Em Nghĩ Em Đang Theo Đuổi Anh

Chương 17: Tập Nắm Tay




Trương Địch giận muốn vả miệng mình ngay lập tức, mi tỉnh táo lại đi! Ai mướn mi hỏi chứ!

Cố nén sự suy sụp trong lòng, Trương Địch thấy hắn lại quăng hai khúc củi vào đống lửa, nói: "Cậu từng trải qua huấn luyện sao?"

Ngân Thương Uẩn nhẹ nhàng áp lòng bàn tay lên che tai Khuất Mộ Huyên, từ tốn hỏi: "Chẳng phải Đơn Ư Lạc từng nói tôi được tiết lộ trước sao?"

Trương Địch buồn cười xua tay: "Đừng vờ vịt với tôi, cho dù tổ tiết mục thật sự tìm cậu chưa chắc cậu đã nghe." Sau đó anh ta dùng ngón trỏ chỉ chỉ bản thân, "Cứ cho rằng cậu đã biết trước đi nhưng tôi là đạo diễn chả nhẽ còn không phân biệt được tôi đang quay mèo hay hổ sao?"

Khác với Đơn Ư Lạc, trong mắt Trương Địch, hành vi nhớ lại của Ngân Thương Uẩn giống như nhớ lại một chuyện đã xảy ra trong quá khứ hơn là dựa trên câu trả lời có sẵn.

Ngân Thương Uẩn cười cười, dừng mắt trên con dao bên cạnh: "Tôi từng nói dao Tiểu Huyên đưa cho tôi đã cứu tôi nhiều lần đúng chứ? Đó cũng là trên một hòn đảo giống như vầy."

"Bất quá khi ấy chỉ có mình tôi." Ngân Thương Uẩn dừng lại một chút, "Chắc cũng có vệ sĩ đây, nhưng từ đầu đến cuối tôi không thấy họ."

"Cậu trên đảo bao lâu?"

"Mười bốn ngày."

Trương Địch hít sâu một hơi.

"Đắm tàu?" Trong đầu Trương Địch chỉ có thể nghĩ đến trường hợp khả thi nhất này, Ngân Thương Uẩn bị trôi dạt lên đảo hoang.

Ngân Thương Uẩn cúi đầu nhìn Khuất Mộ Huyên, đầu cậu xoay tới xoay lui như thể sắp tỉnh dậy.

Môi anh khẽ mấp máy: "Khảo nghiệm gia tộc."

"Khảo cái gì nghiệm cơ?" Trương Địch ngoáy lỗ tai, cảm thấy bản thân gặp ảo thính mất rồi.

"Khảo nghiệm gia chủ." Ngân Thương Uẩn nói.



Bỏ lại câu này xong Ngân Thương Uẩn không định nói nữa, vì lông mi của người trong lòng khẽ run, đã tỉnh lại rồi.

"... Anh?" Khuất Mộ Huyên dụi mắt, theo thói quen dụi dụi vào cánh tay anh, nhìn gương mặt mơ hồ của anh cậu, nhất thời chưa nhận ra mình ở đâu. Mãi đến khi tiếng sóng vỗ truyền vào tai, Khuất Mộ Huyên cuối cùng cũng tỉnh hẳn từ giấc ngủ.

"Anh..." Khuất Mộ Huyên đứng dậy, đưa tay xoa xoa chỗ cậu vừa ngủ, "Anh có bị tê không?"

Lần này đến lượt Ngân Thương Uẩn hít sâu một hơi, vươn tay ngăn cậu lại.

Một bên muốn bóp đến, một bên cản lại nên tay hai người cứ thế va vào nhau.

Một ấm, một lạnh.

Ngay khi Khuất Mộ Huyên ngẩng đầu lên, liền bắt gặp đôi mắt đen xám của Ngân Thương Uẩn. Ánh lửa phập phừng, trái tim Khuất Mộ Huyên cũng lay động theo ngọn lửa, tim cậu cứ "thình thịch thình thịch" đập liên hồi, lòng bàn tay thì tê dại tự khi nào.

"Anh..." Khuất Mộ Huyên nuốt nước miếng, lắp bắp nói: "Anh... Sao tay anh lại lạnh vậy?"

Cậu trở tay nắm chặt các đốt ngón tay anh, ủ lòng bàn tay trái của mình lên, cố gắng truyền nhiệt qua.

