Em Như Gió Nam

Chương 56




Cuối cùng Tề Chính Sâm vẫn về London, không thể nào ở lại Bristol, ăn cơm được một nửa nhận được điện thoại của mẹ, mẹ hỏi anh ta sao vẫn chưa về.

Anh ta nói uống rượu với mấy người bạn, sáng mai về.

Mẹ Tề hỏi bạn gì: “Con tùy ý đi dạo cũng có thể gặp bạn sao?”

Tề Chính Sâm nói thật: “Tưởng Ti Tầm và Tri Ý.”

Mẹ Tề nghe có Hứa Tri Ý, ra lệnh cho con trai tối nay bắt buộc phải về London ở: “Con đã kết hôn rồi, con suy nghĩ cho Tri Ý và vợ con đi. Mẹ bảo tài xế đến đón con.”

“Mẹ, cũng đâu phải một mình con ăn cơm với Tri Ý, còn có Tưởng Ti Tầm.”

“Vậy cũng không được. Ai bảo con đặt tâm tư lên Tri Ý. Người hiểu bọn con biết được bọn con thoải mái, không hiểu sẽ coi như bọn con không rõ ràng. Đến bây giờ vẫn không hiểu tại sao Tri Ý vạch rõ ranh giới với con sao? Chính vì lòng tốt con đối xử với Tri Ý, còn bao nhiêu gia đình tan vỡ? Con kết hôn một trăm lần có thể ly hôn một trăm lần. Gửi địa chỉ ăn cơm cho mẹ, mẹ bảo tài xế đến đón con.”

Không cho nói xen vào câu nào, mẹ cúp điện thoại.

Tề Chính Sâm vừa mới hòa hoãn lại quan hệ với mẹ, không muốn lại tranh cãi, gửi định vị qua.

Bữa cơm này là Hứa Tri Ý thanh toán, không ai tranh với cô.

Một tiếng mười phút sau tài xế đến, hai người đến, lái chiếc xe thể thao của Tề Chính Sâm đi cùng.

Ngồi lên ghế lái phụ của xe thể thao, Tề Chính Sâm vẫy tay, không nói mấy lời sến sẩm nữa, cũng không cần nói mấy lời tạm biệt chính thức, đều ở trong cùng một vòng tròn, không tránh được việc sẽ gặp lại nhau.

Chiếc xe thể thao mui trần khởi động, lái cách đó một trăm mét Tề Chính Sâm lại quay đầu lại nhìn, Hứa Tri Ý vẫn đang đứng bên đường nhìn, cảnh này làm anh ta nhớ đến rất nhiều năm trước đây.

Buổi chiều mỗi cuối tuần, cô ngồi xe của trường quay về trường học, xe đã lái đi, cô áp mặt vào kính xe không ngừng vẫy tay với anh, dùng khẩu hình lặp đi lặp lại, anh Hai, gọi điện thoại cho em.

Mà anh đứng ở điểm dừng, nhìn mãi cho đến khi chiếc xe rẽ rồi biến mất.

Mãi cho đến khi đèn ở đuôi xe biến thành hai chấm màu đỏ, không còn nhìn rõ chiếc xe nào với chiếc xe nào Hứa Tri Ý mới thu hồi tầm mắt.

Cô muốn quay mặt lại xem Tưởng Ti Tầm đang làm gì, người chưa nhìn rõ đã bị kéo vào trong lòng anh, hai cánh tay vòng qua eo anh đan vào nhau, dùng sức ôm chặt.

Trong lòng thật sự quá buồn, hai tay Hứa Tri Ý xuyên qua áo vest của anh, ôm lấy eo anh, vùi mặt vào trong lòng anh.

Mỗi lần gặp anh Hai, những hình ảnh lúc còn nhỏ cứ lần lượt hiện lên trước mắt, nỗi đau đó đau đến tột cùng, phải mất rất lâu mới bình tĩnh được.

