Em Như Gió Nam

Chương 54




Từ lúc cô nói im lặng là vàng, người đàn ông đối diện thật sự không nói câu nào. Đồ ăn rất nhanh được mang lên, nếu như lại bảo cô tìm lý do cho Tưởng Ti Tầm không thích nói thì chính là ăn không nói.

Tề Chính Sâm đã coi như chuyện thường ngày, còn giúp anh giải thích một câu trước mặt Hứa Tri Ý: “Cậu ta chính là như vậy, lúc tức giận với người khác thì thao thao bất tuyệt, lúc không muốn nói chuyện thì có cạy cũng không cạy được miệng.”

Lại tiêm cho cô một liều thuốc, “Ngày nào đó cậu ta không muốn nói chuyện, không phải nhằm vào em, sau khi tan làm về nhà không cần phải kiểm điểm lại bản thân xem mình đã nói gì sai chọc sếp không vui.”

“Nghỉ hè vẫn đến Viễn Duy thực tập sao?” Đột nhiên Tề Chính Sâm nhớ ra hỏi.

Hứa Tri Ý: “Nên đi.” Lúc nói chuyện nhìn người đàn ông một cái, lần này, ánh mắt của cô và Tưởng Ti Tầm gặp nhau, anh thẳng thắn nhìn cô, làm cô cảm thấy vô cùng chột dạ.

Lo lắng tâm tư của mình bị anh nhìn thấu, vậy là buộc bản thân không được né tránh ánh mắt của anh đang nhìn mình.

Cho đến khi anh thu hồi tầm mắt trước, cô âm thầm thở phào, sau đó lại nói với anh Hai: “Cuối tuần em cũng phải qua đó, làm trợ lý tạm thời cho sếp Tưởng.”

“Vậy không phải là em không còn một chút thời gian nghỉ ngơi nào à?”

“Cũng không có nhiều tiết như vậy, vẫn ổn.”

Tề Chính Sâm cầm bánh mì nhúng vào trong nước sốt cà chua hai, ba giây, thời gian ngắn quá không thấm vị, nhúng vào lâu quá bánh mì không còn giòn xốp nữa, đưa bánh mì đã nhúng xong cho cô.

“Vẫn ở căn nhà thuê trước đó sao?”

Hứa Tri Ý cắn một miếng bánh mì: “Ừm, nói với bố em rồi, tiếp tục thuê chung.”

Cả quá trình Tưởng Ti Tầm không nói xen vào, nghe hai người đối diện nói chuyện.

Bảo cô qua làm trợ lý cho mình là trước khi Tề Chính Sâm nói thích cô. Khi đó, anh tưởng cô yêu đơn phương Tề Chính Sâm, hy vọng cô nhìn về phía trước, không ngờ là hai bên.

Vậy nên, có nên tiếp tục để cuối tuần cô đến làm trợ lý cho mình không?

Anh suy nghĩ cả một bữa ăn.

Thanh toán ra khỏi nhà hàng, vẫn chưa có đáp án rõ ràng.

“Về căn nhà thuê hay là…” đến chỗ Hứa Hành, anh đưa em qua.

Nói được một nửa mới nhận thức được Tề Chính Sâm ở đây.

Dưới tầng nhà hàng là khu phố náo nhiệt, người xe qua lại, Hứa Tri Ý cách anh mấy mét, không nghe rõ: “Vừa rồi anh nói gì vậy?”

Tưởng Ti Tầm: “Bảo Tề Chính Sâm đưa em về.”

“Được.” Hứa Tri Ý vẫy vẫy tay, “Tạm biệt.”

Tưởng Ti Tầm gật đầu: “Tạm biệt.”

Xe của anh lái đến trước, tài xế mở cửa xe, anh và Tề Chính Sâm chào nhau, lên xe đóng cửa, chiếc xe lái đi, anh lại nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

Hứa Tri Ý ngồi ở hàng ghế sau xe của anh Hai, Tề Chính Sâm hỏi cô, là về căn nhà thuê hay là đi dạo cùng cô.

