Em Ngọt Như Độc Dược

Chương 15






Edit: Ngọc Ngọc
Beta: Lia + Nhược Lam
___________________________
Chu Phòng Vũ vẫn vịn cửa phòng học, thở phì phò như một con bò.

Hắn rất muốn thở xong rồi nói tiếp, chỉ tiếc ánh mắt nam sinh đứng ở hàng đầu tiên đó thực sự có chút doạ người.

Chu Phòng Vũ không dám trì hoãn, khó khăn nuốt ngụm nước bọt rồi nói
"Vừa rồi, Thời Dược —— Thời Dược cậu ấy bị đẩy xuống lầu!"
"..." Ánh mắt Thích Thần thoáng chốc lạnh như băng.

Tay đang để xuôi ở bên người ngay khi vừa nghe được câu kia liền siết chặt thành nắm đấm, mạch máu xanh nhạt đều nổi lên trên mu bàn tay trắng nõn.

Khoảnh khắc lửa giận át đi lý trí tưởng chừng chỉ trong tích tắc liền sẽ bộc phát thiêu rụi mọi thứ xung quanh.

Phòng học yên tĩnh đến đáng sợ.

Bất động tại chỗ mấy giây, Thích Thần mới hít sâu một hơi, miễn cưỡng đè nén cảm xúc mãnh liệt trong lòng, ánh mắt hắn lạnh lùng, trực tiếp đi ra ngoài.

Học sinh và giáo viên chưa rõ mọi chuyện đều không kịp phản ứng.

Không để ý tới chuyện "lâm trận mới mài gươm", những tiếng tiếng bàn luận đều dần im bặt, ánh mắt dừng ở trên người nam sinh liền không thể dời đi chỗ khác.

Sắc mặt hắn lúc này thật sự là u ám dọa người, mọi người cơ hồ có chút không dám thở mạnh mà nhìn chằm chằm vào.

Thời điểm Thích Thần đã rời khỏi chỗ vài bước, giáo viên giám thị trên bục giảng rốt cục lấy lại tinh thần, ông luống cuống,
"Thích Thần, đây chính là thi đua khảo sát tuyển chọn! Mười lăm phút nữa bắt đầu thi rồi, em còn định đi đâu?"
Tin tức cao nhị có một học sinh thiên tài thi đạt điểm tuyệt đối môn số học chuyển tới không chỉ được các học sinh truyền tai nhau, mà tất cả giáo viên tổ toán học cũng đều nghe nói.

Giáo viên và nhà trường vô cùng coi trọng những học sinh đứng đầu các môn.

Nếu như thi đua các học sinh này đạt được thành tích cao thì việc tuyển sinh năm sau sẽ có lợi thế hơn các trường khác.

Vị giáo viên này vừa được thông báo nằm trong ban giám thị liền bị tổ trưởng khảo sát nhắc nhở chú ý Thích Thần một chút.

Vào lúc này phía Thích Thần lại đột ngột xảy ra chuyện, giáo viên sao còn ngồi yên được?
Nhưng Thích Thần đi thẳng ra ngoài cũng không quay đầu lại.

Giáo viên giám thị thấy hắn rất gấp, liền chạy mấy bước đuổi theo ra cửa phòng học

"Còn có mười lăm phút thôi, chuyện gì mà có thể quan trọng bằng chuyện này chứ? Em mau về chỗ chuẩn bị thi trước.

"
Những lời này tưởng như có thể khiến người kia thay đổi ý định.

Ông tiến đến thấy hắn không nói gì, chỉ nặng nề hít một hơi.

Trước đó cũng không hề để ý, bây giờ đối mặt mới phát hiện ra trong mắt Thích Thần đã nổi lên tơ máu, nhìn rất dữ tợn.

"..."
Giáo viên giám thị vô thức bước sang một bên nhường đường.

Thích Thần thu tầm mắt lại đi thẳng ra ngoài.