Vừa rồi ở trong quán hải sản còn nhớ đến mấy năm trôi qua giữa cô và Tưởng Ti Tầm.

Mọi chuyện trong quá khứ coi như đã trôi qua.

Tưởng Ti Tầm cụp mắt: “Em còn chưa ôm anh như này bao giờ.”

Hứa Tri Ý nghĩ kỹ lại, ngẩng đầu: “Ôm rồi.” Cô chắc chắn đã ôm anh như thế này.

Tưởng Ti Tầm: “Không dùng lực như này.”

Hứa Tri Ý không tranh cãi với anh, hai tay ôm lấy eo anh.

Ban đêm trên bãi biển lạnh, Tưởng Ti Tầm buông cô ra trước, cởi áo khoác của mình xuống mặc lên cho người ôm ở trong lòng. Trên áo vest còn sót lại hơi ấm của anh, dán lên làn da cô.

Anh cúi đầu muốn hôn cô, Hứa Tri Ý không chú ý đến động tác của anh, mặt lại dán vào lồ ng ngực anh.

Người đàn ông chỉ hôn được tóc cô, bỏ đi.

“Tối nay ngủ sớm, sáng mai gọi em dậy đi ngắm mặt trời mọc.” Giọng trầm khàn của anh từ trên đỉnh đầu truyền xuống, Hứa Tri Ý ‘ừ’ một tiếng trả lời.

Lần trước nghỉ phép đến London đã bỏ lỡ một lần, lần này cho dù có thế nào cũng phải xem được.

Quay về phòng Hứa Tri Ý đi tắm đi ngủ.

Vừa nằm lên giường, nhận được điện thoại ở phòng bên cạnh, hỏi cô sáng mai sau khi ngắm mặt trời mọc xong còn muốn đi đâu.

Hứa Tri Ý: “Đi dạo bãi cát bên bờ biển.”

Tưởng Ti Tầm: “Biển ở bên này không bằng ở bên Hawaii, lại đến Hawaii mấy ngày nhé? Thời gian kịp, có thể kịp về Hồng Kông trước buổi họp ban hội đồng quản trị.”

Cô nói: “Em không muốn đến Hawaii nhất.”

“Sao vậy?”

Trong điện thoại im lặng một hai giây.

Hứa Tri Ý: “Chỗ đó cũng coi như là nơi em và anh chia tay.”

Tưởng Ti Tầm: “Sau này anh cũng không đến đó nữa.” Bên đó Cohen cũng có du thuyền, mỗi lần tổ chức tiệc ở trên du thuyền đều bảo anh qua nhưng anh đều từ chối.

Cô không muốn đến Hawaii có lẽ giống như việc không chơi cầu lông nữa, tạm thời không có tâm lực.

“Đợi hôm nào em muốn đi anh lại đi cùng em.”

Hứa Tri Ý: “Được.”

Nói chúc ngủ ngon với anh.

Hơn 4 giờ sáng hôm sau bên ngoài vẫn còn tối và yên tĩnh, bọn họ xuất phát đến vách đá trắng ở Dover.

Lái chiếc xe thể thao bốn chỗ màu xanh đậm cô từng ngồi, vệ sĩ cũng đi cùng, mở bài nhạc jazz mà cô yêu thích.

Dựa vào trong ghế, Hứa Tri Ý lại chợp mắt hơn mười phút.

Lần trước đến đây ngắm mặt trời mọc một mình, rõ ràng lúc đó ở trên vách đá có rất nhiều các bạn trẻ đến từ khắp nơi trên thế giới chờ ngắm mặt trời mọc, nhưng khi đó cô luôn cảm thấy rằng chỉ có một mình mình đứng ở nơi tận cùng của thế giới.

Dưới màn đêm, chiếc xe thể thao lao nhanh tới điểm đến.

Hứa Tri Ý xuống xe trước, Tưởng Ti Tầm cầm máy ảnh ở sau cốp xe đưa cho vệ sĩ.

