Dịch: Anh Đào.
Beta: HP.
Xe dừng ở trước cửa khách sạn, trước khi xuống xe Thượng Tri Ý quay mặt nhìn người đàn ông bên cạnh, chuẩn bị nói chúc ngủ ngon. Chữ ‘ngủ’ còn ở trong lồ ng ngực, Tưởng Ti Tầm đã xuống xe.
Vệ sĩ đi cùng lấy cả hành lý của anh và cô từ trong cốp xe ra.
Thượng Tri Ý vội từ trong xe xuống, cách một nóc xe hỏi: “Sếp Tưởng, anh không về nhà ở sao?”
“Ở đâu cũng như nhau, khách sạn tiện hơn.”
Làm xong thủ tục check-in, thư ký đưa thẻ phòng cho Tưởng Ti Tầm cũng đưa cho cô một cái, hai phòng có cùng một tầng phong cảnh.
Lợi ích của mối quan hệ anh em ‘ruột’ lúc này được thể hiện vô cùng rõ ràng, ngay cả thư ký cũng cảm thấy phòng hai người đối diện nhau như này cũng rất bình thường.
Trong thang máy chỉ có hai người, Thượng Tri Ý im lặng nhìn nút thang máy.
Tưởng Ti Tầm ngẩng lên, không quên nhắc nhở: “Chiều mai mới họp, không cần phải dậy sớm.”
Cô có muốn dậy sớm cũng không dậy sớm nổi, bây giờ đã hơn 3 giờ sáng.
Tưởng Ti Tầm lại hỏi cô: “Trưa mai bảo khách sạn mang đồ ăn lên phòng em hay là đi xuống dưới nhà hàng ăn cùng tôi?”
Thượng Tri Ý trả lời anh như ý của mình: “Cùng anh đi xuống.”
Tưởng Ti Tầm gật đầu, biểu thị đã biết.
Về phòng, Thượng Tri Ý lấy quần áo ngủ từ trong hành lý ra đi tắm.
Sấy khô tóc từ nhà tắm đi ra cũng gần 4 giờ, không cảm thấy buồn ngủ, khoác một chiếc áo choàng tắm bên ngoài váy ngủ đi ra ban công ngắm cảnh, dòng sông Thames ở ngay trước mắt. Trên bàn gỗ ngoài ban công có một đ ĩa trái cây, còn có cả những món tráng miệng tươi ngon.
Không muốn ăn gì, rót một cốc nước lọc.
Lúc này Thượng Tri Ý mới có thời gian nhìn điện thoại, nửa tiếng trước Hứa Hướng Ấp hỏi cô đã hạ cánh hay chưa.
【Bố, con đến rồi.】
Hứa Hướng Ấp đã ở căn nhà tại Thượng Hải:【Vậy con ngủ sớm đi.】
Trên máy bay bay về ông đã ngủ một giấc, miễn cưỡng chống đỡ được, chiều nay còn hẹn luật sư đến văn phòng của ông.
Cầm lấy áo vest định đi, bị Hà Nghi An chặn lại.
“Đã bao nhiêu ngày ông không nghỉ ngơi hẳn hoi rồi? Ngay cả người sắt cũng không chịu được. Không phải ông muốn ở bên cạnh Tri Ý nhiều thêm mấy năm sao, sức khỏe không tốt sao có thể ở cạnh?”
Câu sau đã đ á n h vào chỗ đau của Hứa Hướng Ấp, ý nghĩ đi đến công ty không còn mãnh liệt nữa.
Ông bỏ áo khoác ngoài xuống, nhìn đồng hồ: “Tôi ngủ ba tiếng, 2 giờ bà gọi tôi.”
“Được, ông ngủ đi.”
Hà Nghi An không bị chênh lệch múi giờ, bà tắm nước nóng, đã hẹn nhà thiết kế chiều nay đến nhà, tắm xong lại thay bộ quần áo lịch sự. Lọ nước hoa Tri Ý tặng bà cũng mang về, mở ra xịt một ít lên cổ tay ngửi.
Hai mươi năm trôi qua, mùi nước hoa của loại này vẫn như cũ.
Hứa Ngưng Vi ở trên phòng mình, quản gia gõ cửa hỏi trưa nay muốn ăn gì.
Cô ta hoàn hồn: “Cháu không đói, đã ăn trên máy bay rồi.”
