Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 49






Edit: Ann
Beta: Nhược Lam
____________________________________
Thời Dược cảm thấy lúc này mình nên vui mừng.

Nếu không phải đã nhận chức bác sĩ thực tập trong hơn một năm qua, cả hai phương diện sinh lý, tâm lý đều được mài giũa, thì có lẽ lúc này cô đã giống cô gái nhỏ Từ Khả Khả bị uy hiếp trong phòng điện tâm đồ kia, hai chân mềm nhũn đến mức sắp phải quỳ xuống đất rồi.

Đây thật đúng là lần đầu tiên trong cuộc đời cô bị họng súng đen ngòm chĩa vào.

Nếu lần này có thể may mắn chạy trốn, vậy sau này cũng có thể trở thành câu chuyện kể ban đêm ở ký túc xá bệnh viện, tiếp nối đề tài câu chuyện về chiếc đầu giường của ông cụ đi chụp CT.

Thời Dược cứ suy nghĩ làm sao vừa không làm ảnh hưởng đến đại cục mà nghĩ đùa như vậy để an ủi bản thân mình, vừa chạy nhanh về phía hành lang cách đây một đoạn, dưới sự uy hiếp của tên côn đồ hành lang đã giải tán không còn một bóng người.

Cuối hành lang chính là cảnh sát được tạm thời điều tới, từng người đều khẩn trương nhìn cô, tư thế kia giống như chuẩn bị bất cứ lúc nào cô ngất xỉu là sẽ cứu viện khẩn cấp.

Trong lòng Thời Dược căng thẳng.

Có thể lường trước, vì đề phòng xảy ra hỗn loạn lớn hơn nữa, tất nhiên những phạm nhân làm kiểm tra sức khoẻ trước đó đã bị áp giải đi......!
Nếu lúc trước viện trưởng nói mấy trăm phạm nhân còn lại được phân luồng tới các bệnh viện khác, vậy lực lượng cảnh sát của cục cảnh sát thành phố......!
Không đợi Thời Dược lo lắng xong, cô đã chạy tới chỗ của cảnh sát.

Cảnh sát có gương mặt xa lạ bước lên hỏi, "Cô không sao chứ?" Sự lo lắng trên gương mặt vốn không quen biết làm lòng người yên tâm hơn một chút.

Thời Dược hít một hơi thật sâu, cảm giác giây phút này bản thân mình mới đạp một bước từ địa ngục trở về nhân gian.

"Dược Dược ——" Tần Nguyệt và Phòng An Duyệt không biết đã nghe tin rồi chạy tới từ lúc nào, bây giờ bỗng lao vọt lên, "Dược Dược cậu không sao chứ, hả?......!Còn có Khả Khả, Khả Khả sao rồi??"
Trên mặt Phòng An Duyệt đẫm nước mắt, vành mắt đỏ bừng, hiển nhiên lúc nãy đã khóc một trận.

"......!Mình không sao." Thời Dược nói chậm để điều chỉnh hô hấp của mình, sau đó ánh mắt dần dần ổn định, "An Duyệt, vì sự an toàn của Khả Khả, mình cũng không thể kéo dài thêm nữa —— tổ đàm phán ở đâu, chuẩn bị thức ăn nước uống như thế nào rồi?"
"Tôi là người của tổ đàm phán, cô Thời, mời cô qua đây cùng tôi."
Trong đám người phía trước có nhân viên của tổ đàm phán mặc quần áo bình thường lên tiếng nói chuyện, Thời Dược liên tục gật đầu với Tần Nguyệt và Phòng An Duyệt rồi vội theo ra ngoài.

Thời hạn mười phút cấp bách, một phút một giây Thời Dược cũng không dám chậm trễ.

Hai người gần như là một đường chạy ra bên ngoài bệnh viện.