Không cần nói nhiều vệ sĩ cũng hiểu ý, năm đó bước chân vào ngành vệ sĩ anh ấy cũng không ngờ có một ngày mình còn có thêm cả kỹ năng chụp ảnh.

Tối qua đã nghiên cứu thay sếp làm thế nào để có thể chụp được cảnh mặt trời mọc ở trên vách đá.

Hứa Tri Ý chọn một địa điểm tương tự lần trước để ngắm mặt trời mọc, người đàn ông đi đến đứng bên cạnh cô, cầm điện thoại ở trong tay cô. Cộng thêm cả điện thoại của mình, Tưởng Ti Tầm cầm hai chiếc điện thoại trong tay, bàn tay thon dài cùng lúc nắm lấy mấy ngón tay của cô.

Hứa Tri Ý không rút tay về, để mặc cho anh nắm.

Xe trên vách đá ngày một nhiều hơn.

Có người reo hò và la hét với mặt biển tối tăm, tiếng hét của họ bị tiếng sóng biển át đi.

Trời hửng sáng, ranh giới giữa một ngày bắt đầu tranh tối tranh sáng.

“Đưa điện thoại cho em.” Hứa Tri Ý định tự chụp mấy bức ảnh.

Tay trái của cô bị anh nắm trong tay, Tưởng Ti Tầm cũng không có ý buông ra, Hứa Tri Ý mở màn hình điện thoại bằng một tay, nói với người đàn ông bên cạnh: “Lát nữa anh ấn giúp em.”

Nhìn từ trong màn hình điện thoại, nơi giao nhau giữa bầu trời và biển, một mảng ánh sáng ban mai màu cam làm mờ bầu trời xanh nhạt, có mấy chú chim hải âu lướt qua ống kính.

Chưa đợi cô lên tiếng Tưởng Ti Tầm đã ấn nút chụp.

Không bao lâu sau bầu trời chuyển sang màu vàng và hồng nhạt, xen lẫn cả màu tím nhạt, bầu trời màu xanh nhạt dần chuyển sang màu xanh đậm. Bầu trời lúc này giống như một bảng màu sắc khổng lồ, những dải vệt màu đầy màu sắc đan xen vào nhau.

Bầu trời phản chiếu trên mặt biển, ánh bình minh rực rỡ bao phủ mặt biển.

Biển và trời hợp nhất thành một màu.

Mỗi một sự thay đổi màu sắc trước mặt Tưởng Ti Tầm đều chụp lại.

Tia nắng đầu tiên ló rạng trên biển, cả mặt biển chuyển sang màu đỏ.

Vạn vật lại đón chào một ngày mới.

Cuối cùng cô cũng không còn bị mắc kẹt lại trong ngày hôm qua.

“Tri Ý.”

Hứa Tri Ý quay đầu nhìn người đàn ông, “Hử?”

Tưởng Ti Tầm nói với cô: “Lần đó em tỏ tình, khi đó anh vẫn chưa trả lời em, anh xin lỗi.” Vẫn luôn nuối tiếc tự trách.

“Đều đã qua rồi.” Nói ra thì lần tỏ tình đó cô cũng có nuối tiếc, “Hôm đó em muốn tỏ tình với anh, bởi vì căng thẳng kết quả quên mất.”

Tưởng Ti Tầm: “Quên thì quên, hôm nay để anh.”

Từ đầu đến cuối tay trái của Hứa Tri Ý bị anh nắm chặt trong tay, cô vô thức sờ ngón tay cái của anh, “Lần tỏ tình bằng tiếng Quảng Đông đó rất lãng mạn, mặc dù em nghe không hiểu anh nói gì nhưng không quan trọng, nghe hiểu mấy chữ cuối của anh là đủ rồi.”

Tưởng Ti Tầm: “Là sợ sau khi nghe anh tỏ tình, bảo em thêm lại wechat của anh, em không thể từ chối sao?”