“Về đi, anh cũng phải quay về điều chỉnh chênh lệch múi giờ.”

“Anh vẫn ổn.”

Tề Chính Sâm mở đèn nóc xe, bảo cô giơ chân lúc trước bị trẹo lên cao, “Để anh xem xem hồi phục thế nào rồi.”

“Không sao, bình thường đi đường không có một chút cảm giác nào.” Cô nhấc chân lên, xoa xoa vào chỗ chân bị thương, “Không đau.”

Tề Chính Sâm dặn dò: “Dưỡng khỏi hoàn toàn đi, trong vòng ba tháng cố gắng đừng chơi cầu.”

Hứa Tri Ý bỏ chân xuống, nói: “Em sẽ chú ý.”

Tề Chính Sâm giơ tay tắt đèn, trong xe lại tối.

Anh nghiêng mặt: “Đợi tháng 11, anh bận xong hết các dự án bên kia cuối tuần sẽ bay đến chơi cầu cùng em.”

“Không cần, bay đi bay lại mệt biết bao. Em và bạn cùng phòng cũng thường xuyên hẹn nhau chơi. Bây giờ lại có nhiều thêm hai người luyện cùng.”

“Anh em với Tưởng Ti Tầm?”

“Ừ.”

“Bọn họ không biết đánh. Cuối tuần một mình anh ở Boston cũng không có việc gì, qua đây vừa hay tìm bọn em chơi.”

Đang nói chuyện, Hà Nghi An gọi điện thoại đến.

Bây giờ ngày nào mẹ cũng đều gọi điện thoại cho cô.

Mấy ngày trẹo chân ở nhà đều là Hà Nghi An ngủ cùng cô, mỗi tối đều xoa thuốc rồi xoa bóp cho cô, cô cũng sẽ thuận thế dựa vào trong lòng mẹ nằm một lúc.

Mặc dù chỉ có mấy ngày ngắn ngủi, về mặt tâm lý đã bắt đầu có cảm giác ỷ lại, gọi điện thoại đến cũng không cần phải hỏi có chuyện gì hay không nữa.

“Alo, mẹ ạ.”

Hà Nghi An biết tối nay con gái và Tề Chính Sâm ăn cơm cùng nhau, hỏi: “Con ăn xong chưa?”

“Đang trên đường về rồi ạ.”

“Ngày mai bố con muốn đến thăm con, con có thứ gì muốn mang qua không, mẹ thu dọn cho con.”

Bố đây là định coi từ Thượng Hải đến Manhattan thành từ phố Đông đến phố Tây, cách dăm ba hôm lại bay qua, lo lắng thân thể bố không chịu nổi, “Ngồi chuyến bay đường dài mệt như vậy.”

Hà Nghi An cười: “Trong lòng ông ấy vui.”

Hứa Tri Ý: “Mẹ để chiếc váy cổ yếm màu xanh ngọc ở trong tủ của con đưa cho bố mang sang, lần trước con quên để vào hành lý ạ.”

“Con rất thích cái đó sao?”

“Vâng.”

Còn về lý do thích, tạm thời vẫn không thể nói với mẹ.

Cúp điện thoại, Hà Nghi An bỏ điện thoại xuống nói với chồng, chỉ mang một chiếc váy, những cái khác không cần mang.

Hứa Hướng Ấp: “Sau này quần áo con bé thích mua hai bộ, tránh việc quên mang làm trì hoãn việc mặc.”

“Tôi không biết con bé thích chiếc váy đó như vậy.” Hà Nghi An cảm thấy khó hiểu, kiểu dáng của chiếc váy đó không tính là đặc biệt, màu sắc cũng bình thường, trong tủ không chỉ có một mình chiếc váy đó màu xanh ngọc.

“Gu thẩm mỹ bây giờ của giới trẻ không giống với chúng ta.”

Hứa Hướng Ấp bận rộn công việc trong tay, câu được câu không nói chuyện. Ông đang sắp xếp lại một số giấy chứng nhận tham gia thi đấu từ nhỏ của con gái, trên cùng có ảnh chứng minh thư của con gái, chụp ảnh lại trước, sau đó sắp xếp các giấy chứng nhận tham gia thi đấu theo thời gian.

