Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?

Chương 8




p class="watch-page-fiction-content">Sáng hôm sau.

Mã Anh Kỳ vào lớp học, nhưng lần này người ngồi bên cạnh cô là Diệu Hương đã không thấy đâu nữa. Sau khi cô giáo vào thông báo, mới biết rằng cậu ấy đã xin phép nghỉ ốm hôm nay. Cô thở dài, lật trang sách ra rồi bắt đầu buổi học.



Hôm nay làm việc gì cũng một mình, Mã Anh Kỳ không khỏi sinh ra chán nản. Cô nhìn tấm thẻ liên lạc của Thạch Dị Quy trong túi đựng bút. Dù đã lưu số anh vào máy, nhưng cô vẫn luôn giữ nó lại bên cạnh. Hôm nay là ngày anh đến ngoại ô ở khu dã chiến. Mã Anh Kỳ tò mò, không biết nơi đó trông như thế nào, có giống như những bộ phim tài liệu cô từng xem không?



Những khu quân đội dã chiến thường là nơi tập trung nhiều dân tị nạn hoặc các quân nhân bị thương sau chiến tranh. Lều trại dựng lên khắp nơi, thiết bị y tế phải luôn được đảm bảo đầy đủ để cung ứng. Mã Anh Kỳ sống trong tình yêu thương của cha mẹ, dù có nghe và thấy qua cũng không thể cảm nhận nổi nó tàn khóc nhường nào.



___



Thạch Dị Quy trở lại quân đội dã chiến vì có lệnh triệu tập điểm danh. Có thể sắp tới đây, bọn họ sẽ di chuyển đến Vũ Hán để tiếp ứng lương thực và thiết bị y tế tại nơi đó. Viên Mẫn nhìn sang anh, biết đó là nơi anh không muốn đến nhất, chỉ biết thở dài.



"Lần này là vì mệnh lệnh, phải đi thôi!"



"Ừ! Có lịch trình cụ thể chưa?"



"Hai ngày nữa!"



Anh nhìn anh ta, sau đó nhớ đến lời hứa cùng nhau ăn một bữa với Mã Anh Kỳ. Thời gian đúng thật không cho ai nghỉ ngơi. Nói vậy, anh từ ngoại ô trở về phải nhanh chóng đi cùng cô một chuyến, sau đó phải nói lời tạm biệt. Nghe nói ở Vũ Hán đã tạm ổn định, bây giờ quân đội và bác sĩ tình nguyện đến đó chỉ để hỗ trợ một phần.



Thạch Dị Quy ngồi trong lều, hút điếu thuốc gần tàn thì Viên Mẫn vén lều lên đi vào trong.



"Này nhé! Quân đội không cho hút thuốc đấy!"



Anh lườm anh ta.



"Anh không nói thì chẳng ai biết cả."



Hai người ngồi trong lều, rồi được một lúc lại cùng nhau ngã ra nằm xuống. Nơi đây yên bình, ban đêm ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích ra thì chẳng có gì. Ở chỗ của Thạch Dị Quy, thi thoảng sẽ có tiếng xe cộ qua lại, còn có tiếng người trong khu chung cư nói chuyện với nhau.





"Này! Cô gái lần trước có cha là Bộ trưởng, có đến tìm anh nữa không?"



Anh lắc đầu. Anh ta lại thắc mắc,đến mức đang nằm ngửa chuyển sang nằm sấp, nhìn anh đăm đăm.



"Tôi thấy cô ấy điều kiện tốt như vậy, lại còn thích anh. Tại sao không bắt lấy cơ hội đi?"



Thạch Dị Quy nhìn sang, Viên Mẫn liền nín thinh.



"Vậy anh tự mình bắt lấy đi!"



Anh nói rồi gác tay lên trán, che luôn cả hai mắt lại, xem như không để ý đến anh ta. Anh ta cũng thôi không bàn luận về chủ đề này nữa. Vì một khi mà Thạch Dị Quy anh không thích, thì có ép buộc đến đâu cũng vậy. Anh chính là một khúc gỗ rất khó gọt dũa.