Cho đến khi Thích Thần đã ra khỏi phòng học, "Tiểu Bàn Tử" trước đó đến báo tin cũng không thấy đâu nữa, giáo viên giám thị mới tạm thời vơi bớt căng thẳng.

Ông có chút ngượng ngùng, sợ hãi thu hồi ánh mắt, rồi không khỏi nhíu mày.

Vừa rồi Thích Thần cùng với hình tượng học sinh ưu tú thành tích nổi bật trong miệng các giáo viên, quả thực như hai người khác nhau.

Giống như là...!tên điên.

Giám thị ánh mắt phức tạp lướt nhìn phòng học một vòng, những học sinh khác hiển nhiên không ít người chưa hoàn hồn.

Ông tức giận nói
"Nhìn cái gì mà nhìn, các em cũng muốn bỏ thi giữa chừng giống như em ấy sao!"
Dưới lớp học sinh liếc mắt với nhau, có người lớn gan nhịn không được.

Một người nữ sinh mở miệng hỏi
"Thầy giám thị, Thích Thần thật sự bỏ thi ạ?"
Giáo viên giám thị trong lòng đã xác định rõ ràng nhưng nghĩ lại, đây là học sinh mũi nhọn mà nhà trường - nhất là tổ toán học đặc biệt chú ý, thế là lời ra đến miệng lại nuốt xuống.

Ông giơ cổ tay lên nhìn đồng hồ một chút.

"Lần này hội đồng thi quy định, nếu muộn 15 phút sẽ không được vào phòng thi nữa.

Nếu như trước khoảng thời gian này cậu ta kịp quay lại thì coi như không có vấn đề."
Giám thị vừa dứt lời, đám học sinh trong phòng học đều biểu hiện khác nhau.

Một số thì cảm thấy may mắn, còn có một số lại nhíu mày, tiếc nuối vì có khả năng không thể đấu với một đối thủ đáng gờm.


Giám thị do dự một chút, nhưng vẫn quyết định đi tìm giáo viên thanh tra báo một tiếng.

Ông cảm thấy...!Thích Thần lúc rời đi thần sắc rất doạ người, rất có thể sẽ không trở về tiếp tục khảo sát.

*
Giờ nghỉ giải lao, khi Thời Dược đang trên đường xuống tầng thì bị người ta đẩy từ trên bậc thang xuống.

Ở thời điểm đó tầng dưới có rất nhiều học sinh vui đùa chạy nhảy vô cùng náo nhiệt.

Thời Dược đang cùng Tôn Tiểu Ngữ sóng vai đi ra ngoài, chỉ còn cách chừng năm sáu bậc thang nữa là xuống đến tầng dưới đột nhiên cảm thấy bên hông bị đẩy mạnh một cái, bất ngờ không giữ được trọng tâm liền trực tiếp ngã nhào về khoảng không phía trước.

Khi định thần lại đã thấy mình nằm úp sấp ở dưới cầu thang trong tiếng hét váng đầu.

Sau mười mấy giây từ lòng bàn tay, khuỷu tay, đầu gối và các vị trí khác mới truyền đến cảm giác đau điếng đến chết lặng.

Thời Dược cau mày cố ngồi dậy, cô vô thức ngẩng đầu nhìn về chỗ mà mình rơi xuống, chỉ là ở phía đó ngoại trừ những khuôn mặt lo lắng và bất ngờ đang xúm xít lại, cô cái gì cũng không nhìn được.

"Dược Dược! Cậu không sao chứ?!"
Tôn Tiểu Ngữ ngây người vài giây rồi vội vàng chạy xuống, đưa tay muốn đỡ Thời Dược lên.

"Đừng..."
Thời Dược xua tay, cú ngã dữ dội làm cho cô có chút choáng váng, sắc mặt không được tốt lắm.

Lúc này những người khác cũng kịp phản ứng, đều dồn dập khom người muốn giúp một tay.