Đến cửa bệnh viện, thành viên tổ đàm phán dừng lại, giới thiệu với Thời Dược: "Đây là tổ trưởng của chúng tôi, Nhạc ——"
"Tổ trưởng Nhạc," Thời Dược nhanh chóng ngắt lời đối phương, biểu cảm sốt ruột, nhưng ánh mắt vẫn giữ được bình tĩnh, "Lấy góc độ của một nhân viên y tế mà nói, tôi kiến nghị hòa lẫn thuốc mê vào trong nước, ít nhất có thể làm cảm xúc của phạm nhân và con tin còn lại ổn định hơn một chút,hiện giờ trạng thái của Từ Khả Khả cực kỳ không tốt, tôi lo lắng về sau cô ấy sẽ chọc giận tên côn đồ khiến anh ta làm ra hành động mất lý trí."
Mọi người trong tổ đàm phán ngơ ngác nhìn nhau, đối với trạng thái cảm xúc của con tin số 2 vừa lao tới lại bình tĩnh như thế, bọn họ hiển nhiên đều vô cùng bất ngờ.

Tổ trưởng Nhạc của tổ đàm phán cúi đầu nói với một tổ viên: "Đi nói cho đội trưởng Thích, bảo cậu ấy không cần tới đây nữa."
"Vâng, tổ trưởng." Người nọ lùi người về sau.

Tiếp theo tổ trưởng Nhạc lập tức chuyển hướng sang Thời Dược, "Cô Thời, cô hẳn là biết rõ yêu cầu của nghi phạm......!Tôi biết sắp xếp tiếp theo của chúng tôi có thể khiến cho trong lòng cô vô cùng khó mà chấp nhận, nhưng vì làm ổn định cảm xúc của nghi phạm và bảo vệ đồng nghiệp cô, chúng tôi chỉ có thể ——"
"......!Tổ trưởng Nhạc, không cần phải nói."

Thời Dược ngẩng đầu, lộ ra nụ cười đầu tiên từ sau khi đi ra ngoài bệnh viện.

Tuy nụ cười này khiến gương mặt đã không còn huyết sắc lại nhiều thêm vài phần tái nhợt, tuy mỗi một người đều có thể nhìn ra tận sâu trong đáy mắt của cô gái chỉ mới 22 tuổi này là lo âu cùng sợ hãi, nhưng vào giờ phút này, nụ cười này giống như là một đóa hoa ngát hương thơm, hương thơm đó làm trong lòng tất cả thành viên của tổ đàm phán có mặt ở đây đều thả lỏng một chút.

Cô hít nhẹ một hơi, "Con tin ở bên trong là em gái của bạn tôi, mà tôi là một người học y đã từng tuyên đọc lời thề của bác sĩ......!Về tình về lý, tôi đều sẵn lòng, đồng thời chắc chắn sẽ phối hợp với hành động nghĩ cách cứu viện."
Vào giờ phút cô gái nói ra những lời này, trên mặt tổ trưởng Nhạc của tổ đàm phán cuối cùng cũng lộ ra nụ cười thoải mái.

"Được, cô gái, thật sự rất cảm ơn sự hợp tác của cô.

Xin cô tin tưởng đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm của chúng tôi, bọn họ nhất định sẽ bảo đảm an toàn cho các cô.

Hàn Triệu, mang thức ăn nước uống đã chuẩn bị xong tới đây; Cát Từ Vân, đi mời hai vị trung đội trưởng chuẩn bị hành động!"
Tổ trưởng Nhạc vừa dứt lời, lập tức nghe thấy phía sau có giọng nói đuổi tới đây: "Đội trưởng Thích —— tổ trưởng của chúng tôi nói không cần làm phiền anh nữa —— này anh đừng......"
Mọi người quay đầu lại, đúng lúc nhìn thấy một người đàn ông mặc đồng phục màu đen của cảnh sát đặc nhiệm, mặt trầm như nước đẩy thành viên của tổ đàm phán đang ngăn cản mình ra, ánh mắt lạnh băng, gần như làm cho người ta sợ hãi đi thẳng về phía này.

