Em Như Gió Nam

Chương 17




Hứa Tri Ý muốn nói không cần anh đã đi về phía trước.

Cô cầm áo vest bước nhanh đuổi theo anh, vốn dĩ muốn trả lại anh, cửa quán bar từ trong mở ra, một cơn gió mát lạnh ùa vào, cô không khỏi rụt vai lại. Cánh tay bị lộ ra bên ngoài nổi hết da gà lên, ý nghĩ trả lại áo không còn mãnh liệt nữa.

Tưởng Ti Tầm quay đầu lại: “Mặc vào……” rồi ra ngoài.

Phát hiện cô đã đem áo của anh chắn ở phía trước, không có ý định mặc vào.

Anh dừng lại, không nói gì nữa.

Hứa Tri Ý đi theo sau anh ra khỏi quán bar.

Vệ sĩ đợi ở cửa, đưa cho sếp một cái ô cán dài, để lại cho mình một cái. Theo như thói quen cũ thì sếp sẽ tự mình cầm ô, anh ta cầm ô cho bạn khác giới của sếp, cho dù là Hứa Ngưng Vi cũng như vậy.

Hôm nay là lần đầu tiên anh ta đứng im tại chỗ không cử động, nhìn chỉ thị tiếp sau đó của sếp.

‘Bụp’ một tiếng, Tưởng Ti Tầm mở ô, bước đến bên cạnh Hứa Tri Ý, giơ chiếc ô đen về phía đỉnh đầu của cô.

Gió lớn, Hứa Tri Ý siết chặt áo vest của anh.

Gió ở London rất tùy ý, không có phương hướng xác định.

Cầm ô chưa đi được mấy bước, ‘phật’ ô bị lật, mưa trút xuống đỉnh đầu, Tưởng Ti Tầm vội túm lấy áo vest trước mặt trùm lên đầu cô.

Vệ sĩ thấy như vậy nhanh như chớp cầm lấy chiếc ô trong tay sếp.

Gãy một sườn ô, không ảnh hưởng đến việc dùng.

Hứa Tri Ý vẫn chưa phản ứng được vừa rồi xảy ra chuyện gì, ô lại hướng về phía cô.

Cô kéo áo vest từ trên đỉnh đầu xuống, ướt một mảng.

Tưởng Ti Tầm: “Không sao, nhìn đường cẩn thận.”

Trận gió này vô cùng mạnh, đối mặt với gió, Tưởng Ti Tầm cố gắng hạ ô xuống thấp hết mức có thể, lúc đi về phía trước chỉ có thể liếc nhìn con đường dưới chân mình.

Không ai nói câu gì, tiếng thở bị cuốn đi theo gió.

Hứa Tri Ý cúi đầu nhìn đường, ánh đèn neon ở hai bên đường phản chiếu xuống con đường đá dưới chân, giống như bảng màu bị lật ngược, những màu xanh lam xanh lục rải khắp mặt đất.

Cô và Tưởng Ti Tầm cùng nhau bước đi, bước qua những ánh sáng rực rỡ này.

Tiếng nhạc jazz trong quán bar vẫn còn văng vẳng bên tai.

Vệ sĩ đi bên cạnh họ, thỉnh thoảng có người không che ô đi lướt qua bên cạnh họ nhưng cả con hẻm nhỏ yên tĩnh dường như chỉ có hai người bọn họ.

Chỉ là quãng đường trăm mét quá ngắn, cảm giác mới đi được mấy bước, lần nữa ngẩng đầu đã đi đến trước xe.

Ngồi lên xe, Hứa Tri Ý đặt áo vest lên tựa tay giữa hai ghế, đằng sau lưng ướt một mảng, có thể vắt được ra nước.

“Sếp Tưởng, đợi về khách sạn tôi lấy máy sấy sấy khô áo cho anh.”

“Không cần, về sẽ giặt.”

Đối phương đã nói như vậy, Hứa Tri Ý đành im lặng, ngồi yên.