Trong phòng làm việc dưới đất có hai bọc, bên trong là một số sách giáo khoa hồi con học tiểu học của Tri Ý, một số sách bài tập đã sử dụng và một số sách vẽ tranh với những nét vẽ nguệch ngoạc tùy ý.

Chỗ này đều thu dọn từ trong phòng làm việc của ông bà ngoại, gửi chuyển phát nhanh qua cho họ, vậy là ông coi như là báu vật.

Lúc này ở Manhattan.

Tưởng Ti Tầm về nhà, bố đang xem trận đấu bóng trực tiếp, bình thường đều là người xuất hiện ở trong sân vận động hiếm có dịp ngồi trước màn hình.

Bố đến Manhattan hơn một tuần, cũng ở chỗ anh một tuần, chuyện này trước đây là điều không thể nào.

Trên bàn có nước, Tưởng Ti Tầm cầm một chai lên mở nắp uống: “Ở chỗ con lâu như vậy, lại định dùng điện thoại cố định ở chỗ con gọi điện cho mẹ con?”

Lộ Kiếm Ba: “… Tưởng Ti Tầm, đừng có lấy dạ tiểu nhân đo lòng quân tử.”

Tưởng Ti Tầm không có tâm trạng tranh luận, cầm chai nước lạnh lên nhà.

Lộ Kiếm Ba liếc nhìn bóng lưng nghịch tử, tối đó ở văn phòng, sau khi nhận được cuộc điện thoại của Tề Chính Sâm liền trở nên trầm lặng hơn.

Quay về phòng ngủ, Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ, đoán xem Hứa Tri Ý đã về đến căn nhà thuê hay chưa.

【Về đến nhà gọi điện thoại cho tôi.】

Hứa Tri Ý trả lời ngay lập tức: 【Được.】

Cô lại nhắn thêm một tin: 【Anh thì sao, về đến nhà chưa?】

Tưởng Ti Tầm: 【Vừa về.】

Hứa Tri Ý trả lời một cử chỉ OK.

Anh ném điện thoại, cởi cúc áo sơ mi đi về phía nhà tắm.

Trên đầu giường điện thoại lại có tin nhắn đến.

Bước chân của Tưởng Ti Tầm hơi dừng lại, trước đây gặp bất cứ tình huống nào đều là tắm xong rồi mới xem, hôm nay đi đến cửa phòng tắm lại quay ngược lại.

Hứa Tri Ý hỏi: 【Tối nay ăn cơm vì sao anh không nói chuyện?】

Tưởng Ti Tầm: 【Nghĩ chuyện.】

Hứa Tri Ý: 【Vậy nghĩ xong chuyện đó chưa? Có thời gian cho tôi lời khuyên không?】

Tưởng Ti Tầm suy nghĩ mấy giây, trả lời cô: 【Em có thể hỏi người bên cạnh em.】

Đại khái cách khoảng ba phút sau, cuối cùng đối phương trả lời anh.

Hứa Tri Ý: 【Có phải là tôi làm phiền anh không?】

Tưởng Ti Tầm: 【Không làm phiền.】

Định trả lời ba chữ như vây, sau mấy giây gửi đi lại nhắn thêm một câu: 【Bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi.】

Tưởng Ti Tầm không nhắc đến Tề Chính Sâm nữa: 【Có chuyện gì cần tôi cho lời khuyên?】

Hứa Tri Ý: 【Cũng không gọi là lầm đường.】Chỉ là tìm lý do để nói chuyện với anh nhiều thêm mấy câu, mấy ngày gần đây hình như anh rất bận, không chủ động liên lạc với cô.

Cô tiếp tục gõ chữ: 【Gần đây luôn lo lắng bản thân mình ở trong mắt anh không thành thục.】Chỉ coi cô là em gái.

