"... Ầm!"
"Không, anh không đồng ý! Dù thế nào cũng không thể nói như vậy được!"
"Anh... Em chỉ còn cách đấy thôi. Em không muốn anh ấy đi rồi mà vẫn bị người đời dị nghị."
"Hắn ta đã chết rồi! Em còn muốn đứa trẻ này phải gánh chịu lời nói dối của em sao? Em nghĩ sau này nó phải sống thế nào?"
"Nó sẽ quên chuyện này thôi. Mà vốn dĩ sự thật cũng đâu có tốt cho nó."
"..."
"Được rồi, mấy người đừng ồn ào nữa, bọn trẻ còn ở đây mà..."
Âm thanh cãi nhau mơ hồ từ ngoài phòng khách truyền đến.
Trong phòng ngủ.
Ngồi trên sàn nhà cầm bộ điều khiển trò chơi, Thời Dược nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa phòng.
"Dược Dược mau di chuyển tới đây, đừng đứng đó... bên trái, bên trái, đi bên trái kìa — a, chết rồi!"
Tiểu mập mạp tận cùng tuyệt vọng ném bộ điều khiển trong tay xuống,
"Lại thua nữa rồi... Dược Dược muội muội, cậu chơi game chẳng tập trung tí nào."
Thời Dược nhíu nhíu hàng lông mày quay đầu lại, đặt bộ điều khiển trò chơi xuống rồi bò dậy.
"Xin lỗi nhưng mà tôi phải về nhà rồi."
"... Sao thế?", Thẩm Tiểu Bàn (*) ngơ ngác, giây tiếp theo vội vã nhào về phía trước túm lấy Thời Dược đang chuẩn bị rời đi
(* Tiểu Bàn ~ giống Tiểu Bàn Tử: chỉ người ngoại hình mập mạp)"Cậu cậu cậu từ từ đã — tôi tôi vừa nãy không phải là trách cậu, ở đây chơi tiếp đi, ván sau tôi nhất định sẽ bảo vệ cậu!".
Thời Dược đang chuẩn bị cự tuyệt thì bỗng thấy tiếng có người gõ cửa phòng.
Thẩm Tiểu Bàn đang lăn lê trên sàn nhà giật mình một chút, vội vàng đứng dậy chỉnh lại quần áo và cất điều khiển trò chơi, "Mời vào ạ."
Cửa bị đẩy vào, hóa ra người bên ngoài chính là mẹ Thẩm, trên tay còn cầm đĩa bánh việt quất.
Tuy nhiên lúc này sự chú ý của Thời Dược hoàn toàn không nằm trên đĩa bánh việt quất thơm ngon nóng hổi kia – cô không chớp mắt nhìn chằm chằm vào cậu bé cao hơn cô một chút đang đứng trước mẹ Thẩm.
Nước da trắng sứ, sống mũi thẳng tắp, đôi môi mỏng đỏ, mái tóc đen ngắn có chút lộn xộn phủ trên vầng trán khôi ngô..
Hắn đứng đó với đôi mắt sắc sảo tựa như điêu khắc, lông mi rũ xuống tạo một bóng lờ mờ che lấp, trên khuôn mặt thanh tú không có bất kỳ cảm xúc gì.
Thời Dược ngây ngốc nhìn 2 giây, thì thầm: "Quao... đẹp thật..."
Thẩm Tiểu Bàn đứng bên cạnh Thời Dược ban đầu cũng cảm thấy như vậy, nhưng sau khi nghe Thời Dược nói, hắn liền dập đi suy nghĩ vừa rồi của mình.
"Chả đẹp gì cả, chả đẹp bằng Dược Dược muội muội.", Thẩm Tiểu Bàn thể hiện một lòng một dạ với Thời Dược.
Đáng tiếc Thời Dược lúc này không có nửa điểm chú ý đến hắn, ngược lại một mực nhìn chằm chằm vào cậu bé không nói lời nào.