"Cảm ơn, mình không sao đâu...!Mình muốn ngồi một lát đã..."
Thời Dược nhăn chặt lông mày, nhờ có sự trợ giúp của Tôn Tiểu Ngữ mới nhích được vài bước về phía bậc thang để ngồi xuống
Lúc này cúi đầu nhìn lại, cô mới phát hiện cả lòng bàn tay và đầu gối đều rướm máu.

Đây chỉ là vết thương lộ ra bên ngoài, bây giờ chính Thờì Dược cũng không biết được thân thể còn có chỗ nào bị thương nữa hay không.

Vành mắt Tôn Tiểu Ngữ gấp gáp tới đỏ lên
"Để mình tìm người dìu cậu đi phòng y tế nhé Dược Dược! Cậu chảy nhiều máu quá!"
"Đừng...!đợi tìm người nữa thì lâu lắm, cậu dìu tớ đến phòng y tế đi...!Hiện tại nhiều người thế này, thật là mất mặt..."
Bị cơn đau kích thích đại não thanh tỉnh một chút, Thời Dược càng cảm thấy xấu hổ hơn.

Mặc dù không biết cú đẩy kia là do hữu ý hay vô tình, nhưng việc cô ở trước mặt vô số bạn học ngã sấp mặt là sự thật.


Trước những ánh mắt hiếu kì như gai đâm sau lưng khiến cho Thời Dược tưởng tượng mình chính là con đà điểu đang đem đầu của mình vùi vào trong đất.

Đáng tiếc tâm nguyện không bị mọi người chú ý tới của cô vẫn không được thỏa mãn
Chỗ tập trung lớp 7 ở ngay tầng này, chỉ cách cầu thang khoảng mười lăm mười sáu mét.

Cho dù Thời Dược cố gắng đem mình cuộn tròn như quả bóng để giảm sự tồn tại thì cảnh cô ngã bị thương vẫn bị bạn học cùng chủ nhiệm lớp nhìn thấy.

Thời Dược ngồi trong chốc lát, liền thấy chủ nhiệm lớp bước nhanh về phía này.

"Thời Dược, ngã có nặng lắm không? Em có muốn đi bệnh viện không?"
Chủ nhiệm lớp dừng chân lại, lo lắng hỏi.

Thời Dược cố gắng kìm chế đau đớn cùng xấu hổ, "rất tự nhiên" nặn ra một nụ cười
"Em không sao...!Em ngồi một chút rồi để Tôn Tiểu Ngữ dìu đến phòng y tế kiểm tra sơ qua là được ạ."
"Hai người các em có đi được không? Hay để tôi nhờ một bạn nam cõng em qua đó?"
"Không cần không cần đâu thầy."
Thời Dược vội xua tay, nghĩ lại khoảnh khắc vừa nãy khiến cô cảm thấy xấu hổ, ngày hôm nay mất mặt như vậy là quá đủ, thực sự không cần phải thêm chút nào nữa đâu...!
Nghĩ như vậy, Thời Dược nói
"Có Tôn Tiểu Ngữ ở đây là được rồi, cảm ơn thầy chủ —— "
"Nhiệm" còn chưa kịp nói ra, Thời Dược bỗng nghẹn lại.

Có một loại linh cảm không lành nào đó khiến cô quay đầu sang hướng bên phải, bỗng nhìn thấy người đáng lẽ lúc này nên ở phòng thi toán học
Thích Thần ánh mắt đen lạnh lẽo đứng đó, mang theo biểu cảm thật kinh khủng lướt qua từng lớp học, nhanh chóng sải bước về bên này.

Ngoài cao nhị lớp 7 còn có những lớp khác, các học sinh đều nhìn thấy.

Lực chú ý của mọi người nhờ vậy cũng đổi hướng từ Thời Dược chuyển sang Thích Thần.