【Nếu như bây giờ tôi đã tốt nghiệp thạc sĩ hoặc là hai mươi tư, hai mươi lăm tuổi thì tốt rồi.】

Tưởng Ti Tầm:【Không cần thiết phải buồn lo vô cớ.】

Từ trong tin nhắn có thể nhìn thấy được cô đang do dự, nếu như người cô thích quả thật là Tề Chính Sâm, anh sẽ nói rõ giúp cô, hà tất phải khiến cô suy tính thiệt hơn.

【Tri Ý, em dứt khoát nói với tôi người đó là ai, như vậy tôi cho em đề xuất mới đúng trọng tâm. Nếu như tôi không biết người đó, tôi đi tìm hiểu chút, đối với tôi mà nói, nghe ngóng một người rất đơn giản.】

Hứa Tri Ý to gan, trong sự khó hiểu như vậy, che giấu sự thật trong những tin nhắn riêng biệt:

【Sếp Tưởng】

Cách mấy giây ở giữa.

【Muốn hỏi anh, người có độ tuổi và sự từng trải như anh khi nhìn tôi liệu có cảm thấy tôi không thành thục và trưởng thành không?】

Tưởng Ti Tầm chỉ coi tin nhắn Sếp Tưởng riêng kia của cô là tin nhắn chưa hoàn chỉnh mà đã gửi nhầm đi, anh cũng thường xuyên như vậy, tin nhắn chỉ gõ được một nửa, không cẩn thận nhấn vào nút gửi đi, vậy là tiếp tục gõ nốt phần còn lại.

Anh trả lời cô: 【Em mới 20 tuổi, còn chưa bước chân vào xã hội, cũng chưa thực hiện dự án độc lập, cũng chưa nhìn thấy lòng người, em nói em có bao nhiêu thành thục?】

Hứa Tri Ý: 【Đợi lúc tôi tỏ tình anh sẽ biết anh ấy là ai.】

Tưởng Ti Tầm dừng lại ở đây, hỏi cô: 【Còn bao lâu nữa mới đến nhà?】Gọi điện cùng cô nói chuyện làm trợ lý.

Hứa Tri Ý: 【Sắp rồi, nhiều nhất là năm phút nữa. Hay là anh gọi điện thoại cho tôi?】

Tưởng Ti Tầm không hiểu mạch não của cô, cô về đến nhà gọi điện cho anh không phải là vẫn giống nhau sao.

Nhưng vẫn đồng ý với cô: 【Được.】

Anh lại đợi hơn năm phút nữa, mười phút sau mới gọi qua, bên kia nghe ngay lập tức.

Hứa Tri Ý đóng cửa phòng mình lại, hỏi anh: “Muốn nói với tôi chuyện gì?”

Tưởng Ti Tầm vào thẳng vấn đề: “Trước đó tôi suy nghĩ không thỏa đáng, cuối tuần em đến làm trợ lý, không có thời gian để mình nghỉ ngơi.”

Trong lòng Hứa Tri Ý cảm thấy căng thẳng, vội vàng nói: “Cuối tuần mấy năm nay tôi đều học, quen rồi, không mệt.”

Rốt cuộc Tưởng Ti Tầm không thể nào từ chối được cô, sau một hồi giằng co, để mặc theo trái tim mình: “Vậy làm trợ lý của tôi đến nghỉ đông sẽ kết thúc.”

“Chỉ nửa năm?”

“Ừ.”

Nửa năm cũng được, có còn hơn không.

Kết thúc cuộc điện thoại, Tưởng Ti Tầm ngồi trên ghế sô pha một lúc, không vào nhà tắm, cũng không xem điện thoại, cứ im lặng như vậy ngồi nhìn ra ngoài cửa sổ.

Lúc hoàn hồn lại đã là một tiếng sau.

Anh đứng dậy khỏi sô pha, vẫn không vào nhà tắm như cũ, cầm điện thoại đến phòng làm việc ở bên cạnh.

Trước đây đã đồng ý sẽ đích thân dẫn dắt cô, bây giờ chắc chắn không thể.

Vẫn còn thời gian nửa năm nữa, trong thời gian nửa năm cô làm trợ lý cho anh, làm thế nào mới có thể dạy cô nhiều thứ nhất có thể, anh đã lên kế hoạch.