"Đây là Thích Thần, so với các con đều lớn hơn, các con phải gọi là anh."
Mẹ Thẩm đẩy nhẹ phía sau vai đưa cậu bé không có phản ứng vào trong. Bà đặt đĩa sứ trong tay xuống bên cạnh rồi dặn dò Thẩm Tiểu Bàn,
"Thẩm Kiêu, con là chủ nhà, phải tiếp đãi hai bạn, nhớ chưa?".
Thẩm Tiểu Bàn không cam tâm tình nguyện mà nhìn cậu bé xa lạ vẫn an tĩnh như cũ đứng đằng kia, sau đó chậm chạp gật đầu.
Mẹ Thẩm hình như có việc phải bận tâm suy nghĩ, hỏi han Thời Dược vài câu xong rồi vội vàng xoay người rời khỏi phòng, không quên đóng cửa cẩn thận.
Những âm thanh xì xào bên ngoài bị cánh cửa cách âm triệt để.
Thấy Thời Dược không trực tiếp rời đi, Thẩm Tiểu Bàn vui vẻ ra mặt chạy tới cầm lấy đĩa sứ, đem bánh việt quất nâng như bảo bối đưa đến trước mặt cô.
"Dược Dược muội muội, đây là bánh việt quất cậu thích đó, có muốn ăn..."
Hắn còn chưa nói được một nửa, đã thấy Thời Dược rốt cuộc không kìm được sự hiếu kỳ, chạy đến trước mặt cậu bé bất động đứng cạnh cửa.
Cô tò mò chớp mắt, từ bên cạnh nhìn vào cậu bé.
Thời Dược: "Anh tên là Thích Thần sao?"
Thích Thần: "..."
Thời Dược: "Em là Thời Dược. Thời trong Thời Gian, Dược trong Y Dược."
Thích Thần: "..."
Thời Dược: "Nhìn anh rất đẹp. Bọn mình có thể chơi với nhau không?"
Còn chưa đến một tuần, Thời Dược đã đem lời dặn dò của dì Đường trước đó cho vào quên lãng.
Mà cậu bé từ đầu tới cuối vẫn luôn im lặng kia, sau câu nói của Thời Dược cuối cùng cũng có chút động tĩnh.
Mí mắt hắn khẽ nhấc lên một chút, lộ ra con ngươi màu nâu đậm xinh đẹp.
Thời Dược ngẩn ngơ, quả nhiên là một đôi mắt cực kỳ hút hồn a...
Lúc này giọng của Thẩm Tiểu Bàn xen vào, mang theo chút khó chịu khi người mình thích lại bị kẻ khác đối xử lạnh nhạt như thế
"Dược Dược đang nói chuyện với cậu mà sao cậu một chút lịch sự cũng không có... Dược Dược muội muội, kệ hắn, chúng ta chơi game đi?"
Nhưng mà cái người vẫn chìm đắm trong sắc đẹp - Dược Dược muội muội lại không hề bị lời nói của hắn làm lay chuyển.
Ngược lại, cậu bé vừa bị hắn chỉ trích không lịch sự, nghe hắn nói xong liền lạnh lùng dùng cặp mắt không chút tình người nào liếc mắt nhìn hắn.
Thẩm Tiểu Bàn thân hình cứng đờ.
Giống như bản năng động vật, cảm giác kinh khủng khi bị thiên địch hoặc thứ gì khác đang giận dữ để mắt, hoàn toàn có thể nghiền nát hắn bất cứ lúc nào cứ thể trào lên trong lòng, khiến hắn không tự chủ được mà run rẩy.
Qua một lúc khôi phục lại tinh thần, Thẩm Tiểu Bàn mới ảo não nhìn về phía cậu bé, thấy tầm mắt của đối phương đã từ trên người hắn dời đi chỗ khác.
