Em Ngu Ngốc Lắm Đúng Không?

Chương 24: Mùi cơ thể






" Đây..."

Điện thoại của Mộc Diễm Tinh rung...nội dung tin nhắn là...

" Đến phòng làm việc."

Ây za cái ngữ khí ...giọng điệu chết người này. Chỉ có thể là anh ta - Diệp Bác Lâm .Không phải cô mới bước ra từ văn phòng của anh sao,ra vào chưa quá 15 phút nữa đấy.

Cô hầm hực mà quay người rời đi...Phía sau cô cái văn phòng hơn chục người...nhất thời nổ tung,mọi người bắt đầu túm lại khác gì cái xóm tám chuyện không?

Mộc Diễm Tinh đẩy cửa bước vào,sau đó quay lại trở tay mà đóng mạnh cửa.

" Sầm!"

" Em có khó chịu gì?"

Cô gương mắt nhìn lại,bàn làm việc Diệp Bác Lâm phía bên phải cửa vào,anh cúi đầu nhìn tài liệu, chiếc khoác âu đen được treo trên móc đứng bên cạnh, mặc áo sơ mi trắng cổ áo được nới rộng.Lúc nãy Mộc Diễm Tinh không để ý vì do nhìn ảnh đế đẹp trai, người tình trong mộng của mình...

" Rót một ly nước."

" Không phải anh nói ngày mai em mới bắt đầu sao?"

"..."

Nói vậy nhưng gót chân của Diễm Tinh cũng di chuyển,đi về phía máy lọc nước mà rót đại lấy một ly, đặt trước mặt anh.

Cô bước đến gần Diệp Bác Lâm anh đã cảm nhận thấy được một mùi hương thơm...trên người cô luôn có loại hương vị này...nhàn nhạt nhưng cũng rất rõ ràng.Đây không phải là mùi nước hoa, chắc hẳn là mùi của cơ thể rồi.

Diệp Bác Lâm khéo cô về phải mình ôm chặt mà hít hà mùi hương đó.

" Ngồi yên...Lát nữa cùng ăn cơm."

" Gọi đồ ăn lên sao?" Cô có vẻ thất vọng.

" ..."

Để Diễm Tinh ngồi trong lòng,anh lại tiếp tục công việc của mình.

" Để em xuống,anh như vậy sẽ mệt lắm!"

" Không mệt!" Diệp Bác Lâm nhanh chóng đáp.

" Không phải, ngồi như vậy em cũng sẽ đau lưng..."

Diệp Bác Lâm để cô đến sofa ngồi,dặn cô không được đi linh tinh.Ở đây chờ anh làm xong việc rồi cùng ăn trưa.

...

Diệp Bác Lâm gập chiếc văn kiện cưới cùng mà ngước lên nhìn cô.Mộc Diễm Tinh ngủ ngon lành trên sofa,dáng vẻ yêu tinh đó... Diệp Bác Lâm chạm vào mặt,hôn lấy đôi môi mỏng kia.Diễm Tinh giật mình tỉnh giấc mà đẩy lực mạnh vào anh.Diệp Bác Lâm một tay nắm lấy cổ của cô kéo lên,hôn mạnh bạo hơn nữa.Đưa lưỡi vào miệng cô mà di chuyển...

" Khoan...đã..."

1 phút

2 phút

3 phút

...

"Anh ...quá đáng!"

"Ông xã tan làm rõ,bà xã phải thưởng chứ!"

" Anh..."

"Đi thôi.Em không đói bụng?"

" Có ...có...nhưng mà anh đi trước đi."

Diệp Bác Lâm đôi môi mỏng mím lại,lông mày cũng cau lại không ít.

" Tất nhiên là chúng ta không thể đi cùng nhau rồi! Em không muốn gây sự chú ý."

Sau khi anh đi Mộc Diễm Tinh chờ 10 phút sau cũng liền ra ngoài.Cô đi vào nhà hàng đối diện công ty như chỉ dẫn của Bác Lâm.Người trong nhà hàng đều là nhân viên dưới trướng Diệp thị, tốp năm,tốp bảy vừa nói vừa cười rôm rả.

" Diệp nhị thiếu phu nhân,xin mời đi theo tôi."

Người này đã gọi cô là Diệp nhị thiếu phu nhân, vậy thì chắc là người của Diệp Bác Lâm rồi.Cô cũng nhanh chóng bước đi.

Mộc Diễm Tinh vừa mới đi vào, cửa phía sau cũng đã được đóng lại. Trong phòng bây giờ chỉ có cô và anh.Cô thật không ngờ, bày trí của căn phòng lại đẹp và dễ chịu như vậy... không khác phòng ăn gia đình là mấy.Rất ấm áp.

Mộc Diễm Tinh trực tiếp đi đến kéo ghế mà ngồi đối diện Diệp Bác Lâm.

" Bữa trưa này em muốn ăn gì đây? Hả?"

" Anh chưa gọi sao?Chờ em sao?"

" Gọi món đi."

...

Buổi chiều, giờ tan làm đã qua 5 phút rồi.

Mộc Diễm Tinh cô nhìn qua nhìn lại vậy mà không ai rồi khỏi ghế.

Trong phòng này...có vẻ như cô là người nhàn rỗi nhất.Tất cả mọi người đều không tan làm, Mộc Diễm Tinh khó xử mà chỉ đành tiếp tục ngồi lì tại chỗ.