Em Nghĩ Em Chạy Thoát Được Sao

Chương 24: Giải Cứu Em Trai (2)




“Có cần mang theo nữ đồng đội không?” Vĩnh Hải liếc nhìn cửa phòng cấp cứu, ánh mắt lãnh đạm.

Bảo Quốc bối rối gật đầu: “Cần! Anh có muốn gọi cho cô Trâm Anh không?”

“Liên lạc với Trâm Anh, để cô ta chuẩn bị, lát nữa tôi sẽ đến đón cô ấy.” Sau khi ra lệnh cho Bảo Quốc, Vĩnh Hải lại nhìn ông Dương.

“Khi Quỳnh Anh tỉnh lại, ông nói với cô ấy rằng nếu muốn Việt Anh trở về một cách an toàn thì phải chăm sóc bản thân thật tốt, hoàn toàn khỏe mạnh rồi hãy đến tìm tôi.”

Nói xong anh đứng dậy bỏ đi mà không thèm nhìn lại.

“Tên khốn kiếp này!” Ông Dương rất tức giận. Thấy anh bỏ đi, ông Dương ngồi xuống gần cửa phòng cấp cứu.

Lúc này, sức khỏe của cô chủ quan trọng hơn.

Trong phòng cấp cứu, bác sĩ Giang cầm ống nghe và nói: “Tân số nhịp tim bình thường, tần số huyết áp bình thường, và tất cả đều đã ổn.”

Khi Quỳnh Anh tỉnh dậy, cô nhận thấy có người đang ở bên cạnh giường, có vẻ như đang kiểm tra gì đó.

“Không sao, không sao rồi.” Ông Dương cuối cùng cũng an tâm, nhẹ nhõm khi thấy cô tỉnh dậy.

“Chú Dương?” Quỳnh Anh mở mắt ra, cô vẫn chưa nhìn rõ xung quanh.

Giọng ông Dương mừng rỡ: “Cô chủ, cô tỉnh rồi, suýt chút nữa làm tôi sợ chết khϊế͙p͙.”

Quỳnh Anh chỉ nhớ rằng cô đã làm tổn thương vết mổ trong văn phòng của Vĩnh Hải và sau đó ngất đi.

“Thực xin lỗi, chú Dương, lần sau cháu sẽ không làm như vậy.” Quỳnh Anh biết mình sai, vui vẻ thừa nhận sai lầm của mình.



Ông Dương thở dài nhìn chằm chằm Quỳnh Anh: “Còn có lần sau nữa sao?”

“Cháu xin lỗi ..” Quỳnh Anh vẫn tỏ vẻ rụt rè, hối lỗi.

Bực bội trong lòng ông Dương cũng giảm đi đáng kể, ông lẩm bẩm nói: “Cô lớn như vậy rồi, còn không biết chăm sóc bản thân. Được rồi, bây giờ cô phải nghỉ ngơi thật tốt đấy.”

“Vâng, cháu hiểu rồi.” Không chỉ là lời nói đối phó, lần này Quỳnh Anh tự hứa sẽ ngoan ngoãn và chăm sóc bản thân mình thật tốt, không chỉ vì Vĩnh Hải yêu cầu cô làm vậy mới thả Việt Anh đi.

Quan trọng hơn, khi có sức khỏe tốt, cô sẽ có khả năng để bù đắp những tổn thương mà mình đã gây ra cho Vĩnh Hải. Cô phải chịu trách nhiệm về tính khí thất thường của Vĩnh Hải bây giờ. Bất kể cuối cùng anh có tha thứ cho cô hay không thì ít nhất cô cũng phải nỗ lực.

“Cô chủ, cô đang nghĩ gì thế?” Ông Dương cắt ngang dòng suy nghĩ của Quỳnh Anh.

Quỳnh cười lắc đầu cười nói: “Không có chuyện gì đâu. Nhân tiện, chú Dương, chủ đưa cháu trở lại bệnh viện sao?”

Cô nhớ rõ mình đã ngất đi trong văn phòng của Vĩnh Hải. Nghe câu hỏi của Quỳnh Anh, sắc mặt của ông Dương trở nên u ám, nhưng ông vẫn thành thật trả lời:

“Là cậu chủ của Vĩnh Phát.”

Vĩnh Hải? Quỳnh Anh hơi giật mình, hóa ra lại là anh. Cô nghĩ rằng anh sẽ chỉ nhờ Bảo Quốc đưa cô đến bệnh viện, nhưng cô không ngờ rằng anh lại đích thân làm điều đó.

“Cậu ta cũng nhờ tôi gửi lời đến cô.” Ông Dương tiếp tục.

“Lời nhắn gì vậy?” Quỳnh Anh nhìn ông Dương vẻ khó tin.

“Cậu ta nói muốn cậu chủ trở về tay chân lành lặn. Khi nào cô khỏe lại thì đến tìm cậu ta?” Ông Dương tức giận Xoa xoa 2 bàn tay.



Quỳnh Anh khẽ nhíu mày, ánh mắt nhìn vu vơ nói: “Cháu hiểu rồi.”

“Cô định đi thật à?” Ông Dương kinh

ngạc.

Quỳnh Anh cười khổ sở: “Cháu phải cứu Việt Anh.”

Ông Dương không nói gì nữa. Lúc này, tiếng gõ cửa bỗng vang lên. Quỳnh Anh nhìn về phía cửa, vẻ mặt cô thoáng. chút kinh ngạc: “Thư ký Diêm?”

Thư ký Diêm là thư ký chính của bố cô trước khi ông qua đời, trong thời gian bố cô bị bệnh và nằm viện, thư ký Diêm đã lo liệu mọi công việc cho đến bây giờ.

Quỳnh Anh không nghĩ ông sẽ đến tìm cô. Liệu có phải chuyện gì đã xảy ra với tập đoàn?

Một lát sau, Quỳnh Anh đã ngồi trong taxi với nhiều luồng suy nghĩ đè nặng lên tâm trí. Nghe lời kể của thư ký Diêm, cô biết được rằng nhờ việc Vĩnh Hải đính hôn với Trâm Anh. Hầu hết các cổ đông của tập đoàn đã ủng hộ bà Ngọc, chuẩn bị bầu cử chủ tịch tập đoàn mới.

Nếu tập đoàn rơi vào tay bọn họ, làm sao cô có thể xứng đáng với bố mẹ đã khuất của mình?

Chỉ khi có được quyền thừa kế của bố và nằm giữ vốn chủ sở hữu tuyệt đối, cô mới có thể ổn định tình hình.

Vừa nghĩ đến đây, chiếc xe đã từ từ dừng lại. Quỳnh Anh hít một hơi thật sâu, trả tiền cho tài xế và ra khỏi xe.

Cô bấm chuông cửa, không bao lâu sau, quản gia Hoàng đã ra mở cửa. Nhìn thấy cô, anh Hoàng mỉm cười chào hỏi: “Cô Quỳnh Anh.”

“Chào anh Hoàng” Quỳnh Anh cũng nhẹ nhàng đáp lễ.

Nhìn lướt qua cửa biệt thự, cô cất tiếng hỏi: “Vĩnh Hải ”