“Hoa quả hay bánh ngọt thì sao?”
“Sao cũng được.”
Hứa Ngưng Vi bảo quản gia đóng cửa cẩn thận, muốn một mình bình tĩnh lại.
Ở trên máy bay, Hà Nghi An đã gọi điện với nhà thiết kế nột thất nổi tiếng trong ngành mười mấy phút, lúc này hẹn nhà thiết kế đến nhà nghĩ cũng biết là thiết kế phòng cho ai. Sai lầm lớn nhất của cô ta lúc biết được chuyện ôm nhầm đó chính là trong đầu nóng lòng chạy đến Manhattan, ngược lại để cho bố mẹ và Thượng Tri Ý có nhiều cơ hội ở chung với nhau hơn.
Trước đây nghiễm nhiên cho rằng, cảm giác tội lỗi áy náy của bố mẹ dần vơi đi, có lẽ bọn họ sẽ không đón Thượng Tri Ý lại, bây giờ phát hiện mình phạm phải sai lầm vô cùng to lớn. Cảm giác tội lỗi áy náy của bố mẹ với Thượng Tri Ý khi bình tĩnh lại sẽ không vơi dần đi, chỉ tăng lên gấp đôi khi cô ta ở nhà được bố mẹ cưng chiều.
Nếu như lúc kết quả giám định vừa mới có, cô ta không khóc yêu cầu ở lại thêm mấy ngày, mà ngoan ngoãn đồng ý về bên cạnh chỗ bố mẹ ruột, vậy thì tất cả cảm giác áy náy tội lỗi của bố mẹ sẽ thuộc về cô ta mà không phải là Thượng Tri Ý.
Cho đến hiện tại bố mẹ vẫn rất yêu cô ta, chuyện này cô ta rất chắc chắn.
Dẫu sao cũng có tình cảm hai mươi năm, không ai có thể làm được chuyện trong vòng nửa tháng ngắn ngủi hoàn toàn vơi đi được.
Hứa Ngưng Vi nằm úp lên gối, sau khi vuốt v e cảm thấy trong lòng thoải mái hơn nhiều.
Nằm úp lâu cũng mệt cô ta lật nghiêng người lại, ánh mắt không khỏi liếc nhìn khung ảnh trên đầu giường, bức ảnh cô ta và Hà Nghi An mới chụp mấy tháng trước. Mỗi năm cô ta và mẹ sẽ chụp vài bộ ảnh chân dung hai mẹ con.
Lúc còn nhỏ mỗi năm đều chụp ảnh cả gia đình, ghi lại quá trình trưởng thành của cô ta.
Trong phòng làm việc của bố mẹ, đặc biệt là phòng làm việc của bố, trên bàn làm việc và giá sách đều là ảnh của cô ta.
Hứa Ngưng Vi giơ tay lấy khung ảnh ở trên tủ đầu giường, những tình cảm trong quá khứ đều là thật, cô ta cũng thật sự yêu bố mẹ, không nỡ bọn họ, vậy nên bản thân chột dạ vì cái gì chứ?
“Ngưng Vi?” Hà Nghi An gõ cửa, “Ăn cơm thôi.”
“Con đến đây.” Hứa Ngưng Vi nhìn thời gian, sắp 12 giờ.
Hà Nghi An đợi ở cửa, cô ta khoác tay mẹ xuống nhà, sau khi suy nghĩ quyết định: “Mẹ,” cô ta quay mặt nói với đối phương, “hai người sớm đón Tri Ý về đi, trước đó là con không tốt, quá tùy hứng, để bố và mẹ bị kẹp ở giữa làm khó.”
Hà Nghi An xoa xoa mu bàn tay của con gái nuôi, cười dịu dàng: “Không sao.”
Lúc này ở ở bên dòng sông Thames.
Thượng Tri Ý uống hai cốc nước vẫn không buồn ngủ.
Đợi lúc cô buồn ngủ không mở nổi mắt muốn đi ngủ thì trời đã sáng.
Cũng may sáng nay không phải làm việc, kéo rèm, lấy bịt mắt từ trong túi ra đeo lên, lật chăn chui vào bắt đầu ngủ bù.
Ngủ chưa đến bốn tiếng bị điện thoại làm ồn tỉnh, một số điện thoại lạ.