Tiếng mưa rơi đập vào nóc xe thể thao, đây là âm thanh duy nhất ở trong xe.

“Sếp Tưởng, ca khúc lúc chúng ta mới bước vào quán bar tên là gì vậy?” Cô hỏi người đàn ông bên cạnh.

Tưởng Ti Tầm: “Cảm thấy hay sao?”

Hứa Tri Ý gật đầu, “Ừ, vô cùng thích hợp để nghe lúc mệt mỏi.”

Tưởng Ti Tầm nói cho cô tên bài hát, lại dặn tài xế mở nhạc jazz tuần hoàn.

Khúc dạo đầu vang lên, Hứa Tri Ý đột nhiên cảm giác mình vẫn còn ở trong quán bar, thật sự quá buồn ngủ, dựa vào ghế lắng nghe ca khúc nhẹ nhàng du dương mà ngủ thiếp đi lúc nào không hay.

Lúc đầu cô quay mặt đi, lưng đối diện với Tưởng Ti Tầm, sau khi ngủ được mười mấy phút bắt đầu không thoải mái, bất giác quay đầu lại.

Chiếc túi xách bucket da ở trên kệ kê tay phát ra tiếng ‘brừ brừ’, đây là chiếc túi cô mang theo lúc ra ngoài.

Sợ làm ồn đến cô, Tưởng Ti Tầm cầm túi lên, tạm thời để ở bên cạnh mình.

Chưa đến một phút sau điện thoại lại rung.

Tưởng Ti Tầm liếc nhìn vào trong túi, đồ cô mang theo không nhiều, một túi đồ trang điểm và một cái điện thoại, màn hình hiển thị ‘Ninh Dần Kỳ’.

Nửa đêm đi về, có lẽ Ninh Dần Kỳ gọi điện để xác nhận sự an toàn của cô.

Anh cầm điện thoại nhấn nghe: “Dần Kỳ, là tôi.”

Ninh Dần Kỳ vẫn chưa để điện thoại bên tai, bên kia hình như là nhạc jazz, lại truyền đến giọng nói của một người đàn ông, phản ứng đầu tiên của cậu ấy là nghi ngờ có phải mình gọi nhầm rồi hay không, cầm để trước mặt, không sai.

“Dần Kỳ?”

Lúc này Ninh Dần Kỳ mới nghe rõ là ai đang nói: “Em chào anh Ti Tầm, Tri Ý đi cùng anh sao?”

“Ừ, vừa mới ra khỏi quán bar, cô ấy ngủ rồi.”

“Đi với anh là được rồi, khuya như vậy mà cô ấy chưa về, điện thoại lại không gọi được nên em có hơi lo.”

Lúc này Ninh Dần Kỳ đang ở dưới khách sạn, bận xong chuyện ở công ty liền qua đây tìm Hứa Tri Ý, định dẫn cô ấy đi hóng gió, gõ cửa phòng không có ai trả lời, cậu ấy liền chờ ở sảnh lớn khách sạn. Thời gian quá muộn lại còn mưa mà cô thì mãi không thấy về, cậu ấy không yên tâm nên gọi điện qua.

Tưởng Ti Tầm hỏi: “Tìm cô ấy có chuyện gì khác không?”

“Đợi cô ấy tỉnh lại anh chuyển lời lại cho cô ấy là cả ngày mai em đều rảnh.”

“Được.”

“Hôm nay chị em tổ chức sinh nhật, anh không qua sao?”

“Lát nữa qua.”

“Vậy mọi người chơi vui vẻ.”

Kết thúc cuộc gọi.

Tưởng Ti Tầm tắt chế độ rung chuyển sang chế độ im lặng bỏ vào túi.

Lúc này trên bầu trời thành phố có sấm chớp.

Một tiếng sấm to ầm ầm, sét đánh.

London mưa nhiều nhưng ít khi thấy sét, Tưởng Ti Tầm vội quay đầu nhìn người bên cạnh, đang yên lặng ngủ.

Chất lượng giấc ngủ gì đây, sét đánh cũng không thể đánh thức, vừa rồi anh còn lo cô sợ tiếng sét.