Sau khi xong lệnh triệu tập ở khu quân đội dã chiến, Thạch Dị Quy lái xe trở về lại chung cư. Nhưng trước khi lên lầu, anh đã đậu xe dưới nhà rồi nhìn đồng hồ. Bây giờ có lẽ là giờ tan học của Mã Anh Kỳ. Thế là anh xoay vô lăng, một mạch lái xe về phía Trường trung học.



Anh dừng xe trước cổng nhưng không xuống, chỉ lặng lẽ hạ kính xe. Mã Anh Kỳ đi ra một mình, nét mặt có chút không vui. Anh hơi nhíu mày, mắt vẫn nhìn cô không rời một khắc. Một chiếc xe hơi màu trắng lái đến dừng ngay chỗ cô, cha của cô bước ra, ăn mặc lịch sự nhã nhặn, giúp cô cầm ba lô.



Đột nhiên, trong lòng anh lại có một sợi dây vô hình trói buộc lại, thứ cảm xúc vừa dâng lên như bị nó làm cho mất hứng.



Anh trở về chung cư, nằm trên giường lấy điện thoại ra nhắn tin.



[Bạn nhỏ đi học bị phạt sao? Mặt mũi lại khó coi thế?]



Mã Anh Kỳ vừa ăn trưa xong, tay cầm theo đĩa dưa hấu lạnh lên phòng thì nghe có tiếng chuông thông báo. Cô không nghĩ đó là Thạch Dị Quy, mà nghĩ người nhắn tin là Diệu Hương. Dù sao cô cũng muốn nói chuyện với cậu ấy một chút, hi vọng cả hai sẽ không vì hiểu lầm chuyện gì đó mà bơ nhau.



Nhưng khi cầm điện thoại lên, thứ đập vào mắt cô đầu tiên là tên liên hệ gửi đến.



Miss?



Tim đập chân run, Mã Anh Kỳ vội vàng đặt đĩa dưa qua một bên, miếng dưa còn nhai trong miệng hoà tan mát lạnh. Anh làm sao biết được tâm trạng cô không tốt, mặt mũi khó coi? Lẽ nào...





Cô trả lời.



[Làm sao anh biết ạ?]



[Anh có phép thuật.]



Cô phì cười, mấy lời này nếu để người khác nói ra, cô nhất định sẽ thấy nó thật hoang đường. Nhưng khi người nói là Thạch Dị Quy, tâm trạng của cô liền có khởi sắc.



[Vậy anh có thể thực hiện mọi điều ước ư?]



Thạch Dị Quy cười, nằm nghiêng người sang một bên, nhìn ra ngoài cửa sổ, bên bàn có một chậu hoa xương rồng nhỏ, gai góc xù xì.



[Đúng vậy. Chẳng hạn như, chiều nay biến ra một bữa ăn cùng bạn nhỏ.]



Mã Anh Kỳ mắt sáng rực lên, khoé môi liền tràn ra ý cười. Cô chợt nhớ ra, chiều nay vừa hay không có học, cha thì đến Trường giảng bài, mẹ thì ở phòng tranh. Trong lòng nãy sinh một suy nghĩ, cô nhắn.



[Địa chỉ do anh chọn, em sẽ đi xe buýt đến.]



Cô cầu mong ý đồ để anh đến nhà đón sẽ diễn ra trót lọt, nằm lăn lộn tới lui trên giường, gương mặt phiếm hồng bừng bừng sáng. Thạch Dị Quy ngồi dậy, đi đến tủ lạnh lấy nước suối ra uống, rồi lại nhìn trên đầu tủ, thò tay tìm bao thuốc.



[Gửi địa chỉ nhà, anh đến đón em.]



[Như vậy...]



Mã Anh Kỳ gửi nửa chừng rồi im lặng, tim cô đập thình thịch như trống. Cô ôm điện thoại mỉm cười, hai chân múa qua múa lại không ngừng. Cô hi vọng Thạch Dị Quy có thể đến nhà đón mình, như vậy hai người sẽ gần thêm một chút. Trước đây cô chưa từng đặt ra cho mình bất kì tiêu chuẩn nào cả. Một phần vì cha mẹ muốn cô tập trung học lên Đại học, một phần vì trong Trường chẳng có ai lọt vào mắt cô.



Bây giờ thì tốt rồi. Thạch Dị Quy vừa xuất hiện, thì anh chính là tiêu chuẩn. Chỉ có thể là anh mà thôi.



...