Lúc lập xong kế hoạch đã là sáng sớm.

Hôm sau.

Tưởng Ti Tầm chạy xong 10 kilomet, đi tắm rồi xuống nhà, bố đang ngồi ở trước bàn ăn đối diện máy tính họp video. Thời gian này, đại khái là mở họp với người bên chi nhánh công ty ở London.

Lộ Kiếm Ba liếc mắt nhìn nghịch tử, dùng tiếng Quảng Đông nói mấy câu với bên kia, kết thúc cuộc họp.

Tháo tai nghe xuống, hỏi nghịch tử: “Giải đua xe công thức F1 ở Austin tháng 10 con có đi không? Nếu như đi, để vé cho con.”

Nghĩ Hứa Hành cũng dẫn Tri Ý đi, Tưởng Ti Tầm: “Không đi.”

Lộ Kiếm Ba cũng không phí lời, thích đi thì đi.

Ông gấp máy tính lại, đưa cho quản gia mang đi, sau đó cũng đứng dậy theo, cầm áo vest rời đi.

Tưởng Ti Tầm nhìn bữa sáng phong phú trên bàn: “Bố không ăn sáng?”

“Đều chuẩn bị cho con. Có người hẹn bố ăn sáng.” Lộ Kiếm Ba không thèm quay đầu lại, ra khỏi biệt thự.

Nửa tiếng lái xe, Lộ Kiếm Ba đến nhà hàng đã hẹn.

Ngoại trừ ăn sáng cùng nghịch tử, mấy năm nay ông đều quen ăn sáng một mình, lần đầu tiên cùng người khác hẹn ăn sáng.

“Bác Lộ.” Ngu Duệ đến sớm, đã đợi gần hai mươi phút, cô ta vẫy vẫy tay với người cao cao đang đi đến.

Đợi người đi đến gần, cô ta đứng dậy xin lỗi: “Trưa nay cháu có chuyến bay về Hồng Kông, tối qua mới biết bác cũng ở Manhattan, chỉ có thể vội vàng hẹn bác ăn sáng. Lần sau đặc biệt cảm ơn bác.”

Lộ Kiếm Ba kéo ghế ngồi xuống: “Nói như này không phải khách sáo quá sao.”

Ngu Duệ cười: “Coi như là cảm ơn bác thay bạn trai cháu, anh ấy là người ngoài.”

Mấy hôm trước bạn trai dẫn cô ta đi xem đấu bóng, Lộ Kiếm Ba đưa cho mấy tấm vé khu vực VIP, vé ở vị trí đó không bán cho người ngoài, có tiền cũng không mua được.

Ngoại trừ nghịch tử, giọng điệu của Lộ Kiếm Ba đối với tiểu bối luôn ôn hòa: “Hai đứa đều đính hôn rồi, vậy không tính là người ngoài, lần sau muốn xem đấu bóng cứ trực tiếp tìm thư ký Thái giữ chỗ.”

Ngu Duệ cười đồng ý, nhưng nếu như nhìn kỹ, lúc cười khoé miệng rõ ràng hạ thấp hơn không ít.

Cô ta và vị hôn phu không có chút tình cảm nào, đơn thuần là liên hôn, trì hoãn rất lâu mới quyết định đính hôn, kết quả vừa mới đính hôn chưa được bao lâu, sau đó nghe được tin Tưởng Ti Tầm và Ninh Doãn chia tay. Trong vòng tròn truyền nhau xôn xao, có tin đồn bọn họ là giả, lợi dụng lẫn nhau, cũng có tin đồn bọn họ diễn giả thành thật, chia tay là bởi vì Tưởng Ti Tầm tạm thời không muốn ổn định, Ninh Doãn vì mặt mũi của mình mới nói với bên ngoài chưa từng ở bên nhau.

Là thật hay giả bác Lộ sẽ không thể không biết.

Ngu Duệ biết chút tâm tư của mình không thể nào giấu được Lộ Kiếm Ba, cho dù giấu kỹ đến mấy, chỉ cần ông muốn biết chỉ cần liếc mắt mấy cái là biết.

