Em Ngu Ngốc Lắm Đúng Không?

Chương 47: Cẩn Y






Mộc Diễm Tinh bước ra khỏi phòng nghỉ, ánh mắt Diệp Bác Lâm mơ hồ hiện lên ý cười, nhìn kỹ thì lại như không có gì vậy.

Tay anh duỗi ra hiệu cho cô đến gần, Bác Lâm cao hơn cô những cái đầu, mỗi lần nói chuyện lại đều phải ngửa đầu lên mới thấy rõ anh chính diện.

" Sao lại trưng bày cái mặt này hả, còn đau không?''

Mộc Diễm Tinh nhanh ý mà nắm lấy bên cánh tay anh mà lắc nhẹ.

"Chiều nay em muốn về nhà ăn cơm, rồi sau đó sẽ đến thăm em trai..."

" Sao không nói nữa?" Diệp Bác Lâm nâng tay xoa xoa lên mặt cô.

" Có thể về không... Nhất quyết em sẽ không làm loạn ảnh hưởng đến anh, cũng sẽ không nhắc đến việc kết hôn...Aaaa..." Mộc Diễm Tinh nhăn nhó vì đau.

Anh nhéo vào bên má cô hằn đỏ lên.

" Em muốn dấu chuyện của chúng ta? Tôi là người xấu đến mức không được lộ diện ra trước mặt bố mẹ vợ sao?"

Đúng vậy! Anh xấu quá, đi đến đâu cũng là trung tâm của sự chú ý hết. Nếu bố mẹ cô biết chắc chắn sẽ tra hỏi đến cùng mất thôi, nếu vậy thì cô phải làm sao? Nói rằng cả hai là tình một đêm? Bố mẹ sẽ nghĩ sao về đứa con gái này...

Tại phòng khách nhà chính Diệp gia chiếc đèn chùm pha lê thủy tinh ấm áp phát sáng hết mức có thể, tráng lệ nhưng lại có nét cổ điển rõ ràng. Người giúp việc cứ vậy mà làm việc của mình trong căn nhà rộng lớn.

" Vợ mày đâu?"

Diệp Bác Lâm vừa bước vào cửa chính đã thấy Bác Văn và Tuyết Nhi ngồi ở sofa tâm tình, gieo rắc tình cảm lãng mạn. Anh chưa kịp ngồi xuống đã nghe Diệp Bác Văn lên tiếng.

" Anh hai, chị dâu."

" Diễm Tinh cô ấy... Có việc nên không về."

" Tốt nhất là không về." Diệp Bác Giao đi từ cầu thang xuống.

" Ăn nói cho cẩn thận, cô ấy cũng là chị dâu mày, trước sau đã định." Bác Lâm anh khó chịu ra mặt với lời nói của đứa em gái nhỏ nhất trong nhà.

" Được rồi vào ăn cơm thôi, hôm nay ông và bố mẹ đi gặp người hàng xóm cũ lúc trước. Chỉ còn chúng ta thôi, vào ăn." Tuyết Nhi xem TV, giờ mới lên tiếng.

" Vào ăn!" Ánh mắt Diệp Bác Văn có phần sắc bén, mang theo cảm giác hơi sợ cho người nghe.

Diệp Bác Văn không nói nhiều mà đỡ Tuyết Nhi vào phòng ăn, cô mới phát hiện ra bản thân có tin vui vào ba ngày trước. Bố mẹ Diệp lo lắng mà nói Diệp Bác Văn và Tuyết Nhi dọn về ở nhà chính để tiện chăm sóc. Việc nhà họ Diệp sắp đón thêm thành viên mới là niềm vui lớn nhất, bây giờ muốn an toàn chỉ có thể nghe theo lời của cô Trần Hoàng Tuyết Nhi.

Lời của chị dâu là vô giá, không nói, không cãi, không phản đối! Hiểu thì sống, không thì chết.

Cả bốn người theo chân nhau đi vào trong phòng ăn, bước chân chậm, rãi nhẹ nhàng. Chiếc bàn ăn dài dần dần hiện vào trong tâm mắt, màn kết hợp giữa cổ điển và hiện đại quá xuất sắc, tạo nét nhu mì hiếm gặp.

Vừa ngồi xuống ghế Diệp Bác Giao ánh mắt trong suốt, nhìn về phía Bác Lâm thập phần mờ mịt, bầu không khí có chút kỳ quái. Bác Giao lại càng tỏ vẻ nghi hoặc ngày càng lớn đặt trên người anh trai của mình.

" Em muốn gì vậy Giao Giao?" Tuyết Nhi bất đắc dĩ mà lên tiếng trước, cô cảm thấy nếu để con bé nhìn tiếp thì chắc chắn sẽ có chuyện.

" Em chỉ muốn biết... Anh ba....?" Giao Giao cứ khó nói làm anh bực mình.

" Nói đi."

" Có phải anh gài bẫy Mộc Diễm Tinh không? Vì cô ấy giống....giống...."

" Giống Cẩn Y." Diệp Bác Văn lạnh lùng như chưa từng xảy ra chuyện gì.

Bác Lâm một phần thanh sắc cũng không thay đổi, sớm đã hiểu rõ hơn hết mọi thứ.