Em Nghĩ Mình Chạy Đi Đâu?

Chương 18




Thạch Dị Quy không hiểu sao Mã Anh Kỳ lại gấp gáp chạy đi như vậy, còn không đợi được nước ép mà anh làm. Anh xả ống tay áo xuống một cách tùy tiện, rồi bước đến bàn dọn dẹp mấy túi giấy mà Viên Mẫn để lại. Đầu lông mày hơi chau xuống, cái tên này đúng thật chẳng bao giờ ngăn nắp được.

Cho đến khi anh cầm túi giấy lên, mới phát hiện ra chiếc hộp nằm trên bàn. Đây chẳng phải là chiếc hộp Mã Anh Kỳ dùng để đựng đồng hồ tặng anh khi nãy sao?

Như vậy thì...

Thạch Dị Quy mở hộp ra, quả nhiên bên trong là chiếc đồng hồ lúc nãy. Anh cười khổ, cuối cùng lại bị cô bạn nhỏ này lừa một phen. Bây giờ không muốn nhận cũng phải nhận rồi. Anh cầm nó lên, gương mặt có ngũ quan bừng sáng khi nhớ đến đôi gò má phiếm hồng. Mã Anh Kỳ là một cô gái tốt, rất ngây thơ, trong sáng và có cả một trái tim lương thiện.

Anh nhìn ra được tâm ý của cô bạn nhỏ. Chỉ là bây giờ cô đang chuẩn bị cho kì thi cuối cấp để lên Đại học. Nếu bây giờ tâm tư đặt quá nhiều vào chuyện tình cảm, rất có thể sẽ bị ảnh hưởng.

Thạch Dị Quy tháo chiếc đồng hồ cũ của mình ra, cẩn thận đeo đồng hồ mà Mã Anh Kỳ tặng lên, chỉnh lại giờ rồi nhìn nó một lúc mới thôi.

Sau lần gặp ở dưới chung cư của Thạch Dị Quy, Mã Anh Kỳ không nói chuyện tới Tần Thiên. Bình thường quan hệ của hai người đã không tốt, nay lại càng thêm cách xa.

Cậu ta ngồi ở bàn cuối nhìn lên trên bàn đầu, mắt vẫn không rời khỏi bóng lưng của cô. Thật ra khái niệm về tình đầu không chỉ đơn giản với cậu ta là thích thú một lát rồi thôi. Tô Tuyết Vân bước đến ngồi ngay bên cạnh, vuốt một bên tóc qua nhìn cậu ta an ủi.

"Tần Thiên! Cậu đừng như vậy có được không? Người ta có quan tâm cậu đâu chứ?"

"Cậu thì biết cái gì?"

Tô Tuyết Vân nói không nên lời. Cô ta vừa từ lớp khác chuyển đến đây, vừa vào lớp đã để mắt đến Tần Thiên rồi. Tiết thay anh bạn này suốt ngày trong đầu chỉ có Mã Anh Kỳ, làm gì cũng nghĩ đến cô. Dù bây giờ có rạn nứt luôn cả tình bạn, cậu ta vẫn quyết không bỏ cuộc.

Con người ta khi không có được, thì nhất định sẽ sinh lòng đố kị.

Cô ta từ thành tích học tập đến cả sự khả ái cũng không bằng Mã Anh Kỳ, bây giờ cả người con trai mình thích cũng hướng về cô. Còn có thể cam tâm tình nguyện hay sao?



Có điều Mã Anh Kỳ vốn không để tâm đến, trong đầu cô ngoài việc học ra thì chỉ nghĩ đến Thạch Dị Quy. Gần đây tâm tình vui vẻ, nên chiều nay trống tiết khi Diệu Hương rủ cô đi bơi cô đã liền đồng ý.

"Vui quá luôn! Khó khăn lắm tớ mới rủ được cậu đấy!"

Cậu ấy ôm lấy cổ của cô, hai người đã chơi với nhau lâu như vậy rồi, tình cảm càng thêm khắn khít thì cũng thấy thoải mái hơn. Mấy hoạt động ngoài trời này, đặc biệt là môn bơi lội Mã Anh Kỳ rất ngại tham gia. Vì cô bơi không giỏi, khi xuống nước chỉ có thể tập tay và chân kết hợp, căn bản bơi không được xa.

