Em Như Gió Nam

Chương 31




Chiếc điện thoại di động màu đen nằm cạnh ngón út của cô, ngón tay chỉ hơi cử động nhẹ cũng chạm phải.

Cố gắng bình tĩnh, cô để điện thoại của mình xuống, cầm hộp kem trước mặt, Hứa Tri Ý ăn một miếng nữa, cuối cùng cũng nếm ra vị khoai môn.

Trên bàn gỗ nhỏ có bốn cốc cà phê, lại để thêm hai chiếc điện thoại, trông có vẻ chen chúc, Tưởng Ti Tầm cầm điện thoại màu trắng của cô đặt lên chiếc điện thoại màu đen của mình.

Hứa Tri Ý nhìn hai chiếc điện thoại xếp chồng lên nhau, lại đá anh một cái nữa ở dưới bàn, ánh mắt như đang hỏi anh, anh làm gì, mẹ và cô Tưởng vẫn còn ở bên cạnh.

Nhưng người đàn ông lại coi như bên cạnh không có người, cầm hai chiếc điện thoại ở trước mặt mình, lại chỉ vào một trong số những cốc cà phê: “Bây giờ có thể uống chưa?”

Hứa Tri Ý: “…..”

Vừa rồi cô có hỏi anh, nếu như không có tình cảm thì uống cà phê.

Điện thoại đã đặt lên bàn, đương nhiên có thể uống.

Chỉ nhìn anh một cái, không lên tiếng.

Tưởng Ti Tầm không cầm cốc cà phê, nhìn cô ăn kem.

Hứa Tri Ý bị anh nhìn không biết phải làm sao, cầm một cốc cà phê đưa qua, còn chưa đợi cô đặt cà phê xuống bàn người đàn ông đã cầm lấy cốc cà phê trong tay cô.

Hai người hoàn toàn đắm chìm trong thế giới của riêng mình, căn bản không quan tâm hai mẹ ngồi cạnh đang nói gì.

Tưởng Nguyệt Như đang đọc tin nhắn của mẹ Thương Uẩn, đối phương nhờ bà nghe ngóng hộ, Thương Uẩn và Hứa Tri Ý xem mắt như thế nào. Bà Thương o á n t r á ch, nói thằng con phản nghịch đó về nhà không nói gì, cứng đầu, không cạy được miệng.

Bà Thương và Hà Nghi An không thân quen, cũng ngại hỏi thẳng.

“Mẹ Thương Uẩn tìm tôi nghe ngóng chút.” Bà đưa tin nhắn cho Hà Nghi An xem, “Tôi trả lời thế nào?”

Hà Nghi An truyền đạt lại lời của con gái: “Hai đứa nói chuyện khá ổn.”

Tưởng Nguyệt Như: “Tôi cũng rất thích thằng bé Thương Uẩn này, rất hợp với Tri Ý.” Nói rồi liếc nhìn Hứa Tri Ý ở bên cạnh, đang im lặng ngồi ăn kem, không phản bác lời nói của bà.

Mà tên nghịch tử nhà mình đang nhìn ra ngoài cửa sổ uống cà phê.

Bà hỏi ý kiến Hà Nghi An: “Hay là tối nay ba nhà chúng ta cùng ăn tối?”

Tạo thêm nhiều cơ hội điều kiện hơn cho Tri Ý và Thương Uẩn.

Câu này nói không nhỏ, Tưởng Nguyệt Như chắc chắn Hứa Tri Ý nghe được rồi.

Hà Nghi An hỏi con gái mình trước: “Tri Ý, được không con? Tối nay cùng nhau ăn cơm.”

Nghe thấy tên mình Hứa Tri Ý mới hoàn hồn: “Con sao cũng được ạ.”