Anh tự hỏi tự trả lời: “Không bảo em thêm. Bố anh có lẽ đã đồng ý với em lợi ích gì đó.”

Hứa Tri Ý quay mặt đi, cười: “Anh đừng có nói toạc ra như vậy.”

Tưởng Ti Tầm thấp giọng nói: “Được, sau này anh không nhắc chuyện này nữa.”

Tia nắng đầu tiên chiếu lên khuôn mặt xinh đẹp của cô, đôi mắt trong veo mang theo ý cười, người đàn ông chớp mắt nhìn cô.

Hứa Tri Ý quay mặt lại, nghênh đón ánh mắt lạnh lùng mang theo sự dịu dàng của anh: “Nếu như chỉ là những lời tỏ tình bình thường có thể sẽ không lay động được em, có lẽ ngày đó tỏ tình với anh em cũng sẽ không nói những lời tỏ tình quá sến sẩm.”

Tưởng Ti Tầm: “Không phải lời tỏ tình. Bù đắp lại nuối tiếc của em.”

Cũng là câu trả lời muộn màng của anh.

Tưởng Ti Tầm mở điện thoại bắt đầu gõ chữ, rất nhanh đã gửi đi, ra hiệu cho cô: “Xem điện thoại của em đi.”

Hứa Tri Ý nhận được một lời mời kết bạn, bây giờ lời mời thêm bạn đã trở thành cuộc trò chuyện tạm thời của cô và anh, ghi chú đính kèm là một dòng chữ tiếng Anh: I’m waiting.

Tim cô lỡ một nhịp.

Hôm tỏ tình, cô muốn gửi cho anh nhưng bởi vì căng thẳng nên quên gửi đi, chính là câu này.

Sáu năm trước, cô từng nói với anh, câu này dịch thẳng ra sẽ là ‘Yêu thích không bao giờ dừng lại.’

Khi đó cô còn nói: Đợi ngày nào đó tôi chính thức tỏ tình với anh ấy, tôi sẽ gửi câu này cho anh ấy, nói với anh ấy tôi thích anh ấy rất lâu rồi, chưa bao giờ dừng lại.

Bây giờ, anh gửi câu ‘I’m waiting’ này cho cô.

Hứa Tri Ý quay lại nhìn anh một lúc lâu, bước lên một bước ôm lấy anh: “Sáu năm rồi, anh vẫn nhớ những gì em nói sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Nhớ.”

Trên vách đá trắng Dover bên bờ biển mặt trời mọc không lâu, nơi đây là nơi tận cùng cô đơn của thế giới, mà hiện nay nỗi cô đơn đó của cô đã có một nơi để trở về.

Ngắm mặt trời mọc xong quay về khách sạn, Hứa Tri Ý thay quần áo và dép, nhân lúc sáng sớm ít người, đi ra bãi biển tận hưởng gió biển.

Trước đây cô đã từng nói muốn anh cõng cô đi dạo bên bờ biển ở Bristol, không cần phải nói, Tưởng Ti Tầm cõng cô trên lưng.

Hôm nay anh cõng cô với lần trước anh cõng cô từ quán rượu về nhà tâm cảnh hoàn toàn khác nhau, có lẽ là nút thắt ở trong lòng đã hoàn toàn được cởi bỏ, cô nghĩ như vậy.

Hai tay Hứa Tri Ý ôm lấy cổ anh, đầu dựa vào cổ anh, có thể nghe được rõ ràng hơi thở của người đàn ông.

Tưởng Ti Tầm quay đầu lại, muốn nói gì đó với cô, hai người nhìn nhau, anh quên mất muốn nói gì.

Hứa Tri Ý nhìn anh mấy giây, hôn xuống môi anh.

Hơi thở quen thuộc đan xen nhau.

Tưởng Ti Tầm thả tay, cả người cô từ trên lưng anh trượt xuống.

Chân vừa chạm đất còn chưa đứng vững, người đàn ông quay lại kéo cô đến trước mặt, cô vừa ngẩng đầu lên, môi của anh áp xuống môi cô, miệng bị đầu lưỡi của anh chiếm lấy.

