từng chịu thiệt, vẫn nên nhịn.

Ông cụ Lộ: “Tất cả tài sản dưới danh nghĩa của bố ở bên nước ngoài đều chuyển vào Quỹ ủy thác Lộ Cảng, do…..”

Bị Lộ Kiếm Lương ngắt lời: “Bố, bố không định phân sao? Toàn bộ đều chuyển vào quỹ ủy thác?”

Bác Hai cũng phản đối: “Ít nhiều cũng phải phân một ít.”

Ông cụ Lộ nhìn chằm chằm con trai cả, ánh mắt bình tĩnh.

Ông không bao giờ nhìn ai như thế này, nhìn đến mức trong lòng Lộ Kiếm Lương hoảng sợ.

Một lúc sau ông hỏi ngược lại con trai cả: “Hai lần phân chia trước đó chia cho anh vẫn ít đúng không?”

Lộ Kiếm Lương không hài lòng: “Không bao nhiêu hết.”

Ông cụ Lộ: “Ai ngắt lời tôi hủy bỏ phân chia trước đó.”

Không giận tự uy.

Ngay lập tức phòng khách lặng ngắt như tờ.

Hứa Tri Ý nhìn người đàn ông bên cạnh, nghiêng người qua, nhỏ giọng nói: “Thật sự sẽ hủy bỏ sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Hủy bỏ một lần. Lần phân chia đầu tiên, bác Hai anh không hài lòng, trực tiếp bị hủy bỏ một phần ba.”

Hứa Tri Ý: “…..”

Chả trách ai cũng oán giận ông cụ nhưng không dám lên tiếng.

Ông cụ Lộ tiếp tục: “Quỹ ủy thác Lộ Cảng do thằng Tư tiếp quản, phụ trách đầu tư phạm vi toàn cầu.”

“Dựa vào đâu!”

“Dựa vào đâu chứ!”

Lộ Kiếm Lương và bác Hai gần như đồng thanh cùng lúc.

Cái này không tính là ngắt lời bố, chỉ đại diện không hài lòng, thậm chí hai người còn có cùng suy nghĩ với nhau.

Lộ Kiếm Lương: “Con không đồng ý.”

Ông cụ Lộ: “Không đồng ý cũng được, vậy Quỹ ủy thác Lộ Cảng cho con quản lý, con phụ trách đầu tư toàn cầu. Lộ Thực mà con quản lý đưa cho em Tư con.”

Ông nhìn đồng hồ, “Cho con thời gian hai phút suy nghĩ.”

“Hừ.”

Lộ Kiếm Lương nắm chặt cốc nước, mu bàn tay nổi lên gân xanh.

Bố nghĩ rằng ông ta sẽ không nỡ 10% quyền sở hữu cổ phần của tập đoàn, và sự thật là ông ta không nỡ từ bỏ quyền sở hữu cổ phần.

Bác Hai đề nghị: “Bố, con đổi với em Tư.”

Lộ Kiếm Ba cuối cùng lên tiếng, giọng nói không mang bất cứ cảm xúc nào: “Coi em ch ế t rồi sao, muốn đổi là đổi.”

Lộ Kiếm Lương ngước lên, khàn giọng: “Nói chuyện không cần thiết phải nói những lời khó nghe như vậy.”

Lộ Kiếm Ba nhìn vào ánh mắt nham hiểm độc ác của anh cả mình: “Còn có lời khó nghe hơn nữa đấy, có muốn nghe không?”

Ông cụ Lộ uống ngụm nước ấm cho nhuận giọng: “Hai phút đã hết, đổi hay không đổi?” Ông nhìn con trai cả.

Lộ Kiếm Lương không lên tiếng.

Quỹ ủy thác Lộ Thực do ông ta tiếp quản hiện nay quy mô lớn nhất, không nỡ. Nhưng bố lại chuyển toàn bộ tài sản ở bên nước ngoài vào Quỹ ủy thác Lộ Cảng, bây giờ cũng không được khinh thường.

Bác Hai bất mãn: “Dựa vào đâu phân như vậy, bố?”

Ông cụ Lộ: “Dựa vào em Tư anh có kinh nghiệm đầu tư 30 năm, dựa vào em Tư anh là người có lương tâm, có trách nhiệm nhất trong mấy đứa. Tài sản của quỹ ủy thác có thể từ trong tay anh kế thừa xuống tiếp, tất cả con cháu hậu bối nhà anh đều là người hưởng lợi! Tài sản nhà các anh cho dù ngày nào đó có bị tiêu hết, chắt nhà anh, chút chắt nhà anh vẫn có thể dựa vào quỹ ủy thác đó có cơm ăn. Dựa vào những cái này, đủ chưa?”

Bác Hai không nói nên lời.

Tưởng Ti Tầm quay mặt nói với bố mình: “Chúc mừng bố nhé, trong mắt bố của bố cuối cùng cũng có bố rồi.”

Lộ Kiếm Ba: “….”

Nghịch tử không hạ âm lượng giọng nói xuống, tất cả mọi người trên bàn đều có thể nghe thấy.