Dứt khoát hỏi: “Bác Lộ, Tưởng Ti Tầm và Ninh Doãn là thật hay giả ạ?”

Lộ Kiếm Ba: “Hai đứa nó nói như thế nào? Gần đây bác không quan tâm.”

Ngu Duệ đoán không quan tâm là bởi vì Lộ Kiếm Lương và Thẩm Thanh Phong vừa mới kết hôn, kích động không nhỏ đến Lộ Kiếm Ba, ngay đến cả chuyện liên hôn của con trai mình cũng không hỏi.

Cô ta trả lời: “Ninh Doãn nói là giả ạ.”

Lộ Kiếm Ba trả lời: “Vậy không phải là thật rồi.”

Ngu Duệ: “…..”

Nói cũng như không nói.

Nhưng bức tranh sơn dầu hôm sinh nhật Ninh Doãn lại là thật, cô ta tìm người xác nhận, chính là Tưởng Ti Tầm đấu giá lại tặng làm quà sinh nhật cho đối phương.

Hoặc là trong khoảng thời gian này, thật sự giống như trong tin đồn, từng diễn giả thành thật.

Lộ Kiếm Ba đã nói như vậy, có hỏi nữa cũng không hỏi ra được gì, Ngu Duệ kịp thời kết thúc chủ đề nói chuyện này.

“Bác Lộ, cháu là vãn bối, không biết có nên nói nhiều thêm hai câu.”

Lộ Kiếm Ba: “Không có chuyện nên hay không nên nói.”

Ngu Duệ: “Nếu như cháu nói năng láo xược, mong bác thứ lỗi. Cháu từng gặp Thẩm Thanh Phong, đúng là rất xinh đẹp, đến cả cháu cũng không nhịn được mà nhìn thêm mấy lần. Không phải cháu nói xấu sau lưng bà ta, tham lam, giả tạo thế lực đều không thể tha thứ, suy cho cùng thì cháu cũng không thể nói mình không tham lam, đạo đức giả nhưng ít nhất làm người cũng phải có giới hạn và có lương tâm. Bác Lộ bác nói có đúng không? Người giống như bà ta, cho dù có xinh đẹp đến đâu cũng không đáng để bác thích.”

Sắc mặt Lộ Kiếm Ba bình tĩnh, cười hỏi ngược lại: “Bà ta là người như thế nào?!”

Ngu Duệ không có cách nào nói thật, chỉ nói: “Dù sao thì cũng không phải người tốt. Đừng vì bà ta mà lại cãi nhau không vui với Tưởng Ti Tầm. Bao nhiêu năm nay, anh ấy vẫn luôn vì Thẩm Thanh Phong mà có nút thắt trong lòng với bác.”

Lộ Kiếm Ba: “Cảm ơn cháu.”

Ăn sáng xong, Ngu Duệ vội đến sân bay.

Lộ Kiếm Ba quay lại trong xe gửi voice chat cho nghịch tử: “Con nói với Hứa Hành, bên bệnh viện thằng bé không cần lãng phí thời gian nữa, chắc chắn sẽ không tìm được chứng cứ có ích.”

Tưởng Ti Tầm hỏi: “Bác Hai nói?”

Lộ Kiếm Ba: “Bố không liên lạc với bác Hai con.” Nhưng chuyện này chắc chắn không thoát khỏi có liên quan đến lão Nhị.

Ông lại dặn thư ký Thái:【Lúc theo dõi lão Nhị, tiện thể theo dõi cả bên lão Ngu.】

Lúc Tưởng Ti Tầm nhận được tin nhắn của bố vừa mới đến dưới tầng công ty, còn chưa kịp bước lên bậc thang đằng sau có người chào hỏi với anh: “Chào buổi sáng.”

Tiếng chào buổi sáng này không xưng hô là sếp Tưởng.

Tưởng Ti Tầm quay người lại, Hứa Tri Ý đã đi đến trước mặt anh.

“Hôm nay là chủ nhật.” Cô nhìn anh nói, cũng đang nhắc nhở anh.