Đầu Hứa Tri Ý như có một chiếc báo thức vô hình, nửa tiếng vừa trôi qua cô tự động tỉnh dậy. Mỗi lần thức khuya ở thư viện, lúc buồn ngủ quá sẽ nằm gục xuống bàn ngủ nửa tiếng, lâu dần não sẽ ghi nhớ thời gian buồn ngủ này.

Chỉ là sau khi mở mắt liền ngây ngốc, trước mắt và xung quanh không phải là những giá sách cao chọc trần nhà, hôm nay lại ở trong xe.

“Tỉnh rồi?”

“Sếp Tưởng.”

Cô giật mình, ngồi thẳng dậy.

Đột nhiên chợt nghĩ đến chuyện gì đó, lấy tay che má phải lại, che đi vết đỏ bị dính lên lưng ghế lúc ngủ để lại.

Sao lại ngủ rồi.

Hứa Tri Ý tìm túi của mình, trên kệ kê tay không có, nhớ trước lúc ngủ rõ ràng là để ở trên kệ để tay.

“Ở chỗ tôi.” Tưởng Ti Tầm đưa túi qua cho cô, “Vừa rồi Dần Kỳ gọi điện cho em, tôi nghe máy, cậu ấy nói cả ngày mai đều rảnh.”

Lại nói với cô điện thoại đã được anh chỉnh về chế độ im lặng, nhớ chỉnh lại.

“Cảm ơn anh.”

Hứa Tri Ý hoàn toàn tỉnh táo, gọi điện lại cho Ninh Dần Kỳ.

Ninh Dần Kỳ đã về đến nhà, mang cho cô ít hoa quả, bảo cô nhớ đến quầy lễ tân lấy.

Hứa Tri Ý bảo cậu ấy sau này không cần tặng, “Ngày nào khách sạn cũng có hoa quả.”

“Không giống nhau, mang tặng cậu là hoa quả ở trong vườn trái cây của ông nội tôi, ngon hơn ở khách sạn.”

“Vậy về tôi sẽ ăn thử.”

Tưởng Ti Tầm liếc nhìn người bên cạnh, không ngờ được hai người mới chỉ gặp nhau một lần mà có thể nói chuyện thoải mái như vậy.

Đưa Hứa Tri Ý về khách sạn anh mới đến trang viên của Ninh Doãn.

Đi được nửa đường, mưa tạnh, gió cũng dần dần dừng lại.

Tài xế thu mui xe lại, chiếc xe thể thao lao đi trong màn đêm ẩm ướt.

Trên xe gió to, Tưởng Ti Tầm cầm áo vest ở bên cạnh ghế trống mặc vào.

Trang viên tọa lạc giữa rừng núi, rợp bóng cây xanh, bao quanh là sông.

Bình thường im lặng đến mức có thể nghe được tiếng kim rơi, tối nay trong biệt thự sáng đèn rực rỡ, những chiếc ô tô sang trọng đỗ đầy trong vườn.

Tưởng Ti Tầm chưa đỗ xe xong quản gia đã đi báo cáo với Ninh Doãn, nói người đã đến.

Mọi người trêu đùa, Ninh Doãn cười hào phóng nhận lấy sự trêu đùa đó, đặt ly rượu xuống đi đón người.

Ở nhà của mình cô ấy có thói quen không đi dép, đi chân trần ra, thấy bên ngoài ướt nhẹp, ngay lập tức thu đôi bàn chân của mình lại, khoanh hai tay lại đứng ở cửa đợi anh.

Sau cơn mưa, không khí hòa lẫn mùi đất và cỏ lại với nhau, trên bãi cỏ trải dài không thấy điểm cuối, người đàn ông từ ghế sau chiếc xe thể thao bước xuống.

Ninh Doãn rất ít khi đứng ở đây đợi ai, đêm khuya, người đàn ông mặc tây trang giống như vừa mới xã giao xong ở buổi tiệc rượu vội vàng trở về nhà. Khung cảnh đẹp như vậy cô ấy nên chạy đến lao vào trong lòng anh.