Chính chủ đồng ý, Tưởng Nguyệt Như nhanh chóng trả lời bà Thương:【Hà Nghi An cũng ở Bắc Kinh, chúng tôi đang dắt bọn trẻ đi uống trà chiều, tối nay bà rảnh không? Dẫn theo con cùng nhau tụ tập?】

Bà Thương ngưỡng mộ không thôi, đồng thời phàn nàn Thương Uẩn:【 Đứa trẻ Ti Tầm này tìm ở đâu ra đây, con nhà tôi bình thường bóng m a cũng chẳng thấy đâu.】

Tưởng Nguyệt Như cười:【Hay là chúng ta đổi đi? Tám trăm năm nó mới đi uống trà chiều cùng tôi được một buổi.

Khen nhau qua lại mấy câu, hẹn xong chỗ gặp và thời gian ăn cơm.

Tưởng Nguyệt Như liếc nhìn thời gian, sắp 4 rưỡi, “Đi thôi, đi sang bên đấy cũng tương đối rồi.”

Tưởng Ti Tầm cầm hai chiếc điện thoại trên bàn, hỏi: “Mẹ và bác Hứa đã bàn xong đi đâu rồi?”

Lúc nói chuyện người đã đi ra đằng sau ghế của Hứa Tri Ý, tiện tay cầm chiếc áo sơ mi kiểu nữ treo ở trên lưng ghế.

Tưởng Nguyệt Như cũng đứng dậy, trả lời con trai: “Mẹ Thương Uẩn đặt chỗ.”

Tưởng Ti Tầm nhíu mày: “Sao lại cùng bọn họ ăn cơm?”

Tưởng Nguyệt Như: “Tri Ý nói được, vừa nãy không nghe thấy à?”

Bà coi như không có chuyện gì, khoác tay Hà Nghi An đi ra ngoài.

Tưởng Ti Tầm im lặng nhìn Hứa Tri Ý, Hứa Tri Ý cũng hoang mang: “Vừa rồi tôi không chú ý mẹ tôi và cô Tưởng đang nói gì, nghe ăn cơm cùng nhau tưởng là chỉ có bốn người chúng ta.”

Tưởng Ti Tầm: “Không sao, vừa hay anh nói rõ với Thương Uẩn.”

Anh hất cằm, để cô đi phía trước.

Hứa Tri Ý cầm túi xách, áo sơ mi và điện thoại đều ở chỗ anh, cô kiên quyết muốn tự mình cầm nhưng người đàn ông không đưa, cô chỉ đành đi ra bên ngoài quán cà phê.

Tưởng Ti Tầm nhìn người đi phía trước, lúc này mới phát hiện kiểu váy này của cô thiết kế hở lưng, có điều tóc cô dài, gần như che lại.

Làn da trắng sứ lờ mờ hiện ra giữa chiếc váy xanh và mái tóc nâu.

Ra khỏi quán cà phê Hứa Tri Ý sắp xếp lại những suy nghĩ lộn xộn của mình.

Cô quay đầu nhìn biển hiệu quán cà phê, ở đây, quan hệ của cô và Tưởng Ti Tầm tìm được đường sống trong cõi chết.

Đi đằng sau Hà Nghi An và Tưởng Nguyệt Như, hai người sóng vai nhau, không ai nói câu nào. Cơn gió buổi tối mùa hè trong con hẻm thổi tung chiếc váy dài, góc váy bay lên từng đợt từng đợt, gợi nhớ về quá khứ.

Lúc đến nhà hàng, hai mẹ muốn ngồi cùng xe nói chuyện, vậy là quá hợp logic, Hứa Tri Ý ngồi xe của Tưởng Ti Tầm.

Niềm vui qua đi nỗi buồn chợt đến, xe lao qua cơn hoa hòe trong hẻm, mơ về lúc còn nhỏ.

Nghĩ đến Tề Chính Sâm, trong lòng vẫn đau nhói.

Cuối cùng cũng có thể hiểu được, hôm đó sau tại sao sau khi cô tỏ tình Tưởng Ti Tầm lại im lặng lâu như vậy.

Giữa bọn họ, không phải yêu hoặc không yêu đơn giản như vậy.

“Anh Hai, bây giờ anh ấy thế nào rồi?”