Người bị anh bế lên, ngón chân dừng như chạm vào lớp sỏi đá thô ráp.

Hứa Tri Ý mất trọng tâm, toàn bộ trọng lượng dựa vào lòng anh.

Hôn sâu vẫn chưa kết thúc, điện thoại anh để tạm trong túi quần kêu.

Hứa Tri Ý đẩy cánh tay anh, ra hiệu anh nghe điện thoại.

Người đàn ông không chỉ không dừng lại, hôn còn sâu hơn.

Cô dứt khoát sờ tay vào trong túi quần anh, thứ cô chạm vào đầu tiên không phải điện thoại, thứ chạm vào là cơ bắp rắn chắc mạnh mẽ trên đùi của anh.

Tưởng Ti Tầm bật cười, kết thúc nụ hôn.

“Đừng sờ lung tung.”

Hứa Tri Ý giải thích: “Em chỉ muốn lấy điện thoại giúp anh mà.”

Tưởng Ti Tầm: “Ở túi quần bên kia.”

Chả trách không sờ được.

Tưởng Ti Tầm thả người ra, ổn định lại hơi thở, lấy điện thoại ra xem, là điện thoại của mẹ.

Tưởng Nguyệt Như nghĩ nghịch tử đang đi công tác ở London, nói ngắn gọn, mang hành lý đã thu dọn xong đến Manhattan. Hôm nay bà sẽ đi, chuyến bay tối nay.

Ngoài dự liệu của Tưởng Ti Tầm: “Không phải mẹ nói tháng sau qua sao?”

Tưởng Nguyệt Như: “Dù sao thì ở nhà cũng không có việc gì, qua đó sớm xem nhà.” Xem nhà cũng giống như việc chọn bạn đời, không phải liếc mắt là có thể nhìn trúng ngay, phải chọn từ từ.

Bà thông báo cho nghịch tử một tiếng, trước khi nhìn trúng ngôi nhà nào đó tạm thời sẽ ở lại chỗ thằng bé một thời gian.

Tưởng Ti Tầm: “… Vâng.”

Bây giờ bố cũng đang ở New York, tám chín phần là ở chỗ anh.

Vừa cúp điện thoại của mẹ, vội vàng gọi điện thoại cho bố.

Bây giờ ở New York đang là 2 giờ 50 phút sáng, Lộ Kiếm Ba bị tiếng chuông điện thoại đánh thức.

Nhìn rõ số điện thoại, tưởng là nghịch tử xảy ra chuyện gì, vội vàng ngồi dậy, “Sao vậy?”

Tưởng Ti Tầm: “Bố ở chỗ con?”

“Nếu không?”

“Bảo quản gian thu dọn hành lý cho bố, bây giờ chuyển đi.”

Lộ Kiếm Ba bị nghẹn, xoa xoa sống mũi: “Tưởng Ti Tầm, thế nào thì con cũng là bố sinh ra, nửa đêm canh ba con bảo bố chuyển đi?”

Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ, quên mất chênh lệch múi giờ: “Bố ngủ tiếp đi, ngày mai chuyển.”

Lộ Kiếm Ba sao còn ngủ được tiếp: “Chính là bởi vì bố chặn con thay Tri Ý, con đuổi bố đi? Tưởng Ti Tầm, bố thiên vị Tri Ý đó cũng là vì hy vọng hai đứa tốt hơn chút, con đừng có mà hồ đồ!”

“Không liên quan đến Tri Ý. Ngày mai mẹ con qua, con không thể để bà ấy tiếp tục ở một mình trong nước nữa.”

Lộ Kiếm Ba mất giọng nửa giây, sau đó giọng nói trầm tĩnh hơn: “Ngày mai bố chuyển đi.”

Tưởng Ti Tầm: “Nể tình đã từng là vợ chồng, sau này đừng làm phiền mẹ con.”