Thời Dược cũng giống mọi người ngẩng đầu nhìn qua theo bản năng, thân hình cô chợt cứng đờ tại chỗ.

Cô ngơ ngác nhìn người đàn ông bước từng bước một tới, cảm giác mỗi một giây một phút đều bị kéo dài, chạy dài đến tận một khoảng thời gian khác......!Trong không gian này, trong thế giới này, giống như những người khác đều đột nhiên không còn tồn tại nữa, chỉ còn lại một mình người trước mặt này.

Cô đợi bốn năm, mong nhớ bốn năm, cũng thất vọng, tuyệt vọng thậm chí gần như là oán hận suốt bốn năm.

Vào lúc còn chưa tuyệt vọng, cô cũng đã từng ảo tưởng có một ngày Thích Thần sẽ đột nhiên xuất hiện ở trước mặt mình.

Nhưng cô chưa từng nghĩ tới, hai người sẽ gặp mặt dưới một tình huống như vậy.

——
Thậm chí là, Thích Thần sẽ lấy thân phận, trang phục cùng biểu cảm như vậy, xuất hiện ở trước mặt cô.

Thời Dược có phần nghi ngờ đây là ảo giác của mình......!Dẫu sao cô đã sớm không phải là lần đầu tiên hay lần thứ hai nhận nhầm người nào đó thành Thích Thần.

Mà cô thậm chí càng hy vọng đây chỉ là ảo giác.

Bởi vì đến giờ phút này cô mới đột nhiên suy nghĩ rõ ràng, bản thân mình tại sao có thể muốn đi vào bên trong một lần nữa để cứu Từ Khả Khả ra.

Thì ra là bởi vì......!Nhìn thấy Từ Khả Khả, cô giống như nhìn thấy mình của bốn năm về trước.

——
Những năm tháng như dòng nước lũ trong cô đã bị cô quên đi, vứt bỏ, chôn sâu cũng không muốn nhắc lại nữa.

Nhưng vào ngay giây phút này, ở trong từng bước chân của người đàn ông đi về phía cô.

Những thứ đó bỗng ào ạt quay trở lại.

Cô đã kiên trì bốn năm, tất cả bình tĩnh, tất cả kiên cường, vào giờ phút này lập tức giống như hoa trong gương, trăng trong nước, bị một ánh mắt của Thích Thần cứ thế đánh tan tành thành vô vàn mảnh vụn.

Tất cả những cảm xúc sợ hãi, giãy giụa còn có cả khổ sở đớn đau, đột nhiên phá vỡ phong ấn, trào ra đầy lồng ngực cô......!

"Đội trưởng Thích, cậu làm gì vậy!"
Tổ trưởng Nhạc của tổ đàm phán thấy thế, sắc mặt sầm xuống.

Lại thấy Thích Thần không nói một lời, chỉ mang ánh mắt nặng trịch đi tới trước mặt Hàn Triệu đang đứng ngơ ngác ở giữa đường, trong tay còn cầm thức ăn nước uống.

Thích Thần không nói chữ nào, thậm chí người cũng không dừng lại, trực tiếp vươn tay đoạt lấy thức ăn nước uống.

"Ôi đội trưởng Thích ——"
Ở trong ánh mắt lạnh lẽo đến tận cùng của người đàn ông, Hàn Triệu không kìm lòng nổi mà nuốt luôn những lời còn sót lại cùng với một ngụm nước bọt xuống bụng.

Vài giây sau, Thích Thần đã dừng lại trước mặt tổ đàm phán và Thời Dược.

Tổ trưởng Nhạc biểu cảm kỳ quái liếc mắt nhìn Thích Thần một cái,tổ đàm phán bọn họ đã có không ít lần tiếp xúc với đội cảnh sát đặc nhiệm, đối với vị trung đội trưởng trẻ tuổi mới tốt nghiệp từ Học viện Chỉ huy quân sự đã liên tiếp lập công, tất cả mọi người đều đã nghe qua.