Tưởng Ti Tầm thu hồi tầm mắt từ bên ngoài xe, “Sau này, em chỉ quan tâm anh thôi, cậu ta thế nào để anh giải quyết.”

Bản thân Hứa Tri Ý không thích vòng vo nhưng cũng không đỡ được sự trực tiếp như vậy của đối phương.

Cô cúi đầu, giả vờ chỉnh váy dài của mình.

Tưởng Ti Tầm bảo cô yên tâm, “Cậu ta là người em để ý nhất, lại lớn lên cùng anh, anh không thể không quan tâm mặc kệ cậu ta.”

Cũng không thể nào chỉnh váy suốt, cô quay mặt lại hỏi anh điện thoại.

Tưởng Ti Tầm đưa điện thoại cho cô, hỏi: “Có muốn xem người anh ghim lên đầu là ai không?”

Nhịp tim đột nhiên nhảy vọt lên, vẻ mặt Hứa Tri Ý bình tĩnh, lấy điện thoại từ trong tay anh, trên đó vẫn còn sót lại hơi ấm trên tay anh.

Không cần nhìn, ghim đầu đương nhiên là cô.

“Anh là sếp, chắc chắn sẽ ghim nhân viên có tiềm năng, biết kiếm tiền nhất lên đầu.”

Tưởng Ti Tầm im lặng cười.

Buổi tối chọn nhà một nhà hàng Tây, nhà hàng này hồi trung học thỉnh thoảng cô hay đến, có một số hồi ức vẫn không kịp phòng bị mà đến.

Gặp Thương Uẩn ở bên ngoài nhà hàng, Thương Uẩn không tiếc lời khen ngợi: “Váy đẹp lắm.”

Hứa Tri Ý cười trả lời theo phép lịch sự: “Cảm ơn.”

Tưởng Ti Tầm giơ tay, Thương Uẩn cười, hai người im lặng bắt tay nhau.

Mấy bà mẹ trò chuyện với nhau suốt dọc đường đi vào nhà hàng, đều là người trong cùng một vòng tròn, có một số buổi xã giao Hà Nghi An đã gặp bà Thương, mặc dù không quen nhưng tuyệt đối cũng không phải người xa lạ, hơn nữa chồng đều làm ăn qua lại với nhau, sau khi gặp mặt cũng rất nhanh đã quen.

Vì để tiện nói chuyện, chọn bàn tròn.

Bên phải Hứa Tri Ý là Hà Nghi An, Tưởng Ti Tầm đương nhiên sẽ đi qua ngồi xuống vị trí trống bên tay trái cô, vừa đi được hai bước bị người kéo lại.

Tưởng Ti Tầm quay đầu, ánh mắt Tưởng Nguyệt Như như đang nói, con có mắt nhìn chút được không?

Cuối cùng, Thương Uẩn ngồi ở giữa anh và Hứa Tri Ý.

Nhân viên phục vụ đi qua rót nước cho bọn họ, trước mặt mỗi người đều có đ ĩa, nhân viên phục vụ để sáu chiếc cốc lên giữa bàn, thật ra chỉ cần giơ tay là có thể với được nhưng Tưởng Ti Tầm lại cầm một cốc lên, đặt ở bên tay trái Hứa Tri Ý.

Thương Uẩn dựa vào ghế đang xem menu, ngẩng lên liếc nhìn cốc nước, chỉ nhờ vào một động tác của đối phương trong lòng anh ta liền hiểu rõ.

Gọi món xong, anh ta gửi tin nhắn cho Hứa Tri Ý:【Hôm đó cô thông qua tôi để nhìn Tưởng Ti Tầm?】

Hứa Tri Ý: “…..”

Thương Uẩn:【Hai bọn họ chơi chung từ nhỏ với nhau thích cùng một người, bây giờ lại kẹp thêm tôi ở giữa, đủ náo nhiệt.】

Hứa Tri Ý:【Xin lỗi, hôm nay là hiểu lầm, kéo anh vào chuyện này rồi.】

Thương Uẩn:【Không cần phải xin lỗi, bữa cơm này vốn dĩ nên ăn.】Con người anh ta, có những lúc hóng chuyện chỉ sợ chuyện không đủ ồn ào.