Im lặng một lát.

Lộ Kiếm Ba: “Sẽ không.”

Sau khi kết thúc cuộc gọi không có một chút buồn ngủ nào.

Mở đèn, tìm áo khoác ngoài, xuống nhà tìm xì gà, ngồi ở trong sân hút.

Đằng sau có tiếng bước chân, sau đó là tiếng “Lộ tiên sinh”.

Lộ Kiếm Ba quay đầu lại, là quản gia, mang đến cho ông một cốc nước.

Quản gia đã lớn tuổi, một ngày ngủ nhiều nhất là hơn bốn năm tiếng, tối qua hơn chín giờ đi ngủ, hơn 2 giờ sáng đã là thời gian thức dậy của ông.

Vừa rồi ở cửa sổ trong phòng nhìn thấy trong sân có người ngồi, bản thân bị dọa sợ.

Đặt cốc nước xuống, Lộ Kiếm Ba cảm ơn, ném điếu xì gà chưa hút xong vào trong gạt tàn, dặn quản gia: “Ngày mai thu dọn hết đồ đạc của tôi lại, không để lại bất cứ gì, trưa mai tôi chuyển đi.”

Xem ra hai cha con lại mâu thuẫn rồi.

Quản gia giảng hòa: “Ti Tầm chỉ là tức giận với ông, qua hai ngày nữa cơn giận sẽ tự động tiêu tan, nếu như thật sự bảo ông chuyển đi, thằng bé đã thông báo tôi thu dọn hành lý của ông từ sớm rồi.” Nếu như không thông báo có nghĩa là không nghiêm trọng như vậy.

Lộ Kiếm Ba nói: “Nguyệt Như muốn qua đây.”

Quản gia hiểu ra, không nhiều lời nữa.

Lộ Kiếm Ba ủy thác quản gia chuyển lời lại cho vợ cũ: “Chú giúp tôi hỏi Nguyệt Như, chuyện Ti Tầm đính hôn, kết hôn lớn như vậy, bà ấy có muốn cùng tôi gặp mặt bàn bạc không.”



Hứa Tri Ý chỉ ở Bristol hai ngày, ngày thứ ba bay về nước.

Trên máy bay, hai người ngồi đối diện nhau làm việc, ngẩng mặt lên là có thể chạm vào tầm mắt của đối phương, chạm mắt nhau càng nhiều càng dễ đ ộng tình.

Từ dây dưa đến quấy rầy.

Tưởng Ti Tầm gập máy tính lại, tháo tai nghe xuống.

Nghe nhạc cũng vô dụng, không áp chế được sự rạo rực trong lòng anh.

Lúc vừa lên máy bay, anh pha cà phê cho cô, cô ôm lấy anh từ phía sau, cũng không nói gì, chỉ im lặng như vậy ôm anh hai phút, cà phê còn chưa pha xong cô đã buông ra, ngồi xuống bàn tiếp tục xử lý đống email chồng chất.

Sự rạo rực trong cơ thể vẫn tiếp tục đến bây giờ.

Hứa Tri Ý không biết giây phút mình ôm anh đó lại khiến cho người đàn ông trước mặt thất thường, có phản ứng.

Thấy anh bắt đầu thu dọn tài liệu trên bàn, “Anh bận xong rồi sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Tương đối, ngủ dậy sẽ làm nốt. Anh đi tắm trước, em xong việc cũng ngủ sớm đi.”

Trên máy bay chỉ có một chiếc giường lớn thoải mái, lúc đến cô ngủ ở trên giường, anh ngủ ở giường sô pha phía sau cabin, bây giờ bay về cũng như vậy.

Hứa Tri Ý làm việc của mình, không quan tâm người đàn ông.

Xử lý xong đống email đã là bốn mươi phút sau, đợi lúc hạ cánh xuống Bắc Kinh còn có một cuộc họp nữa, không có thời gian điều chỉnh chênh lệch múi giờ, chỉ có thể ngủ bù một giấc trên máy bay, vậy là tắt máy tính đi tắm.