Ông cụ Lộ: “Tập đoàn do thằng Ba quản lý, Khải Trì trợ giúp chú Ba con, hai đứa sẽ không được sắp xếp nhiệm vụ khác.” Sau đó bắt đầu sắp xếp công ty ủy thác cuối cùng, cũng là công ty có quy mô nhỏ nhất, “Khải Tinh, Khải Châu, Khải Việt, ba đứa bọn con phụ trách. Học hỏi đoàn đội chuyên nghiệp nhiều hơn, sau khi ông theo dõi hai năm, xem xem tài sản trong tay mấy đứa có tăng lên không.”

Hứa Tri Ý nhìn ba người đối diện, hai người kia là con trai của nhà bác Hai và nhà bác Ba, tuổi cũng sàn sàn như cô.

Nhìn ông cụ Lộ gấp tài liệu lại đưa cho ba đứa cháu nội.

Những người khác giành được tài sản và quyền quản lý của mình dễ như trở bàn tay vậy mà Tưởng Ti Tầm vì để giành lấy quyền kiểm soát tập đoàn mà lên kế hoạch sáu năm, còn lấy bao nhiêu lợi ích của mình ra để trao đổi.

Cô an ủi Tưởng Ti Tầm: “Phần bác Lộ được chia chính là của anh.”

Bây giờ chỉ còn lại 30% quyền sở hữu cổ phần, trong lòng Lộ Kiếm Lương thầm nghĩ, quyền sở hữu cổ phần này không nên chuyển vào quỹ uỷ thác nào đó mà phải lấy ra chia đều cho bốn nhà?

Ông ta là người đầu tiên không đồng ý, nhà ông ta có bốn đứa con, nhà lão Tứ chỉ có một.

Lão Nhị và lão Tam có lẽ cũng không đồng ý với cách chia này, nhà hai đứa đều có ba đứa, nếu như ông cụ chia đều cho bốn nhà, bọn họ cũng chịu thiệt.

Ông cụ Lộ nhìn tất cả mọi người trên bàn, nói: “Quyền sở hữu cổ phần bố không phân tán nữa, đều cho Ti Tầm.”

“Bố, bố hồ đồ rồi!” Lộ Kiếm Lương đạp một cái đứng dậy đồng thời chân đạp ghế sau, sau đó “rầm” một tiếng, ghế đổ xuống nền đá đen.

“Bố!” Lộ Khải Tinh vội ngăn bố mình lại, sợ bố mình sẽ làm ra hành động đại nghịch bất đạo.

“Lộ Khải Tinh! Đồ ăn cây táo rào cây sung!” Lộ Kiếm Lương hất tay con gái mình ra.

Ông cụ Lộ vô cùng bình tĩnh: “Khải Tinh, buông bố cháu ra, để nó qua đây.”

Lộ Kiếm Lương vẫn không làm ra chuyện đánh bố, hơn nữa đằng sau bố còn có vệ sĩ kề bên, nếu như thật sự ra tay bản thân không qua nổi cửa này.

Ông ta tức giận bất bình: “30% quyền sở hữu cổ phần bố đều cho Tưởng Ti Tầm?” Ông ta cười lạnh mấy tiếng, “Bố thiên vị, thiên vị lên tận trời!”

Bác Hai bày tỏ thái độ: “Bố, nếu bố thật sự chia như vậy, đây là lần cuối con về nhà.”

Ông cụ Lộ nhìn một vòng quanh bàn: “Có ý kiến lập tức nêu ra, bất mãn biến ra ngoài! Cả phần tôi chia trước đó cũng nôn ra đây, đừng làm lỡ dở tôi phân chia tài sản lần thứ hai. Lần cuối cùng về có đúng không? Nhớ kỹ lời mình nói.”

Bác Hai đột nhiên không lên tiếng nữa.

Ông cụ Lộ nhìn con trai cả: “Mấy năm nay phân chia cho anh bao nhiêu tài sản trong lòng anh tự rõ đúng không?”

Lộ Kiếm Lương đột nhiên không hiểu ý của bố mình.

Ông cụ ra hiệu luật sư, “Cậu sắp xếp rõ ràng và chi tiết ra đưa cho thằng cả xem, xem xem có chính xác hay không.”

Không chỉ Lộ Kiếm Lương lấy được một phần tài sản chi tiết và rõ ràng, bác Hai và bác Ba cũng lấy được một phần.

Ông cụ Lộ: “Mấy năm nay mấy đứa lấy đi từ chỗ bố, bố đều ghi lại cho mấy đứa. Lão Tứ lấy được từ chỗ bố chỉ là một phần nhỏ của mấy đứa. Cho Ti Tầm 30% quyền sở hữu cổ phần, mặc dù nhiều hơn chút so với mấy đứa có được, nhưng nhiều thì nhiều đi. Nếu nói thật lòng, chỉ có Ti Tầm có chút thật lòng với ta.”

Hứa Tri Ý nắm lấy tay người đàn ông ở dưới bàn, nhướng mày với anh: “Cuối cùng cũng được thiên vị một lần.”

Tưởng Ti Tầm nắm chặt lấy tay cô, cười.