Đối phương giới thiệu nói mình là trợ lý của Lộ Kiếm Ba, chủ tịch Lộ của bọn họ bây giờ đang ở quán cà phê tầng hai của khách sạn, hỏi cô có tiện hay không, mời cô uống cà phê.
Lộ Kiếm Ba, người sáng lập Vốn Viễn Duy của bọn họ.
Thượng Tri Ý bình tĩnh mấy giây: “Tiện, đợi tôi hai mươi phút.”
Lộ Kiếm Ba tìm cô tám chín phần là có liên quan đến Tưởng Ti Tầm.
Cô bò dậy, dùng tốc độ nhanh nhất rửa mặt thay quần áo, không kịp trang điểm, phút thứ mười sáu ra khỏi cửa.
Có lẽ Tưởng Ti Tầm vẫn chưa dậy, cô không làm phiền, đến phòng bên cạnh tìm vệ sĩ của anh, giải thích mọi chuyện, bảo vệ sĩ đi cùng cô một chuyến.
Cô chưa từng gặp Lộ Kiếm Ba, không có cách nào xác định được người mình tìm được có phải là ông hay không, an toàn vẫn nên có.
Đến quán cà phê ở tầng hai, từ phía xa vệ sĩ liếc mắt một cái nhận ra ngay, “Là chủ tịch Lộ.”
“Được, cảm ơn anh.”
Lúc này Thượng Tri Ý mới yên tâm đi qua.
Hôm nay Lộ Kiếm Ba mặc một thân tây trang nghiêm chỉnh, trước mắt không biết là chồng tài liệu gì, trong tay đang cầm cốc cà phê uống. Sự trang trọng khí chất của Tưởng Ti Tầm vô cùng giống ông.
“Chủ tịch Lộ.”
Người đang xem tài liệu ngẩng đầu.
“Gọi bác là bác Lộ là được rồi.” Lộ Kiếm Ba giơ tay ra hiệu cô ngồi xuống: “Bác và bố cháu rất thân quen nhau.”
“Bác biết cháu là ai sao?”
“Dù sao cũng không thể nào là con gái bác, bác không xinh ra được cô gái xinh đẹp như này.”
Thượng Tri Ý cười, không ngờ được là tiếng phổ thông của ông khá tốt, nói chuyện hài hước dí dỏm, khen ngợi người khác cũng không để lại dấu vết gì.
Lộ Kiếm Ba đóng tài liệu lại, gọi thêm một cốc cà phê nữa.
Công ty đều đang đồn rằng ông còn một cô con gái nữa, vừa mới nhận tổ quy tông.
Bên ngoài có con hay không tự ông lại không biết sao. Nhưng có thể khiến con trai dẫn đi bên cạnh lại còn rêu rao với bên ngoài là em gái ruột thì đương nhiên không phải quan hệ bình thường.
Điều tra mới biết hóa ra là con gái của Hứa Hướng Ấp. Chuyện con cái ôm nhầm ông không thoát khỏi quan hệ, năm đó lúc Hà Nghi An sinh ở Hồng Kông, là bạn của hai vợ chồng Hứa Hướng Ấp, phòng bệnh và bác sĩ đều do chính ông sắp xếp, ai có thể ngờ được lại xảy ra sự cố.
Vậy nên mấy ngày trước ông đã đặc biệt đến bên bệnh viện một chuyến, bây giờ bệnh viện ở dưới trướng nhà họ Lộ hỏi cái gì cũng tiện, người phụ trách nói với ông, chuyện ôm nhầm là chuyện ngoài ý muốn.
Có lẽ ông trời sinh tính đa nghi, dù sao ông cũng không tin là chuyện ngoài ý muốn, nhưng hai mươi năm trôi qua, không biết điều tra từ đâu.
Cho dù là chuyện ngoài ý muốn ông cũng cảm thấy vô cùng tự trách.
“Bác và bố cháu quen nhau qua một dự án, sau đó không có chuyện gì mà không thể kể cho nhau nghe. Bác và vợ trước của bác cũng nên duyên nhờ bố cháu.”