Nhưng đáng tiếc lại thiếu đi một chút nhiệt tình và bốc đồng đó.

Cũng không biết sau này có hay không.

Trong tay Tưởng Ti Tầm cầm quà, đi đến gần đưa qua: “Sinh nhật vui vẻ.”

Trước đây hai người bọn họ cho dù là sinh nhật ai thì chỉ cần lộ mặt trước giờ đều không tặng quà.

Ninh Doãn cảm ơn nhận lấy, cười nói: “Vậy sinh nhật anh tôi cũng phải chuẩn bị cho tốt mới được.”

Tưởng Ti Tầm: “Không cần. Chiếc túi trước đó cô tặng cho Tri Ý cứ coi như quà sinh nhật tặng trước cho tôi.”

“Vậy tốt quá rồi. Sau này tặng quà cho anh sẽ tặng thẳng cho Tri Ý.” Cô ấy không giỏi chuẩn bị quà cho đàn ông.

Cũng không phải không giỏi, chỉ là lười lãng phí thời gian vào việc chọn quà.

Hộp quà rất nhẹ, nhẹ đến mức khiến người ta hoài nghi bên trong là khăn lụa.

Mọi người đều tò mò không biết vị hôn phu tương lai ung dung đến muộn này tặng món quà gì quý hiếm, Ninh Doãn cũng tò mò, nghiêng mặt nhìn về phía anh.

Tưởng Ti Tầm lấy một ly rượu vang đỏ từ trong khay của người phục vụ, nói: “Có thể mở ra xem.”

Ninh Doãn mở ra dưới ánh mắt hóng hớt của rất nhiều người, không phải khăn lụa, là thủ tục đấu giá các sản phẩm trong buổi đấu giá, dựa vào thủ tục này cô ấy có thể thu thập các vật phẩm đấu giá.

Tháng trước trên buổi đấu giá đã bị một người ẩn danh đấu giá mất một bức tranh sơn dầu nổi tiếng, bây giờ đã đến tay cô ấy.

Trước đây cô ấy từng nhắc qua, phòng piano sau khi sửa lại thiếu một bức tranh sơn dầu, nhưng không tìm được bức nào phù hợp.

Vậy nên Tưởng Ti Tầm đã dặn thư ký chú ý đến những bức tranh sơn dầu liên quan.

Mãi đến giây phút này Ninh Doãn mới cảm thấy lời ông nội nói cũng có chút đạo lý, Tưởng Ti Tầm là một đối tượng kết hôn xuất sắc, rất hiếm có trong những người thừa kế của những gia đình giàu có quyền quý. Không có tình cảm cũng không cần vội, trái tim thằng bé luôn ở gia đình, những ngày tháng sau khi kết hôn của con cũng không tệ.

Lúc sắp sáng trời lại mưa.

Tưởng Ti Tầm từ bữa tiệc sinh nhật về chỗ ở của mình, xe của bố dừng ở bên ngoài biệt thự của anh.

Lần này Lộ Kiếm Ba đến London là vị chuyện của anh cả nhà họ Lộ, anh cả l y hôn mười mấy năm trước, mấy ngày trước đột nhiên tuyên bố muốn tái hôn.

Mấy đứa cháu trai cháu gái không một ai đồng ý, ông cụ cũng kiên quyết phản đối, bảo đầu óc anh ấy tỉnh táo lại. Là một người thuộc thế hệ này của người nhà họ Lộ, không thể muốn làm gì thì làm.

Nhưng anh cả giống như bị bùa mê thuốc lú, nói gặp phải tình yêu đích thực. Hồi còn trẻ có từng gặp gỡ ngắn ngủi, có điều khi đó cả hai đều có gia đình, không hề nghĩ đến chuyện đó. Sau khi gặp lại sau nhiều năm, mới quen đã thân, đối phương cũng tự do về mặt tài chính căn bản không hứng thú với tiền của anh ấy.