Mấy bà mẹ đã cố gắng hết sức để không nói chuyện hai người đi xem mắt, vậy nên trực tiếp chuyển chủ đề sang Tưởng Ti Tầm.

“Ti Tầm có bạn gái chưa thế?” Bà Thương cười hỏi, trong mắt bà, Tưởng Ti Tầm chính là con nhà người ta tiêu chuẩn, nhìn thế nào cũng thấy thuận mắt.

Tưởng Nguyệt Như sợ tên nghịch tử nhà mình nói ra mấy lời điên rồ, vậy là cướp lời: “Nó không kết hôn.”

Bà Thương cười: “Bây giờ suy nghĩ của mấy đứa trẻ đều rất cởi mở, không như hồi của chúng ta. Con trẻ có cách nghĩ của con trẻ.”

Thương Uẩn im lặng nhìn mẹ mình khẩu thị tâm phi: “Suy nghĩ của con còn cởi mở hơn.”

Bà Thương cho con trai mình một ánh mắt cảnh cáo, bảo anh ta im miệng.

Tưởng Ti Tầm tiếp chuyện: “Cởi mở như nào?”

Thương Uẩn: “Cởi mở đến mức cô ấy có người mình thích tôi có thể không so đo đến chuyện danh phận.

Tất cả mọi người: “…..”

Mặt bà Thương đỏ bừng, không còn chút mặt mũi nào.

Hóa ra ổn trong lời của Hứa Tri Ý cũng chỉ là cảm giác của chính mình, tên phản nghịch này không hề có ý định tiếp tục, hôm nay nó đặc biệt đến để gây rối.

Tưởng Nguyệt Như vội vàng hòa giải: “Tên kia nhà tôi cũng chẳng ra cái gì. Lần trước nó đi xem mắt, anh Ba tôi bị nó chọc tức đến mức phải nhập viện kiểm tra, đau tim mấy ngày cũng không đỡ.

Tưởng Ti Tầm nhìn Hứa Tri Ý, đối phương cũng nhìn qua bên này.

Thương Uẩn cười nói với mấy vị trưởng bối: “Sao lại bắt đầu công kích cá nhân bọn con rồi.”

Anh ta quay mặt nói với người bên cạnh, “Đi thôi, đều ghét bỏ chúng ta rồi, ra ngoài sân thượng tìm bàn ăn.”

Hứa Tri Ý phụ họa theo: “Được.”

Ba người sải bước ra ngoài sân thượng.

Bà Thương cầm cóc nước thay rượu, mời Hà Nghi An một ly, nói không ngừng: “Quả thật xin lỗi, hôm nay nhà tôi thất lễ quá rồi.”

Hà Nghi An cười: “Đừng lo lắng, vừa rồi tôi thấy Tri Ý vẫn luôn gửi tin nhắn cho Thương Uẩn, chắc chắn hai đứa đã bàn nhau rồi.”

Ngoài sân thượng, Hứa Tri Ý cố ý thả chậm bước chân đợi Tưởng Ti Tầm, “Trong mấy năm nay, anh từng đi xem mắt sao?”

Tưởng Ti Tầm thẳng thắn: “Chỉ có lần đó, cậu Ba anh sắp xếp, ăn bữa cơm, không nói gì nhiều.”

Cô nhìn thẳng vào anh, “Bây giờ anh vẫn không kết hôn sao?”

Tưởng Ti Tầm: “Phải xem là ai, nếu là em, sẽ không.”

Hứa Tri Ý quay mặt đi chỗ khác không nhìn anh, “Đi, đi ăn cơm trước.”

Bàn ở trên sân thượng đều được đặt trước, chỉ còn thừa một bàn chỗ hai người.

Thương Uẩn cười như không cười nói: “Có hơi chen chúc, không biết sếp Tưởng có để ý không.”