Nhà họ Tưởng và nhà họ Hứa mấy đời thân nhau trong vòng tròn Bắc Kinh, năm đó ông thông qua Hứa Hướng Ấp quen mẹ của Tưởng Ti Tầm. Từ giai đoạn yêu đương nồng nhiệt thay đổi chỉ sau năm sáu năm ngắn ngủi, ông ngo ạ i t ì nh trong tư tưởng, sau khi vợ trước biết cũng không làm loạn, ngồi ở phòng khách cả một đêm, ngày hôm sau thu dọn đồ đạc dẫn con từ Hồng Kông về Bắc Kinh.
Cuộc hôn nhân này không được người nhà xem trọng còn một mực phản đối, đến đám cưới cũng không có, cuối cùng kết thúc bằng việc l y hôn, từ đó về sau cũng không liên lạc nữa.
Bà nói cả đời này không cần thiết phải gặp lại nữa.
Khi đó Tưởng Ti Tầm mới hai tuổi, gần như chưa cảm nhận được sự ấm áp của gia đình.
Lộ Kiếm Ba nhớ lại những hồi ức đã qua, những chuyện trong quá khứ đều trong trí nhớ của ông, “Bố cháu coi như là bà mối của hai chúng ta.”
Sau khi hai người ồn ào l y hôn Hứa Hướng Hấp cũng áy náy không thôi, khi đó còn nói trước mặt ông hối hận khi giới thiệu mẹ Tưởng Ti Tầm và ông quen nhau.
Những năm ông vắng mặt trong quá trình trưởng thành của con trai, Hứa Hướng Ấp rất quan tâm đ ến Tưởng Ti Tầm.
Trong thời kỳ dậy thì phản nghịch của con trai, trong nhà không ai quản nổi, Hứa Hướng Ấp đã chuyển Tưởng Ti Tầm đến Thượng Hải học, đích thân dạy dỗ.
Chả trách bố lại bảo cô coi Tưởng Ti Tầm như anh trai ruột, hóa ra là còn có ngọn nguồn như này.
Lộ Kiếm Ba nói: “Về mặt tình cảm, quả thật cháu coi như là em gái ruột của Ti Tầm.”
Hôm nay ông đến đây ngoại trừ thăm con gái của bạn cũ mà còn một chuyện nữa muốn nhờ, đẩy chồng tài liệu bên cạnh đến trước mặt Thượng Tri Ý.
Toàn là tiếng Anh, Thượng Tri Ý quét mắt nhìn: “Đây là?”
Lộ Kiếm Ba: “Đây là bản đánh giá rủi ro nội bộ dự án điện gió ngoài khơi lần này bọn cháu đến đầu tư, cháu cầm đưa cho Ti Tầm xem, lại giúp bác khuyên nó, h@m muốn đừng quá lớn, lòng tham không đáy sẽ bị nuốt chửng ngược lại.”
Không phải ông không khuyên Tưởng Ti Tầm, nhưng cái tên phản nghịch này lại coi như gió thổi qua tai, có ý muốn đối nghịch với ông.
“Nhiều nhất là nắm giữ 10% cổ phiếu, bây giờ nó muốn lấy 23%, cho dù là có hợp tác với Tập đoàn Tiêu Ninh, có Tiêu Ninh làm hậu thuẫn thì rủi ro vẫn quá lớn. Có một số chính sách rủi ro đến cả Tiêu Ninh là doanh nghiệp địa phương cũng không có cách nào chống lại được huống hồ là Viễn Duy, vậy nên bắt buộc phải cân nhắc trước.”
“Cháu thân thiết với Ti Tầm, có lẽ lời cháu nói có thể nó còn nghe mấy câu.”
Trong lòng Thượng Tri Ý thầm nghĩ, cô làm gì có bản lĩnh đó.
Uống xong một cốc cà phê, Lộ Kiếm Ba kết thúc cuộc gặp lần này: “Gửi lời hỏi thăm của bác đến bố mẹ cháu.”
Sau khi tạm biệt với Lộ Kiếm Ba, Thượng Tri Ý cầm tài liệu lên lầu, tài liệu này còn bí mật hơn cả tài liệu Tưởng Ti Tầm đưa cho cô. Về phòng cô bắt đầu phân tích, mãi đến khi Tưởng Ti Tầm gọi điện đến bảo cô đi ăn cùng.
Người đàn ông đợi cô ở thang máy, thản nhiên nhìn tháp đồng hồ bên ngoài cửa sổ.
Nghe thấy tiếng bước chân, Tưởng Ti Tầm quay người.