Lúc trẻ không tái hôn, đến tuổi này lại bắt đầu yêu đương.

Ông và anh cả bình thường hay nói chuyện với nhau nhiều nhất, ông cụ bảo ông đến khuyên anh cả.

Đến nước này thì đến cả ông trời cũng không khuyên nổi, ông tự nhận ra bản thân mình không có bản lĩnh này, qua đây cũng chỉ là để hoàn thành sự giao phó của ông cụ và mấy đứa cháu nội trong nhà.

Trùng hợp, biết được tên nghịch tử gần đây đang công tác ở London nên ông qua đây thăm.

“Nghe nói tuần này là tiệc sinh nhật của Ninh Doãn?”

“Ừm.”

Cả đêm Tưởng Ti Tầm không ngủ, không có sức nói chuyện tiếp với ông, “Bố đến đây chỉ để hóng chuyện à?”

Lộ Kiếm Ba đã quen với cách nói chuyện mang theo vũ khí của tên nghịch tử này, không thèm để ý, tự hỏi tự đáp: “Tháng trước bố đến thăm Hứa Hướng Ấp, lại dạo quanh Bắc Kinh.”

Sau khi l y hôn ông cũng không đến Bắc Kinh nữa, bây giờ lại thay đổi khác biệt hơn râtd nhiều, suýt chút nữa ông không tìm được chỗ của vợ cũ.

Tưởng Ti Tầm cầm cốc nước ấm ở trên bàn lên uống, “Có lẽ ở Bắc Kinh không ai hoan nghênh bố.”

Câu này nghe chói tai, nhưng đúng.

Vợ trước, bao gồm tất cả mọi người trong nhà, không ai muốn nhìn thấy ông.

“Mẹ con không nhận điện thoại của bố.”

Số điện thoại của ông vẫn không đổi, rất dễ nhớ, vợ cũ không thể nào không nhớ.

Tưởng Ti Tầm để ông nhìn ra sự thật: “Mẹ con qua lại với bố là nhìn trúng tiền của bố, những cái khác bố đừng nghĩ nhiều quá.”

“…..”

Đương nhiên Lộ Kiếm Ba biết vợ cũ không còn yêu ông từ lâu rồi, chỉ là tên nghịch tử cứ chế giễu, trong lòng ông không thoải mái, trầm giọng nói: “Bố vẫn chưa hồ đồ, không cần con phải nhắc nhở hết lần này đến lần khác!”

Tưởng Ti Tầm bỏ cốc nước xuống: “Con lên lầu ngủ bù đây, bố muốn làm gì thì làm.”

Lộ Kiếm Ba nói với bóng lưng tên nghịch tử: “Chiều nay bố đi tìm bác cả con, con đi cùng bố, lâu rồi hai người không gặp nhau, đúng lúc con cũng cùng khuyên bác cả con đi, anh ấy không quan tâm đến lợi ích của anh chị con, bây giờ muốn kết hôn thì ra cái thể thống gì chứ.”

Tưởng Ti Tầm đứng trên cầu thang xoắn ốc, quay đầu lại nhìn bố mình một lúc: “Bố muốn con lấy bố làm tấm gương để khuyên bác cả?”

Lộ Kiếm Ba bị tức đến suýt nữa không thở nổi, chỉ chỉ tên nghịch tử trong không trung.

“Con không rảnh.” Sau khi nói xong câu này Tưởng Ti Tầm đi lên tầng hai.

Nghịch tử đi ngủ bù, Lộ Kiếm Ba không đi, bảo quản gia chuẩn bị bữa trưa, ông ở lại ăn cơm.

Nhìn điện thoại ở bên cạnh mấy giây, ông cầm lấy ống nghe, nhấn số điện thoại mà mình vẫn luôn nhớ.

Số điện thoại ở biệt thự của con trai, Tưởng Nguyệt Như không suy nghĩ gì mà nhấn nghe.

“Nguyệt Như, là tôi.”