Ánh mắt Ngân Thương Uẩn ngày càng sâu, tựa như đêm tối sâu hoắm, chỉ chứa một tia lửa le lói.

"Anh..." Khuất Mộ Huyên cắn răng, rụt tay lại, cậu cảm thấy bản thân như sắp tèo rồi, ở đây nhiều máy quay như vậy mà cậu cư nhiên lại muốn sờ mó anh mình.

Chuyện này thiệt là quá không phù hợp rồi!

"Em, tụi mình trở về ngủ tiếp nào." Khuất Mộ Huyên cúi thấp đầu, cố để tóc phủ lên hai tai đang đỏ bừng, hy vọng máy quay không ghi lại cảnh này quá rõ.

Ngân Thương Uẩn nhìn đồng hồ, còn chưa đến mười phút nữa là đến hai giờ.

"Em về trước đi, anh gọi chú Cầu đã."

Khuất Mộ Huyên không dám ở lại, rõ ràng là cùng đường nhưng lại tách ra mà đi. Cảm giác khó chịu này kéo dài đến khi cậu chui vào túi ngủ cũng không khá hơn chút nào, rõ là mệt cùng buồn ngủ nhưng lại không muốn ngủ tẹo nào.

Khuất Mộ Huyên ơi là Khuất Mộ Huyên, người đấy là anh trai mi đó! Không nhịn được cũng phải nhịn cho đến đúng thời điểm chứ! Lỡ tin đồn nổ ra thì mi không sao, nhưng cổ phiếu Ngân gia mà giảm là tiêu thật đấy... Khuất Mộ Huyên không thể ngừng suy nghĩ về những chuyện bất trắc trong lòng, nhưng mắt cậu lại láo liên nhìn về phía ngoài khe hở, cậu háo hức nhìn bóng người lướt qua, nhưng chẳng bao lâu lại thất vọng. Đến khi cậu không hết háo hức rồi thì mới có người đến bên cạnh cậu.

"Anh!"

Người đến bên cạnh cậu đang lo lắng cho cậu, Ngân Thương Uẩn nhìn thấy cậu thì kinh ngạc, nhẹ giọng hỏi: "Sao còn chưa ngủ?"

"Đang chờ anh á."

"Anh ở ngay bên cạnh em mà." Ngân Thương Uẩn vỗ chiếc túi ngủ cách đó không xa, bởi vì những người khác đều đã ngủ nên hắn nói gì cũng không tiện, liền thay quần áo chui vào túi ngủ.

Lúc Ngân Thương Uẩn cảm thấy hơi buồn ngủ, thì bên cạnh lại truyền đến một tiếng động nhỏ. Anh quay đầu lại liền nhìn thấy Khuất Mộ Huyên nằm gọn trong túi ngủ đang cố lắc qua lắc lại đến chỗ anh như một chú bọ.

(Định để sâu mà tưởng tượng thấy ghê quá nên thôi...)

Cũng may khoảng cách giữa bọn cậu không quá xa, một lúc sau, Khuất Mộ Huyên đã lắc đến bên cạnh túi ngủ Ngân Thương Uẩn, nhe răng nở một nụ cười tươi rói: "Anh ơi, ngủ ngon."

"Sao em không đứng dậy đi?" Ngân Thương Uẩn cố nín cười, thấp giọng nói.

Khuất Mộ Huyên: "..." đúng nhỉ... Sao cậu lại làm ba trò ngu xuẩn như vậy chứ?!



"Anh à, anh nói nhiều quá rồi, đi ngủ đi!" Khuất Mộ Huyên thẹn quá vờ giận, vùi mặt vào túi ngủ nói.

Ngân Thương Uẩn vươn tay định đào cậu ra, kẻo cậu lại tự ngộp chính mình, sau đó kéo khoá ngủ của mình: "Tiểu Huyên, ngủ ngon." Trái tim vốn xốn xang của anh lúc này lại chợt lắng xuống, Tiểu Huyên nằm bên cạnh anh, họ đã ngoài đôi mươi rồi, việc nắm tay... có lẽ cần phải luyện tập nhiều hơn trong tương lai.

Khuất Mộ Huyên lúc này, lén xoa túi ngủ của Ngân Thương Uẩn song cơn buồn ngủ đánh úp cậu, nhắm mắt lại nhưng nụ cười vẫn treo trên môi.

Hôm nay lại một ngày được ngủ chung với anh cậu.

...