Thấy anh, câu đầu tiên Thượng Tri Ý nói với anh là: “Sáng nay chủ tịch Lộ đã tìm tôi.”
“Nghe nói rồi.” Tưởng Ti Tầm ấn thang máy.
Nói rồi Thượng Tri Ý lấy tài liệu đánh giá rủi ro trong túi ra đưa cho anh.
Tưởng Ti Tầm lật hai trang: “Xem qua rồi?”
“Ừm.”
“Xem xong có suy nghĩ gì không?”
“Trước khi xem tôi không quyết định khuyên, xem xong cảm thấy đề nghị của chủ tịch Lộ cũng có đạo lý, 23% độ rủi ro quá lớn, không thể khống chế. Cần phải cân nhắc thật kỹ.”
Đương nhiên anh biết rủi ro lớn như nào, Tưởng Ti Tầm cười, giọng nói hiếm khi dịu dàng: “Được, vậy tôi sẽ cân nhắc lại lần nữa, ngày mai cho em đáp án.”
“……”
Cô còn viết rất nhiều bản nháp dùng để khuyên anh, kết quả một câu cũng không cần dùng đến.
Lúc ăn cơm, Thượng Tri Ý không lập tức tìm chủ đề nói chuyện, yên lặng dùng bữa.
Ánh mắt có thể nhìn thấy bàn tay dài thon thả của anh, cuộc họp với Tập đoàn Tiêu Ninh chiều nay tương đối nghiêm trọng. Anh mặc một chiếc sơ mi màu xanh lơ, nội liễm* lại thận trọng.
(Nội liễm*: từ này có nghĩa là ẩn vào bên trọng, thu lại vào bên trong nhưng t chưa nghĩ ra được từ gì có bác nào biết cmt cho tôi nha)
Tưởng Ti Tầm thấy cốc nước của cô sắp thấy đáy, buông nĩa xuống, cầm lấy rót đầy nước cho cô.
“Đợi dự án này kết thúc, em đến bộ phận gây quỹ một thời gian, tranh thủ tìm hiểu tất cả các vấn đề về gây quỹ, đầu tư, quản lý, rút lui một lượt trước khi em tốt nghiệp.”
Thượng Tri Ý ngẩng đầu nhìn anh: “Tôi có thể ở mãi Viễn Duy sao?”
“Với học lực và năng lực của em đương nhiên không vấn đề gì.” Tưởng Ti Tầm để cốc nước bên cạnh tay cô, “Sau khi tốt nghiệp không đến Lăng Gia?”
Ông chủ đứng sau của Vốn Lăng Gia là bố ruột cô Hứa Hướng Ấp, cô không hề do dự: “Tôi vẫn nên ở lại Viễn Duy.” Còn nguyên nhân không muốn đến Lăng Gia, ở trước mặt người ngoài không khỏi gò ép: “Tôi có hơi sợ bố tôi, đến Lăng Gia áp lực vô cùng lớn.”
Hơn nữa cho dù có làm gì cũng không có cảm giác thành tựu gì.
Tưởng Ti Tầm phân tích lợi ích cho cô nghe, đến Lăng Gia áp lực đương nhiên lớn, nhưng có bác Hứa tự mình dẫn dắt, cô rất nhanh có thể độc lập, “Với kinh nghiệm của bác Hứa, trong ngành này gần như không có ai bằng.”
Thượng Tri Ý vẫn không dao động: “Tạm thời không suy nghĩ việc đến Lăng Gia.” Hơi do dự, vẫn hỏi, “Đến lúc đó anh có thể dẫn dắt tôi không?”
Hỏi xong, không khỏi nín thở.
Tưởng Ti Tầm: “Được.”
Thượng Tri Ý cảm kích: “Cảm ơn sếp Tưởng.”
Ăn cơm xong nghỉ ngơi, 1 rưỡi chiều bọn họ đến Tập đoàn Tiêu Ninh.
Thượng Tri Ý công tư rất phân minh, tự giác ngồi xe của Luna.
Còn về độ rủi ro của dự án này, Tưởng Ti Tầm sau khi suy nghĩ cân nhắc cả một buổi trưa, đã có quyết định, không cần đợi đến ngày mai, trên đường đi đến Tập đoàn Tiêu Ninh đã cho Lộ Kiếm Ba đáp án.