Hơn hai mươi năm không nghe được giọng nói này, đầu bên kia giật mình.

Sau đó nói chuyện Lộ Kiếm Ba tự nhiên chuyển sang giọng Quảng: “Đã lâu không gặp.”

Sợ kiên nhẫn của vợ có hạn, không phí lời nữa, vào thẳng chủ đề chính, nói định bảo con trai liên hôn với Ninh Doãn nhà họ Ninh, hỏi bà có suy nghĩ gì.

Nói tiếng Quảng, lại nói nhanh, Tưởng Nguyệt Như ngắt lời ông: “Tôi không nghe rõ ông nói gì, nói tiếng phổ thông đi.”

Trước đó bà không chỉ nghe hiểu, còn biết nói.

Vì một người đàn ông, bà đã học tiếng Quảng.

Hai mươi tư năm trôi qua, sau khi cố tình không nói, từ lâu đã quên cách phát âm của một số chữ.

Lúc này đổi lại người giật mình là Lộ Kiếm Ba, không dám nhớ lại những hồi ức đó nữa, “Ti Tầm không nhỏ nữa nên suy nghĩ chuyện hôn sự rồi. Ninh Doãn nhà họ Ninh cũng tầm tuổi thằng bé, hai đứa quen biết nhau từ lâu, ở chung cũng hòa hợp với nhau. Nhà họ Ninh cũng có ý định liên hôn, tôi đến hỏi ý kiến của bà.”

Tưởng Nguyệt Như: “Con trai tôi đi tiêu tiền của ông, không phải là để ông lấy chuyện hôn nhân của thằng bé đổi lấy lợi ích cho nhà họ Lộ các người.”

“Đứa trẻ Ninh Doãn này rất tốt, bà có thể đi tìm hiểu kỹ hơn. Còn có, tôi không lấy hôn nhân của con trai để đổi lấy lợi ích, liên hôn chỗ nào cũng tốt cho Ti Tầm, nhà họ Lộ không được nhờ gì.”

Ông có thể tính kế bất cứ ai, ngoại trừ tên nghịch tử.

“Có thế nào thì tôi cũng là bố nó, không có kinh khủng như bà nghĩ.”

Tưởng Nguyệt Như: “Hôn sự của Ti Tầm tự thằng bé làm chủ, tôi không tham gia, làm phiền ông cũng đừng tham gia.”

Trực tiếp cúp điện thoại.

Tưởng Ti Tầm ngủ bù sáu tiếng, gần 1 giờ mới dậy.

Tắm rửa xong, thay một chiếc sơ mi màu đỏ rượu xuống nhà, không ngờ bố đang đợi anh ăn cơm.

Ngồi xuống trước bàn, câu đầu tiên của bố nói là: “Mẹ con nói không tham gia vào chuyện hôn sự của con, cũng không cho bố tham gia.” Ông thẳng thắn nói, “Bố gọi điện cho mẹ con rồi, dùng điện thoại ở chỗ con gọi.”

Tưởng Ti Tầm không có bất cứ ngạc nhiên nào, không ngoài dự liệu.

Lộ Kiếm Ba: “Không phải là bố tham gia, Ninh Doãn mặt nào cũng tốt, tính cách bù trừ với con, bây giờ trạng thái ở chung của hai đứa rất tốt, ở chung nhiều sẽ có tình cảm.”

Tưởng Ti Tầm ngẩng đầu: “Trạng thái ở chung của bọn con là cái gì?”

Lộ Kiếm Ba bảo anh tự xem tài khoản mạng xã hội của Ninh Doãn, hai tiếng trước Ninh Doãn đã đăng một trạng thái mới: Cảm ơn sếp Tưởng đã vung nhiều tiền như vậy.

Phối hợp với bức tranh sơn dầu đó.

Tưởng Ti Tầm cầm điện thoại nhấn vào xem, anh không chú ý đến nội dung caption, cũng không có để ý đến ảnh, trong số những lượt thích hàng đầu, anh nhìn thấy hình đại diện tài khoản của Hứa Tri Ý.