Lúc Ngân Thương Uẩn đi gọi Cầu Nghị, đã có một cuộc trò chuyện mà bọn cậu không hề hay biết về ——

"Ngài biết đi quấy rối người khác yêu đương sẽ được ban cho một cước không?"

Trương Địch theo phản xạ bật lại: "Ai muốn yêu cậu chứ?"

"Tôi nói chúng ta sao?" Trợ lý cạn lời trước mạch não kỳ lạ của y anh ta, "Vậy ngài đang suy nghĩ gì?"

Trương Địch vờ vuốt vuốt rầu; "Tôi đang thắc mắc Ngân Thương Uẩn đã vượt qua khảo nghiệm gia chủ chưa?"

Trợ lý: "..." Người này hiểu sai trọng tâm rồi.

。。。

Sáng sớm hôm sau, Khuất Mộ Huyên bị mùi thơm của gạo đánh thức, những tiếng cười nói rộn ràng bên ngoài dần rõ ràng hơn.

Khuất Mộ Huyên ngáp một cái, chui ra khỏi túi ngủ, thấy anh cậu còn chưa tỉnh.

Ngoại trừ nửa đêm rất hiếm khi có thể thấy khuôn mặt đang ngủ của Ngân Thương Uẩn.

"Anh~~~"

Ngân Thương Uẩn mở mắt ra, thấy nhóc nghịch ngợm nằm cạnh mình, còn đang vuốt lông mi anh.

"Chào buổi sáng, bé heo con."

Bé heo con - Khuất nổi đoá: "Anh à đừng cử động, em còn chưa đếm xong đâu."

Ngân Thương Uẩn khẽ lắc đầu và chỉ phía sau cậu: "Em muốn tự đếm tự biết hay đếm rồi để khán giả cả nước biết?"

Tất nhiên là...

Khuất Mộ Huyên sực tỉnh, quay đầu lại đối diện mới máy quay đang nhắm thẳng vào mình.

"Tui xoá, tui sẽ xoá nó mà." Người quay phim ngây thơ vội che máy quay lại, nhưng thấy Khuất Mộ Huyên không chịu bỏ cuộc. Đùa thôi mà, cậu chỉ muốn ngắm mặt anh trai cậu lúc ngủ thôi được chưa?!

Ngân Thương Uẩn đứng dậy thay quần áo, cất túi ngủ lại, liếc nhìn máy tính bảng xác nhận rằng cha anh đã nhận được tài liệu. Sau đó ung dung đi qua, xách đứa nhỏ đang huyên thuyên giải thích với người quay phim đi.

Đáng tin?

Loại hành động trẻ con này chỉ mình anh được thấy thôi.



"Mấy anh! Bữa sáng xong rồi!" La Chấn thấy mọi người đã dậy rồi bèn gõ dừa hét lên.

Nhìn thấy những nụ cười rạng rỡ buổi sáng khiên mọi người lên tinh thần hẳn, nhất là khi có một bữa sáng thịnh soạn đang chờ.

"Hở? Có trứng sao?" Khuất Mộ Huyên nghi hoặc, "Từ tổ chương trình hả?"

"Không." Giản Như Vân đang múc cháo cho bọn họ, cười nói: "Đây là trứng chim, Tiểu Chấn nhặt được một ổ nhưng lại không có dầu ăn để chiên nên chỉ có thể luộc thôi."

"Không sao." Ngân Thương Uẩn nhận bát cháo, cảm ơn nói: "Tôi có thể làm dầu."

Mọi người lập tức lên tinh thần, vô cùng hứng khởi cảm thấy vị thiếu gia này cực kỳ lợi hại nha.

Ngẫm lại ngày hôm qua, lặng lẽ cảm thấy bị vả mặt đôm đốp, người đáng lẽ được nuông chiều sinh hư lại là người có ích nhất, còn kẻ tự cho mình cái tự tin có thể sinh tồn được thì lại lâm vào khốn cảnh.

Có lẽ, đây là những điều chương trình muốn quay.

Nhưng mọi người nào hay, tổ chương trình không hề nghĩ đến trường hợp này, bọn họ liếc nhìn lão mama đang ăn bánh bao kia, vừa ăn vừa thở dài thườn thượt, rõ ràng bọn họ muốn nhìn các vị khách mời khóc lóc van nài họ, nhưng bây giờ nhìn bọn họ cứ như đang đi du lịch sinh thái ấy?!