“Con quyết định nắm giữ 12% cổ phiếu.”
Lười gọi điện, gửi voice chat.
Không phải 10% Lộ Kiếm Ba đề xuất, cũng không phải 23% mà nó cố chấp bảo thủ trước đó.
Nghịch tử đồng ý nhượng bộ 11%, Lộ Kiếm Ba đã rất hài lòng.
Ông đang lật xem các thông tin về những đồ vật trong buổi đấu giá chiều nay, ánh mắt dừng lại ở một bộ trang sức quý hiếm, đưa máy tính bảng cho trợ lý, “Đấu giá lại cái này.”
4 giờ chiều.
Ninh Doãn nhận được điện thoại của thư ký ở hiện trường buổi đấu giá, nói là bộ trang sức cô ấy nhìn trúng Lộ Kiếm Ba cũng nhìn trúng. Nhìn tình thế bên Lộ Kiếm Ba có lẽ bắt buộc phải có được, thư ký hỏi ý kiến cô ấy: Có tăng giá nữa hay không.
Ninh Doãn không dám tin: “Lộ Kiếm Ba mua trang sức?”
“Vâng. Hỏi qua rồi, người bên cạnh ông ấy nói là đấu giá cho con cháu trong nhà, sau này làm của hồi môn.”
Có thể khiến Lộ Kiếm Ba bỏ ra khoản tiền lớn như vậy, lại còn nói sau này làm của hồi môn, xem ra chắc hẳn là tặng cho Thượng Tri Ý.
Thư ký khó hiểu: “Tôi chưa nghe nói nhà họ Lộ có đứa con nào ở bên ngoài về nhận tổ quy tông.”
Ninh Doãn: “Cái này không quan trọng, Tưởng Ti Tầm họ Tưởng, ảnh hưởng đến việc thừa kế tài sản của Lộ Kiếm Ba không? Nhà họ Lộ không thừa nhận Thượng Tri Ý không quan trọng chút nào, Lộ Kiếm Ba đồng ý buông tay để trong lòng là được.”
Cô ấy nói: “Mọi người về đi, bộ trang sức này nhường cho cô em chồng tương lai của tôi.”
Ninh Doãn đã xác nhận, cuộc họp của Tưởng Ti Tầm khoảng 5 giờ kết thúc, thời gian tương đối, cô ấy cầm theo quà chuẩn bị cho Thượng Tri Ý ra cửa, đi về khách sạn.
Hai anh em nhà này đúng là thú vị, ở London có nhà không về lại ở khách sạn.
Khách sạn nằm bên dòng sông Thames này thuộc sở hữu của Tập đoàn Tiêu Ninh, ngang qua quầy lễ tân, Ninh Doãn hỏi Lộ Kiếm Ba có từng đến đây không.
Ấn tượng của lễ tân vô cùng sâu, bởi vì đã dọn sạch sẽ quán cà phê ở tầng hai, “Buổi sáng có đến, đợi ai đó nửa tiếng.” Những chuyện khác không rõ.
Đợi nửa tiếng? Ninh Doãn ngạc nhiên.
Lộ Kiếm Ba là người không nghe lời nhất trong bốn người con trai của của cụ Lộ, hồi trẻ kiêu ngạo cố chấp, ai cũng không có khả năng khiến ông phải đợi, đừng nói là ba mươi phút, ba phút ông cũng không đợi.
Ba mươi năm Hà Đông, bây giờ lại mòn mỏi lấy lòng con trai con gái.
Tưởng Ti Tầm ban đầu căn bản không đồng ý tiếp nhận Vốn Viễn Duy, Lộ Kiếm Ba bất đắc dĩ, hạ thấp thái độ, lại tặng máy bay rồi tặng cổ phần, còn tìm người ở giữa đánh lá bài tình cảm Tưởng Ti Tầm mới miễn cưỡng vào Vốn Viễn Duy.
Sau khi vào Viễn Duy, Tưởng Ti Tầm đều đối nghịch với ông.
Cứ như vậy, Lộ Kiếm Ba vội vàng chạy đến khách sạn.
Lễ tân mang một cốc nước ấm cho Ninh Doãn, cô ấy ngồi ở sảnh tầng 1 đợi Tưởng Ti Tầm và tò mò về cô em chồng tương lai của mình.
Đợi chưa đến mười phút một nhóm người quay lại.