Nếu không phải tính cách người này lạnh lẽo nặng nề như núi băng không có cảm xúc thì quan hệ giữa bọn họ lẽ ra có thể tốt hơn một chút.

Nhưng tổ trưởng Nhạc từ trước đến nay chưa từng nhìn thấy trạng thái này của Thích Thần.

......!Giống như đã gần sát ranh giới bùng nổ, khiến những sinh vật khác ở xung quanh đều cảm thấy hơi ngột ngạt đáng sợ.

Thời gian gấp rút, không cho phép xảy ra tranh chấp.

Tổ trưởng Nhạc tự an ủi mình một câu như vậy, rồi lập tức giới thiệu với cô gái bên cạnh, "Cô Thời, đây là Thích Thần – đội trưởng trung đội cảnh sát đặc nhiệm số 2 thuộc cục cảnh sát thành phố, cậu ấy sẽ sắp xếp đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm tiến hành bảo vệ cô, xin cô nhất định phải yên tâm." Trong lúc nói chuyện, trong lòng tổ trưởng Nhạc không nhịn được phải khẽ nhíu mày.

......!Không biết tại sao, con tin số 2 vừa rồi còn rất bình tĩnh nhưng lúc này trạng thái cảm xúc đột nhiên có chút không đúng lắm.

Tổ trưởng Nhạc không có thời gian nghĩ nhiều, lại chuyển sang Thích Thần, nháy mắt ra hiệu với đối phương, "Đội trưởng Thích, cậu đưa thức ăn nước uống cho cô Thời đi, thời gian của chúng ta không nhiều lắm."
"............"
Thích Thần không nói một lời đưa tay ra.

Bàn tay đeo găng tay chuyên dụng của cảnh sát đặc nhiệm nên không nhìn ra điểm gì khác thường, nhưng lúc này mọi người mới chú ý tới chiếc bánh mì trong tay anh, chỉ trong vài bước đi đường, bánh mì đã bị bóp đến mức hoàn toàn biến dạng.

Tổ trưởng Nhạc của tổ đàm phán cũng nhìn thấy, tiếp theo chị như nghĩ tới cái gì đó, ánh mắt hơi thay đổi, khiếp sợ ngẩng đầu nhìn về phía hai người.

Mà lúc này Thời Dược đã hít vào một hơi thật sâu, cố gắng cúi đầu xuống không nhìn Thích Thần nữa, duỗi tay muốn cầm lấy bánh mì và nước rồi lập tức xoay người rời đi.

Nhưng cô thất bại.

——
Đôi tay kia siết chặt giống như gọng kìm, cầm bánh mì và nước không nhúc nhích.

Những người khác có mặt ở đây không hề nghi ngờ —— nếu lại thêm hai phần lực nữa thì chai nước khoáng kia rất có thể trực tiếp bị bóp vỡ.


Như chứng thực suy đoán của tổ trưởng Nhạc, sắc mặt chị khói coi, mở miệng nói một câu: "Đội trưởng Thích......" Nhưng mà chị làm thế nào cũng không thể nói những lời còn lại ra khỏi miệng được.

Bất kể hai người có quan hệ như nào............!
Cảnh sát đặc nhiệm cũng là người.

Bảo bọn họ xông pha chiến đấu thậm chí là vì nước hy sinh thân mình, đó là sứ mệnh của bọn họ.

Nhưng bảo bọn họ tự tay đưa người thân quan trọng nhất của mình hoặc là người yêu đến trước họng súng......!
......!Đó là giết bọn họ.

Phản ứng của những người khác cũng không chậm, thành viên tổ đàm phán cùng với Hoàn Sách Vân vừa nghe tin chạy tới cũng đều dùng ánh mắt vừa chấn động vừa phức tạp nhìn hai người.