Thích Thần nhìn cô bé thấp hơn mình mấy centimet, sau đó tựa người vào cánh cửa ở phía sau, lần đầu tiên lộ ra biểu cảm trên khuôn mặt.
Hắn cau mày.
"Không."
Thời Dược sững sờ tại chỗ, suy nghĩ kỹ vài giây trước khi đánh giá cậu bé.
— Nhìn anh rất đẹp, bọn mình có thể chơi với nhau không?
— Không.
... Thật là nhỏ mọn.
Thời Dược bĩu môi.
Mặc dù bị từ chối phũ phàng, nhưng Thời Dược cũng không phải cứ thế từ bỏ.
Chỉ tiếc là trước khi cô kịp hành động lần nữa, cậu bé trước mặt đã tránh sang một bên, không hề mảy may đi tới chiếc sô pha chỗ góc phòng, vô cảm ngồi ở đó.
Quả thật là từ đầu đến chân đều lộ ra cảm giác cự tuyệt xa cách "người sống chớ gần".
"Dược Dược muội muội, chúng ta chơi game đi, đừng để ý đến hắn nữa!" Thẩm Tiểu Bàn kiên trì không ngừng lôi kéo Thời Dược.
Thời Dược băn khoăn nhìn thoáng một lượt cậu bé ngồi ở sô pha và Thẩm Tiểu Bàn trên tay cầm bánh việt quất, cuối cùng vẫn gật đầu.
...
Không biết có phải do "thiên địch" vừa rồi tác động tới Thẩm Tiểu Bàn hay không, hắn cùng Thời Dược chơi ván mới cực kỳ thuận lợi, đến cuối vẫn chưa chết lần nào.
Đặt máy chơi game xuống, Thẩm Kiêu vui vẻ đẩy chiếc đĩa sứ còn lại một miếng bánh việt quất cuối cùng về phía Thời Dược.
"Dược Dược muội muội, phần này cho cậu."
Thời Dược "Ừm" một tiếng, nói cảm ơn với Thẩm Tiểu Bàn xong, tay đang cầm đĩa bánh lên chợt dừng lại.
Cô ngập ngừng nhìn bánh việt quất trong tay, lại quay đầu về phía góc phòng.
Cậu bé ngồi trên ghế sô pha từ nãy đến giờ một mực duy trì trạng thái nhìn ra ngoài cửa sổ, ngay cả mi mắt cũng không chút động đậy.
Nếu như không phải mắt hắn vẫn mở, Thời Dược quả thực nghĩ hắn đã ngủ.
Bằng không thì sao một cậu bé trạc tuổi cô lại có thể ngồi yên không nhúc nhích tí nào chứ?
Thời Dược nhìn sang Thẩm Tiểu Bàn còn đang hào hứng kể lại cảnh gay cấn trong trò chơi vừa rồi, nhíu nhíu mày.
Đây mới là trạng thái mà những cậu bé ở tuổi bọn họ sẽ có mới đúng chứ...
Nghĩ như vậy, Thời Dược từ dưới sàn nhà đứng lên, vớ trắng di chuyển vài bước bưng theo đĩa nhỏ tới bên cạnh ghế sô pha.
"Cái này cho anh." Cô đưa đĩa sứ ra trước mặt bé trai, "Dì làm bánh việt quất ngon cực kỳ, em rất thích, đây là miếng cuối cùng rồi, anh ăn thử đi."
"..."
Cậu bé trên sô pha vẫn ngồi yên không nói gì, chỉ có ánh mắt chậm rãi lướt qua, rồi rơi xuống lớp vỏ mềm vàng ươm bên ngoài bánh việt quất.
Cứ như vậy nhìn chằm chằm một lúc, hắn nâng tầm mắt về phía cô bé cầm chiếc đĩa.
Kinh nghiệm trong quá khứ nói cho hắn biết, chỉ cần dùng ánh mắt này nhìn những đứa trẻ ngây thơ vài giây thôi, bọn họ đều sẽ chạy đi.