Cuối tuần làm trợ lý của anh, hôm nay là ngày đầu tiên nhậm chức.

Tưởng Ti Tầm nhìn đồng hồ: “Sau này không cần đến sớm như vậy, trước 9 giờ là được.”

Hứa Tri Ý bước lên bậc cầu thang đầu tiên, nhìn anh: “Đến sớm có thể học được nhiều thứ.”

Hai người cùng nhau đi vào tòa nhà.

Sau khi Hứa Tri Ý kết thúc thực tập, thẻ ra vào và thẻ nhân viên đều trả lại cho bộ phận nhân sự, cần phải đăng ký mới có thể đi qua cửa.

Hứa Tri Ý và anh duy trì khoảng cách hai ba mươi phân, Tưởng Ti Tầm cao hơn cô một cái đầu, cô chỉ có thể nhìn thấy tấm lưng rộng của anh.

‘Ting’ một tiếng, người đàn ông quét mặt đi qua.

Thời gian đi qua cửa có giới hạn, sau khi anh đi qua, cô gần như phải xông qua. Người đàn ông đang đi với tốc độ bình thường, bởi vì cô xông qua quá nhanh, suýt chút nữa va vào anh, theo phản xạ có điều kiện lòng bàn tay chặn giữa hai người.

Cơ thể không chạm vào nhau, lòng bàn tay để lên lưng anh.

Cơ thể Tưởng Ti Tầm hơi dừng lại, không quay đầu, tay ở sau lưng đỡ vào khoảng không: “Không cần vội, đủ thời gian cho em qua.”

Hứa Tri Ý: “Tôi lo bị kẹt ở giữa.”

Hai người im lặng đi đến thang máy, từ đầu đến cuối cô đi chậm hơn anh hai bước.

Đi vào thang máy, Tưởng Ti Tầm phá vỡ im lặng: “Tề Chính Sâm quay về rồi?”

Hứa Tri Ý: “Chưa, hôm nay đến Boston.”

“Còn phải đến New York?” Hỏi xong Tưởng Ti Tầm mới đột ngột nhận ra, vô thức đã quan tâm quá nhiều đến hành trình của đối phương.

Hứa Tri Ý: “Ừ, từ sân bay bên kia về nước.”

Anh gật đầu, không nói nhiều.

Đến phòng làm việc, Tưởng Ti Tầm để bàn làm việc và máy tính của mình nhường cho cô, mình lấy một cái ghế khác để bên cạnh cô, mở một chiếc máy tính khác.

Trước đây hai người không phải chưa từng làm việc như thế này, nhưng Hứa Tri Ý vẫn phải mất mấy giây mới bình tĩnh lại trái tim đang đập nhanh của mình.

Người đàn ông giao việc cho cô, mình bắt đầu làm việc.

Cô nghiêng mặt: “Mấy dự án này trước đây tôi chưa từng tiếp xúc qua.” Lượng công việc lớn, độ khó cũng cao.

Tưởng Ti Tầm: “Không phải tôi ở bên cạnh sao? Không hiểu hỏi tôi.”

Bây giờ là thời gian làm việc, Hứa Tri Ý vẫn xưng hô theo quy củ: “Sếp Tưởng.”

“Hử?” Tưởng Ti Tầm nhìn cô, ra hiệu cô nói.

“Anh đồng ý sẽ dẫn dắt tôi, không quên chứ?”

“Không quên.” Đã bắt đầu dẫn dắt cô, nhưng chỉ có nửa năm.

Người đàn ông hỏi cô: “Sao đột nhiên lại nhắc cái này?”

Hứa Tri Ý: “Tôi vẫn phải đến Boston học thạc sĩ, lo lắng quý nhân như anh nhiều việc quên mất, đến lúc đó quên mất, lại dẫn dắt người khác, không có thời gian dẫn dắt tôi.”

Tưởng Ti Tầm nhìn cô mấy giây, khống chế để giọng nói của mình nghe như bình thường: “Mau làm việc đi, nếu không trước lúc tan làm cũng không xong.”