Trong sự yên ắng hiếm có giữa bầu không khí hết sức khẩn trương ở đây, Thời Dược run lông mi, khẽ mở miệng
"......!Đưa tôi."
"......"
"Đội trưởng Thích, đưa bánh mì và nước......!Cho tôi."
"......"
"——" Giống như tất cả những cảm xúc bị dồn nén đến cực hạn đều đã bùng nổ, cô gái đột nhiên ngẩng đầu, đôi mắt đỏ bừng nhìn người đàn ông, nước mắt theo gò má đột nhiên chảy xuống ——
"Thích Thần! Tôi bảo anh đưa nó cho tôi anh không nghe thấy à!"
Giọng nói của cô gái đều mang theo run rẩy.

Mà tất cả mọi người khiếp sợ nhìn thấy, đội trưởng trung đội cảnh sát đặc nhiệm bị dao đâm đến mức máu chảy như suối cũng không có bất kỳ biến hóa gì trên mặt, nhưng ở trong nháy mắt này, ở trong tiếng khóc nức nở của cô gái, đột nhiên đỏ vành mắt.

Anh đột nhiên nhét bánh mì và nước cho người bên cạnh.

Sau đó Thích Thần quay đầu lại, trong lúc Thời Dược bị chế trụ đến ngơ ngác, anh duỗi tay cởi áo bác sĩ của cô ra, động tác lột đồ vô cùng cương quyết.

"Áo chống đạn."
Anh khàn giọng mở miệng, ánh mắt như đao nhìn sang ngang.

Hoàn Sách Vân lấy lại tinh thần, vừa định gọi người đi lấy thì sắc mặt chợt thay đổi: "Trước đó lực lượng cảnh sát hình sự bớt thời gian......!Mượn hết áo chống đạn dự trữ đi rồi."
"......" Thích Thần mặt không biểu cảm xoay lại, giơ tay trực tiếp cởi đồng phục và áo chống đạn ở bên trong của mình ra.

Sau đó anh kéo cánh tay cô gái qua, lập tức muốn mặc lên cho cô.

"Đội trưởng Thích......"
Người bên cạnh do dự mở miệng, cuối cùng lại nuốt lời muốn nói vào.

Nhưng Thời Dược lại bị gọi hồn về.

Sắc mặt cô lập tức thay đổi, ra sức giãy giụa, "Tôi không cần anh ——"
"Nếu em muốn anh chết thì không cần mặc vào."
Ngắt lời Thời Dược, giọng người đàn ông trầm thấp đến đáng sợ.

Động tác của Thời Dược bị lời này làm cho chấn động tại chỗ, động tác trên tay người đàn ông không hề thả nhẹ lực một chút nào, cương quyết đến gần như tàn bạo mà khoác áo chống đạn lên người cô, sau đó kéo áo bác sĩ ở bên cạnh mặc vào cho cô một lần nữa.

Khuy áo cuối cùng nhanh chóng được cài xong, Thích Thần lạnh nhạt nhìn sang bên cạnh ——
"Còn dư lại bao lâu?"
"......!Một, một phút 49 giây."
"Tôi sẽ dẫn đội một, thu hút sự chú ý của nghi phạm." Thích Thần quay đầu nhìn Hoàn Sách Vân, "Anh phụ trách chỉ huy đội hai đội ba, chú ý an toàn......!Nhất định phải giải cứu con tin số 1."
Hoàn Sách Vân nhíu mày: "Thích Thần, cậu ——"
"Đừng lãng phí thời gian với tôi."
Thích Thần cầm lấy súng của mình, giơ tay lên ra hiệu.


"Đội một, cùng tôi xuất phát."
Mấy chục giây sau, Thời Dược ở phía trước, cách hai mét, lấy Thích Thần dẫn đầu, đội viên đội cảnh sát đặc nhiệm cầm súng theo ở phía sau, bước cực khẽ nhanh chóng tiến vào bên trong hành lang dài đã bị phong tỏa toàn bộ.

Trước khi sắp tiến vào khu vực nguy hiểm, Thích Thần gọi Thời Dược lại.