Quay về phòng nghỉ phải đi qua chiếc giường sô pha của Tưởng Ti Tầm ở phía sau cabin. Người đàn ông đã tắm xong từ lâu, một nửa tóc ướt, mặc quần áo ở nhà màu đen, đang dựa vào ghế sô pha, ngẩn người nhìn bầu trời đêm xanh thẫm.

Những ngôi sao rải rác trên bầu trời đêm, có lẽ không phải thất thần cũng là đang ngắm cảnh đêm.

Hứa Tri Ý dừng chân lại: “Anh đang nhìn gì vậy?”

Người đàn ông quay đầu, bấy giờ mới phát hiện cô, nói: “Không nhìn gì hết.”

“Vậy đang nghĩ gì vậy?” Hứa Tri Ý đi đến gần sô pha, vốn dĩ định ngồi xuống.

“Đang nghĩ khi nào đăng ký kết hôn với em, con giống em hay là giống anh.”

Lúc anh nói câu này không nói đùa chút nào, giọng điệu vô cùng nghiêm túc.

Hứa Tri Ý vừa định ngồi xuống, còn chưa chạm xuống ghế sô pha lại đứng lên, “Vậy anh tiếp tục nghĩ đi.”

Tưởng Ti Tầm cười, nếu như là trước đây anh sẽ kéo cô vào trong lòng không cho cô đi, nhưng sự rạo rực trong cơ thể vừa rồi lúc tắm phải dựa vào chính mình mới giảm đi được một nửa, chỉ có thể tạm thời giữ khoảng cách với cô.

Anh nói với bóng lưng cô: “Ngủ sớm đi.”

Hứa Tri Ý không quay đầu lại, làm động tác tay OK trả lời anh: “Ngủ ngon.”

Không gian phòng tắm trên máy bay có hạn, anh vừa mới tắm xong không lâu, cô đẩy cửa vào, mùi hương mát lạnh của sữa tắm hòa quyện vào không khí ẩm ướt phả thẳng vào mặt cô.

Đóng cửa lại, hai người đã từng thân mật ở đây, trước bồn rửa mặt chật hẹp này.

Hứa Tri Ý ngăn chặn những suy nghĩ bay xa của mình, mở vòi hoa sen.

Dòng nước ấm từ trên đầu xả xuống, làm ướt từng tấc da tấc thịt.

Tắm xong trên người có một mùi sữa tắm mát lạnh, cô tìm một chiếc váy lụa hai dây mặc vào. Vừa rồi lúc lấy sữa tắm đang suy nghĩ, không cẩn thận dùng chai của Tưởng Ti Tầm.

Bây giờ có mùi hương giống trên người anh.

Mùi hương mát lạnh ngập tràn chóp mũi, nhất thời không cảm thấy buồn ngủ.

Hứa Tri Ý ngồi khoanh chân trên giường, mở wechat, mở phần thêm bạn bè mới ra, bên trong có rất nhiều nhật ký thêm mới, ảnh đại diện đầu tiên chính là Tưởng Ti Tầm, lại nhìn câu I’m waiting, nhịp tim vẫn đập nhanh.

Không do dự nữa, trực tiếp thông qua lời mời kết bạn của anh.

Vậy là I’m waiting xuất hiện trong khung trò chuyện của cô và anh.

Chưa đến hai phút sau, tiếng gõ cửa phòng nghỉ vang lên, “Tri Ý.”

Tri Ý biết vì sao anh đến, Hứa Tri Ý nói với phía cánh cửa: “Không khoá cửa.”

Người đàn ông đẩy cửa đi vào, tiện tay đóng cửa.

“Sao lại thêm anh rồi? Lợi ích bố anh cho em không cần nữa?” Tưởng Ti Tầm lại liếc nhìn khung trò chuyện mất đi được phục hồi lại, lại nhìn người nằm trên giường.