Càng đến gần, Thời Dược càng cảm thấy người kia đang cáu kỉnh như muốn chọc thủng một lỗ trên trời.

Chủ nhiệm lớp lúc này cũng nhìn thấy Thích Thần.

Vẻ mặt biến sắc hỏi
"Thích Thần? Sao em lại trở về rồi? Lúc này không phải sắp thi sao? Em...!"
Thích Thần đi đến trước mặt chủ nhiệm lớp nhưng cũng không nhìn sang, giống như là không nghe được lời đối phương.

Đứng ở dưới chân cầu thang, hắn rũ mi mắt thanh tú nhìn cô gái, con ngươi nâu sẫm đè nén mưa gió sắp ập đến.

Thời Dược cảm giác được ánh mắt Thích Thần lạnh lẽo cực độ, từ đầu đến chân cô đều nhìn qua một lần.

Nhất là mấy chỗ bị thương lộ ra bên ngoài —— ánh mắt Thích Thần như khoét thêm lên đó một lỗ.

Trước kia hắn một mặt thờ ơ lãnh đạm, Thời Dược tưởng đó chính là cực hạn.

Cho tới hôm nay mới phát hiện, cô chưa từng thấy dáng vẻ thực sự nổi giận của hắn.


Giống như lúc này đây, khuôn mặt tuấn tú kia không có một tia cảm xúc khiến cô muốn quỳ xuống xin tha.

Thời Dược theo bản năng rụt rụt người.

Bộ dạng hung hăng này làm cô mười phần hoài nghi mình sẽ bị đánh.

Vừa ngã một phát lại còn bị đánh, không khỏi có chút ủy khuất.

Cảm nhận được những ánh mắt phức tạp của mọi người đang nhìn, Thời Dược lại méo miệng.

Cô thề rằng nếu Thích Thần dám ở trước mặt các bạn học đánh cô, thì cô...!
Cô nhất định sẽ ôm lấy hắn mà khóc.

Anh em có hoạn nạn cùng chịu, muốn mất mặt thì liền cùng mất mặt.

Thời Dược cam chịu nghĩ.

Còn chưa kịp suy nghĩ nên dùng bộ dạng gì để khóc, Thời Dược liền cảm giác từ phía trên đỉnh đầu có một bóng đen dần phủ xuống,
Thời Dược theo bản năng định tránh sang một bên.

Chỉ là còn chưa kịp nghiêng người, hai chân Thời Dược đột nhiên bị siết chặt.

Một lực đạo khác choàng qua sau eo cô.

Trọng tâm bỗng nhiên được nâng lên, Thời Dược kinh hô, vô thức đưa tay giữ chặt thứ duy nhất cô có thể nắm
Áo sơ mi trắng.

Cảm giác vô cùng quen thuộc.

Bỏ qua sự xấu hổ, Thời Dược kinh ngạc ngẩng mặt lên nhìn về phía Thích Thần.

Từ góc độ của cô chỉ thấy xương quai hàm của người con trai vô cùng sắc nét, đôi môi mím chặt lại làm vẻ bất thiện của hắn càng nhiều hơn.

Không thèm để ý học sinh mấy lớp bên cạnh chứng kiến đến trợn mắt há hốc mồm, sau khi cúi người ôm ngang Thời Dược lên, Thích Thần mặt lạnh không biểu cảm một mạch đi tới phòng y tế.

Chủ nhiệm lớp 7 là người đầu tiên kịp phản ứng, có chút nóng nảy chỉ vào bóng lưng Thích Thần
"Thích Thần! Em định thi thế nào?!"
"...!Bỏ thi."
Thích Thần từ lúc xuất hiện đến giờ cuối cùng cũng đã mở miệng.

Thanh âm khàn khàn, giọng điệu băng lãnh.

Con ngươi màu nâu thậm chí còn thêm vài phần u ám đáng sợ như những đám mây đen dày đặc bao phủ..