"Gõ cửa, dụ bắt......!Nhớ kỹ rồi?"
"......!Vâng." Thời Dược không dám nhìn Thích Thần.

Từ sau khi vừa tận mắt nhìn thấy Thích Thần đã đỏ vành mắt, mặc dù chỉ trong nháy mắt đã đè ép xuống, nhưng cô đều lo lắng nếu dây thần kinh nào đó của Thích Thần bị nối sai, sẽ trực tiếp ném cô ra khỏi đây.

Thời Dược hít một hơi thật sâu, bước nhanh đến trước cửa phòng điện tâm đồ số 1, nâng bàn tay cầm chai nước khoáng lên để gõ cửa.

Giọng nói dữ tợn từ bên trong truyền ra ——
"Đừng có lắm trò nữa, tự mở đi!"
Thời Dược hít sâu, thả ra âm thanh mềm nhũn, "Trong ngực tôi ôm đồ ăn, thật sự không mở được......"
Bên trong yên lặng một lát, vào lúc Thời Dược gần như muốn nhíu mày chuẩn bị thay đổi phương án, tiếng bước chân vô cùng khẽ truyền tới.

Trong lòng Thời Dược thả lỏng một chút rồi sau đó lại căng thẳng, ánh mắt không nhúc nhích mà nhìn chằm chằm cửa phòng.

Thích Thần nghiêng đầu, dùng âm thanh thấp nhất nói vào tai nghe, "Đội hai chuẩn bị."
Vài giây sau, cửa phòng điện tâm đồ số 1 bị mở ra.

Phạm nhân ở trong phòng kề súng lên huyệt thái dương của Từ Khả Khả đã khóc đến mức nước mắt nước mũi tứ tung, trợn mắt nhìn Thời Dược ở ngoài cửa, "Sao lâu như vậy mới quay lại ——"
Anh ta bỗng im bặt, đột nhiên hoảng sợ nhìn về phía bên phải Thời Dược —— chính là phương hướng mai phục của đội cảnh sát đặc nhiệm một.

"Mẹ kiếp mày dám lừa ông đây ——!"
Nét mặt phạm nhân trong nháy mắt trở nên hung ác dữ tợn, súng lục trong tay trực tiếp chuyển hướng chĩa vào Thời Dược, ngón trỏ không chút do dự ấn cò súng xuống.

Con ngươi Thời Dược đột nhiên co rụt lại.

Sợ hãi giống như không thể trốn tránh được móng vuốt sắc nhọn cứ thế hung hăng cắm chặt vào trái tim cô, cô theo bản năng muốn quay đầu nhìn về phía bên phải.

......!Cô đột nhiên có chút hối hận rồi
Cô nên ôm anh một cái rồi mới đi vào.

Mà ngay tại khoảnh khắc này, tiếng súng vang lên, cửa sổ thủy tinh sau lưng nghi phạm bị đội cảnh sát đặc nhiệm hai dùng dây thừng từ trên nóc nhà mạnh mẽ đột nhập vào.

Trong tiếng vỡ tan tành của mảnh thủy tinh, Thời Dược thấy một bóng người màu đen bỗng dưng tránh trước mặt mình —— cơ thể cô căng thẳng, tiếp theo đã ngay lập tức bị đẩy ngã sang một bên.

Chỉ là lúc ở giữa không trung, cô cảm nhận được rõ ràng, cơ thể đang ôm lấy mình của Thích Thần rung lên hai cái.

......!Anh trúng đạn rồi.

Đầu Thời Dược như bị người ta gõ mạnh một cái, nước mắt chảy ào, thoáng cái đã ướt hết gương mặt
"Thích Thần......!Cầu xin anh......!Đừng......"
Cô và người đàn ông cùng rơi xuống đất, ngã chồng lên nhau.

Trong sự rối loạn vô tận, người nọ ho ra máu, khàn giọng nói bên tai cô.

"Đừng khóc mà......Thỏ con......".