Hứa Tri Ý: “Không muốn để nuối tiếc lặp đi lặp lại nữa.”

Nếu như lời mời này hết hạn, sau này nhớ lại, có lẽ cô sẽ nuối tiếc không chấp nhận kịp thời.

“Em còn định ngày đầu tiên đã thêm anh lại, sau đó lại nghĩ cuối cùng thì bác Lộ cũng tặng quyền sở hữu cổ phần cho em. Bác ấy tặng trước một phần sính lễ thay anh.”

Tưởng Ti Tầm đi đến bên giường, cúi người ôm cô vào lòng: “Cảm ơn em.”

Hứa Tri Ý ném điện thoại sang một bên, giơ tay ôm vòng lấy lưng anh: “Không cần cảm ơn. Không phải đã nói trân trọng hiện tại sao.”

Đột nhiên trước mặt tối đen, đèn trong phòng nghỉ bị tắt.

Ngay sau đó là luồng khí nóng ập xuống, môi bị anh ngậm lấy, người đàn ông dùng một tay đỡ lấy sau gáy cô, tay còn lại kéo tấm che cửa sổ lên.

Ngay lập tức phòng nghỉ tối đen sáng choang.

Lưng Hứa Tri Ý thẳng đứng nghiêng đầu đón nhận nụ hôn của anh, ngẩng lâu cổ bị mỏi.

Lúc cô sắp không trụ được nữa, người đàn ông giơ hai tay đỡ lấy vai cô bế cô lên giường.

Cô vòng tay qua cổ anh, cuối cùng từ từ nằm xuống giường, trong khoảng thời gian đó môi của hai người vẫn không tách nhau.

Lần ở Hồng Kông, anh muốn dùng môi giúp cô, cuối cùng chỉ dùng tay, cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý, hôm nay không cho cô thời gian chuẩn bị tâm lý nữa.

Váy ngủ bằng lụa trơn mát, xếp tầng quanh eo cô.

Men theo chỗ xếp tầng đó, người đàn ông vùi đầu hôn xuống.

Mái tóc ngắn của anh vẫn chưa khô hẳn, lúc đùi trong của cô không cẩn thận dán lên, có hơi lạnh.

Hứa Tri Ý muốn nắm lấy thứ gì đó cầm trong tay, chiếc ga trải giường màu xám không có nếp gấp, cô muốn nắm nhưng không nắm được, không còn cách nào, chỉ có thể sờ điện thoại của mình nắm ở trong tay.

Cô vừa mới nắm điện thoại, môi của người đàn ông hôn xuống nơi đó.

Ấm áp, dịu dàng.

Bị anh ngậm ở giữa môi, nhẹ nhàng m út lấy, hôn qua lại.

Hứa Tri Ý chỉ cảm thấy có một dòng điện chạy qua bụng dưới của mình.

Hai đùi bị anh nắm lấy, không cử động được.

Những nơi đầu lưỡi anh chạm qua đều có cảm giác tê dại, lan đến cả ngón tay đang cầm điện thoại của cô.

Hứa Tri Ý không thể chịu nổi, anh vùi đầu xuống, cô không nhìn thấy anh, cũng không ôm được anh, cô chỉ có thể nhìn ra bên ngoài cửa sổ, những ngôi sao sáng rực. Trong phòng nghỉ yên tĩnh, chỉ nghe thấy tiếng nuốt nước bọt của anh và r3n rỉ của mình.

Lúc l3n đỉnh, những ngôi sao như mờ đi trong tầm mắt.

Tưởng Ti Tầm ngẩng đầu, ôm lấy người vào trong lòng.

Hứa Tri Ý ôm chặt lấy anh, cũng được anh ôm chặt lấy, nhưng vẫn run nhẹ.

Cô thật sự sợ nóng, váy ngủ bị ướt.

“Em không còn đồ ngủ sạch nữa.”

Tưởng Ti Tầm hôn xuống tai cô: “Mặc quần áo của anh.”