Không phải Thương Uẩn mượn chuyện để nói, bàn hai chỗ mà ba người ngồi quả thật không rộng rãi.

“Không sao.”

Tưởng Ti Tầm bảo nhân viên lấy thêm một chiếc ghế qua kê thêm vào bàn hai người.

Hứa Tri Ý nhìn tư thế của hai người, một lát nữa chắc chắn cô sẽ ăn không vào, vậy nên rất sáng suốt quay lại trong phòng tìm Hà Nghi An.



Sau khi ăn xong về nhà, Hứa Tri Ý bắt đầu thu dọn hành lý đi du lịch.

Tối qua còn định chuyến đi này chỉ mang một chiếc hành lý, quần áo cũng chỉ mang tùy tiện vài bộ, coi như chuyến đi này là một lời tạm biệt. Hôm nay sau khi suy nghĩ lại, lấy ra hai chiếc hành lý size lớn.

Vừa thu dọn xong hành lý, vừa lướt điện thoại vừa xuống nhà tìm bố mẹ.

Cách hai năm, tài khoản mạng xã hội của anh Hai có thêm trạng thái mới:

Dư âm của việc điều trị mẫn cảm vẫn kéo dài đến tận bây giờ…..

Hứa Tri Ý xem không hiểu, cũng không thích.

Đột nhiên nỗi buồn đó len lỏi ở trong lòng.

Cô thoát ra khỏi mạng xã hội, bám vào cầu thang cho chắc, vừa xuống lầu vừa thất thần.

Hứa Hướng Ấp đi xã giao đã về, đang bóc vải làm vải ướp lạnh cùng dương mai cho cô, tối qua con gái không ăn được mấy miếng, sau đó vào hết bụng Hứa Hành.

Hà Nghi An cũng bóc cùng, nói đến Thương Uẩn: “Thật đáng tiếc.”

Hứa Hướng Ấp: “Cũng không còn cách nào, con đã không muốn kết hôn làm bố mẹ cũng không có cách nào. Tri Ý còn nhỏ, không cần vội.”

Từ tận đáy lòng ông không hy vọng con gái mình kết hôn sớm như vậy, vẫn muốn ở cùng con thêm hai năm nữa.

“Mẹ.” Hứa Tri Ý từ trên cầu thang đi xuống.

Hà Nghi An cười, vỗ vỗ bên cạnh, “Qua đây ngồi đi, bố con đang bóc vải cho con.”

Hứa Tri Ý ngồi giữa bố mẹ, bất giác dựa lên người Hà Nghi An.

Hứa Hướng Ấp nhìn khoảng cách giữa mình và con gái, nhất thời sợ là không thay đổi được.

Hứa Tri Ý vô thức nhận ra điều đó, ngồi dậy khỏi người mẹ, xích lại gần Hứa Hướng Ấp, dương mai và vải cô thích chua hơn, “Bố, bố cho con dương mai ạ.”

Hứa Hướng Ấp đút cho con gái một quả, “Không thấy chua sao?”

Hứa Tri Ý cười: “Không chua ạ.”

Thấy con gái cuối cùng cũng gần gũi với chồng, Hà Nghi An cũng yên tâm, nói đùa: “Cuối cùng tối nay bố con cũng không còn ghen tị với mẹ nữa, mấy năm nay ngày nào ông ấy cũng ghen tị với mẹ.”

Hứa Hướng Ấp bị nói cũng ngại, không thừa nhận: “Làm gì có.”

“Đúng rồi Tri Ý,” Ông chuyển chủ đề, “mẹ con nói ngày mai con đi du lịch?”

“Vâng, con đang định nói với bố ạ.”

Hứa Hướng Ấp: “Chỉ một mình con đi sao?”

Hứa Tri Ý dở ngô dở khoai: “Trước tiên đến London cùng Tưởng Ti Tầm nói chuyện dự án, sau đó hẹn bạn cùng nhau đến Madrid xem concert ạ.”

“Ngày mai Ti Tầm đi cùng con sao?”