"Đến chiều tớ sẽ dạy cậu bơi."

Diệu Hương vui vẻ nói, cả hai thống nhất chiều nay sẽ đến hồ bơi Thỏ Ngọc để chơi một chuyến cho thoả thích.

___

Thạch Dị Quy đang ngồi ở nhà thì nhận được tin nhắn của Viên Mẫn, anh ta bảo khu y tế tình nguyện có cử một vài người đến hồ bơi Thỏ Ngọc hướng dẫn phòng chống đuối nước cho học sinh, sinh viên. Anh được chọn đi, vậy nên đầu giờ chiều nay phải sắp xếp thời gian để có mặt.

Mã Anh Kỳ và Diệu Hương đã có mặt tại hồ bơi, cô chọn một bộ đồ bơi khá kín đáo, vì không thích mấy kiểu hở hang quá. Đứng nhìn mặt hồ bơi gợn sóng, trong lòng có chút hoang mang.

"Này! Bây giờ ở đây không có ai hết cũng thoải mái hơn nhiều rồi. Cậu ở đây đợi, tớ đi vệ sinh một lát rồi quay lại dạy cậu bơi."

Cô gật đầu cười. Hồ bơi này vừa mới xây dựng lại, độ sâu chắc cũng 3 mét hơn. Với một người không giỏi bơi lội như cô, chỉ bám vào cầu thang đạp chân hoặc ngồi trên thành hồ tập luyện. Bây giờ nghĩ lại, đúng là vẫn nên học bơi một khoá để rèn luyện sức khỏe, tự mình phong thân.

Phía xa có tiếng còi huýt lên, dường như hôm nay có hoạt động gì đó ở khu cứu hộ. Mã Anh Kỳ không nghĩ rằng Thạch Dị Quy cũng ở đây, vậy nên chỉ ngước nhìn mà không có chút trông ngóng.

Bỗng nhiên, có một bóng người đi đến sau lưng Mã Anh Kỳ, bất ngờ đẩy cô nhào người xuống hồ bơi.

"A!"

Cô không đề phòng kịp, cả người lao xuống nước trong tích tắc. Tô Tuyết Vân đứng trên thành hồ khoanh tay nhìn, chứng kiến cô đang chới với ở dưới nước. Cô ta muốn cho cô một bài học, tuyệt đối đừng nghĩ mình là nhất mà muốn tranh giành Tần Thiên. Nhưng cô ta lại không nghĩ đến chuyện cô không biết bơi, cho tới khi thấy cô mất đi khả năng tự vệ, từ từ chìm xuống.



Tô Tuyết Vân hoảng hốt, mặt mũi tái xanh lùi lại thì đụng phải Diệu Hương đi ra.

"Anh Kỳ à! Tớ xong rồi..."

Cô ta sợ hãi, đẩy cậu ấy một cái rồi bỏ chạy. Diệu Hương nhìn xuống hồ bơi, thấy một bóng người đang chìm xuống thì sợ đến phát khóc, kêu lên.

"Anh Kỳ?"

"Cứu! Cứu với! Có ai không, cứu bạn em với?"

Diệu Hương vừa khóc vừa gào lên kêu cứu. Tiếng kêu này làm những bác sĩ tình nguyện bên khu cứu hộ nghe thấy. Một anh chàng bác sĩ đi vệ sinh gần đó, ngang qua thấy vậy liền hỏi.

"Bạn nhỏ? Có chuyện gì?"

"Bạn em bị người ta đẩy xuống hồ! Bạn ấy không bơi được!"

Anh ta thấy vậy liền cởi áo ra nhảy xuống hồ. Cả khu vực cứu hộ sau đó cũng biết chuyện. Thạch Dị Quy hơi nhíu mày, nhìn người bị đuối nước được người ta bế chạy đến đây.

"Dị Quy! Có người bị đuối nước!"

Bóng người chạy đến ngày một gần. Cho đến khi, anh nhìn ra người nằm trong tay anh bác sĩ kia là Mã Anh Kỳ. Cả người cô tím tái, rơi vào hôn mê được vội vàng đặt xuống thảm. Thạch Dị Quy như chết đứng, thản thốt gọi tên cô.

"Kỳ Kỳ?"

...