Ninh Doãn không hề nhìn Tưởng Ti Tầm, ánh mắt đều tập trung lên người con gái xinh đẹp bên cạnh nah.
Tưởng Ti Tầm ngoài ý muốn: “Sao cô lại ở đây?”
“Theo đuổi anh đấy.” Ninh Doãn cười nói, ánh mắt vẫn rơi lên người Thượng Tri Ý, “Tri Ý?” Cô ấy nhiệt tình giới thiệu, “Ninh Doãn, gọi tôi là Auraro hay Ninh Doãn đều được.”
Cuối cùng cũng có thể nhìn thấy thiên kim nhà họ Ninh mời bọn họ uống trà chiều mỗi ngày, mắt sáng răng trắng, ngũ quan lúc trang điểm lại vô cùng có chiều sâu, xinh đẹp lại gợi cảm. Thượng Tri Ý cười: “Rất vui được gặp cô, cảm ơn ngày nào cô cũng mời trà chiều.”
Tâm trạng Ninh Doãn vô cùng tốt: “Cô biết là tôi mời sao?”
“Biết. Cà phê ngon lắm, bánh ngọt cũng ngon.”
“Thích là được rồi, sau này tôi sẽ tiếp tục mời.” Ninh Doãn đưa quà trong tay qua: “Lần đầu gặp mặt, một chút tấm lòng.”
Không làm gì xứng đáng không dám nhận, Thượng Tri Ý nhìn củ khoai lang nóng bỏng tay.
Tưởng Ti Tầm giơ tay nhận lấy: “Cảm ơn.”
Ninh Doãn: “Sao còn khách sáo với em chứ.” Cô ấy hất cằm lên tầng hai, “Đi uống cà phê trước, nghĩ xem tối nay đi đâu ăn.”
Thượng Tri Ý không định làm bóng đèn, tìm lý do: “Hai người nói chuyện đi, tôi về phòng tìm Luna nói chuyện tài liệu dự án.”
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Để công việc đó đã, Auraro đặc biệt đến thăm em, tối cùng nhau ăn cơm.”
Ba người đi đến quán cà phê ở tầng trên, Tưởng Ti Tầm vẫn nhớ cô uống cà phê chỉ thêm nửa gói đường.
Cô uống một ngụm cà phê không nói chuyện, cố gắng làm giảm sự tồn tại của chính mình.
Ninh Doãn hỏi Tưởng Ti Tầm, chiều nay ông nội có tìm anh không.
Tưởng Ti Tầm: “Chủ tịch Ninh mời tôi đến văn phòng ông uống một cốc hồng trà.”
Ninh Doãn nói, hai năm nay ông nội không có chuyện gì căn bản sẽ không đến công ty, là đặc biệt đợi anh. Đã đoán được ông nội muốn nói gì, “Lại giục chúng ta sớm quyết định đúng không?”
Tưởng Ti Tầm: “Gần như là ý này.”
Ninh Doãn uống một ngụm cà phê: “Anh nói ông nội vội gì chứ, dù sao thì trước sau chúng ta cũng kết hôn, làm gì mà cứ phải tiến vào phần m ộ này sớm thế chứ.”
Thượng Tri Ý bên cạnh cùng Tưởng Ti Tầm, thu biên độ mắt lại quay mặt đi, chỉ liếc mắt nhìn anh. Trước đó chỉ nghĩ rằng Ninh Doãn là một trong những người theo đuổi anh, hóa ra hai nhà dự định liên hôn.
Cô quay đầu giả vờ ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, những tia nắng cuối cùng đang dần tắt trên dòng sông Thames.
Sau khi uống cà phê xong, đến một nhà hàng hải sản ở gần đó.
Chỗ ngồi bốn người, sau khi Tưởng Ti Tầm ngồi xuống, Ninh Doãn đương nhiên sẽ ngồi đối diện anh.
Bóng đèn như cô không nên đến.
“Tri Ý.” Tưởng Ti Tầm kéo ghế bên cạnh mình ra, ra hiệu cô ngồi vào đó.
Thượng Tri Ý chỉ để túi của mình ở bên cạnh ghế của anh, còn mình ngồi bên cạnh Ninh Doãn.
Tưởng Ti Tầm nhìn cô: “Sao lại ngồi bên đó rồi?”