“Vâng ạ, đi nhờ máy bay của anh ấy.”

Hứa Tri Ý đút một quả vải vào trong miệng, coi như là lừa dối qua ải.

Lúc này điện thoại có tin nhắn đến, Tưởng Ti Tầm:【Có tiện nghe điện thoại không?】

Hứa Tri Ý:【Đợi chút.】

Cô nói với bố mẹ, “Sếp Tưởng tìm con, con lên phòng làm việc nghe điện thoại.”

Dứt lời cô đã đứng dậy khỏi sô pha.

Khó khăn lắm mới gần gũi với ông được hai phút, kết quả lại bị Tưởng Ti Tầm phá vỡ.

Hứa Hướng Ấp: “Lại nói chuyện công việc?”

Hà Nghi An cười nói: “Nếu không còn có thể nói chuyện gì, mấy năm nay có lần nào hai đứa gọi điện mà không nói chuyện công việc đâu.” Nói ra cũng lạ, rõ ràng tính cách hai đứa đều thú vị nhưng gặp nhau lại rất nhàm chán, chỉ biết nói chuyện công việc.

Con gái lịch bịch chạy lên lầu, rất nhanh bóng lưng đã biến mất ở trên cầu thang.

Bà hỏi chồng: “Sao đột nhiên con gái lại nguyện ý gần gũi ông thế?”

Hứa Hướng Ấp tránh nặng tìm nhẹ: “Tối qua tâm sự rồi.”

“Nói tôi nghe xem, nói không chừng tôi có thể lấy làm gương.” Con người đúng là tham lam, Hà Nghi An hy vọng con gái có thể gần gũi với bà hơn một chút.

Người trong lòng con gái đến bây giờ bà vẫn không biết là ai.

Có một ngày Tri Ý nói với bà, mẹ, con và người đó không có khả năng rồi.

Là tỏ tình bị từ chối hay là đối phương đã có bạn gái Tri Ý không nói. Nếu như từ nhỏ con đã trưởng thành ở bên cạnh bà, dính lấy bà suốt hai mươi mấy năm, vậy tất cả bí mật đều sẽ chia sẻ với người làm mẹ này.

Chịu ấm ức cũng sẽ đi tìm bà an ủi đầu tiên.

Chính bởi vì thiếu mất hai mươi năm đó, dẫn đến việc con gái đã quen tự mình giải quyết nỗi buồn.

“Ông nói đi.” Hà Nghi An vỗ cánh tay chồng.

Nói thế nào đây?

Hứa Hướng Ấp đút một quả vải vào miệng vợ.

Hà Nghi An nhìn chồng: “Ông đừng chuyển chủ đề.”

“Không chuyển chủ đề, đều là những chuyện đã qua rồi, không nhắc nữa.”

“Liên quan đến Ngưng Vi sao?”

“Ừ.”

Hà Nghi An: “Tôi chưa bao giờ nhắc đến Ngưng Vi trước mặt Tri Ý.”

Là lo lắng lỡ như nói câu nào không đúng vô tình sẽ làm con gái buồn bã.

Hứa Hướng Ấp: “Sau này cũng đừng nhắc nữa.”

Hà Nghi An gật đầu.

Trên lầu, Hứa Tri Ý về phòng tiện tay khóa trái cửa lại.

【Sếp Tưởng, có chuyện gì vậy?】

Sau đó Tưởng Ti Tầm gọi điện thoại đến.

Hứa Tri Ý nhấn nghe, giọng nói trầm ấm truyền đến, anh nói: “Không có chuyện gì.”

Cô im lặng nghe, nhất thời không biết nói gì.

Tưởng Ti Tầm hỏi cô: “Bây giờ có buồn ngủ không?”

“Vẫn ổn, không buồn ngủ.”

Tưởng Ti Tầm: “Vậy anh đến gặp em.”

Hứa Tri Ý liếc nhìn thời gian trên điện thoại trong vô thức, từ lúc bọn họ rời khỏi nhà hàng Tây đến bây giờ, mới có một tiếng rưỡi.