Hoặc tình huống xấu hơn là mấy đứa nhát gan có thể trực tiếp bật khóc, hoặc là tìm người lớn mách lẻo.
Nhưng mà so với bị quấy rầy, Thích Thần cũng không ngại nhìn kẻ nhiều lời khó chịu này nước mắt lưng tròng đâu.
Một giây, hai giây...
Mười giây, hai mươi giây...
"..."
Thích Thần nhíu mày lại.
Cô bé trước mặt lúc này mới phản ứng
"Anh là muốn cùng em chơi trò ai chớp mắt trước sẽ thua, đúng không?"
Thích Thần: "..."
"Vậy thua thì phải ăn bánh nhé, có được không?"
"...", Thích Thần dừng lại vài giây, trước ánh mắt mong chờ của cô bé, hắn mở miệng, giọng nói có chút không tương xứng với tuổi tác
" Đi ra".
Một câu không hề che giấu sự thô lỗ khiến Thời Dược cầm đĩa sững sờ tại chỗ.
Nhưng mà thủ phạm ngồi ở kia, vẫn dửng dưng không có chút cảm giác tội lỗi, vẫn tiếp tục lạnh lùng nhìn cô.
Thời Dược dừng một chút, trong mắt tròn xoe chậm rãi tích tụ nước mắt.
"..."
Cậu bé hơi hơi nhíu mày.
——
Chính Thích Thần cũng không nhận ra rằng, đây là lần thứ hai cảm xúc của hắn bị người ngoài tác động từ khi bước vào căn phòng này.
Hắn có chút nôn nóng. Đó là cảm giác nôn nóng mà hắn chưa từng trải qua khi trước đây đều khiến mấy đứa trẻ khác sợ hãi tới bật khóc.
Rõ ràng cô trông cũng giống như họ.
Cũng là ở đó.
Bọn họ đều như nhau.
Nghĩ như vậy, Thích Thần chậm rãi đè xuống suy tư của mình, trơ mắt nhìn cô bé trước mặt, chờ cô quay đầu bỏ chạy.
Nhưng một lần nữa hắn lại tính sai.
Khi nước trong hốc mắt trào lên ngày càng nhiều, hắn cảm giác chúng đã dồn lại thành một giọt nước lớn chuẩn bị rơi xuống — nhưng cô gái trước mặt đột nhiên chớp mắt.
Sau đó như kỳ tích, giọt nước mắt kia đã không còn.
Bất chợt... nó biến mất.
Trong ánh mắt ngưng trệ của hắn, cô nhóc vừa ủy khuất vừa tức giận khịt mũi một cái, bàn tay nhỏ bé vươn ra quơ quơ trước mặt hắn.
"Năm giây trước anh nên dỗ em, anh thật là ngốc."
Thích Thần: "..."
Cô bé dường như còn muốn nói điều gì đó với hắn, nhưng không may chưa kịp mở miệng, cửa phòng ngủ có người gõ, sau đó mẹ Thẩm tiến vào
"Dược Dược, dì Đường tới đón con về rồi."
Nghe vậy Thời Dược nhăn nhăn chóp mũi, uể oải lên tiếng, "... Con ra ngay đây ạ."
Cô quay đầu nhìn Thích Thần, ngập ngừng một chút rồi nghiêng người bắt lấy một tay Thích Thần, cuối cùng trịnh trọng đem đĩa bánh việt quất để lên đó.
"Ngon thật đấy... Em mà lừa anh em là con thỏ luôn."
"..."
Thích Thần vô thức giữ chặt đĩa bánh.
Chờ hắn hoàn hồn và ngước mắt lên, cô nhóc kia đã đi theo người lớn ra ngoài, ỉu xìu như con thỏ bị túm lấy đôi tai mang về ổ, từ từ rời xa khỏi tầm mắt của hắn.