Em Nghĩ Em Chạy Thoát Được Sao

Chương 19: Mất Tích (1)




Bây giờ cô chỉ có thể hy vọng rằng Việt Anh không sao,

“Cô chủ, cô có nghĩ hai mẹ con bà Ngọc làm chuyện đó?” Ông Dương đột nhiên nghi ngờ.

Bố của cô đã lập di chúc trước khi ông qua đời, chia tài sản cho 2 chị em. Họ gần như không còn cơ hội lật ngược lại tình thế. Không có lý do gì bắt cóc Việt Anh vì Tập đoàn Nguyễn Thị gần như không còn cơ hội cứu vớt.

“Chú Dương, chúng ta đi tìm họ.” Tuy vậy cô vẫn muốn hỏi bà Ngọc rõ ràng.

Ông Dương lập tức đẩy xe lăn tới, đỡ Quỳnh Anh ngồi xuống, đẩy cô ra ngoài. Ngay khi hai người rời khỏi phòng

khách, liên gặp bà Ngọc chuẩn bị trở về nghỉ ngơi sau khi tiến khách. Quỳnh Anh lạnh lùng nhìn bà Ngọc. Bà Ngọc cũng đã thấy Quỳnh Anh, bà ta mở lời trước:

“Ồ, Quỳnh Anh khi nhìn thấy các chú bác đến thăm viếng cũng không ra chào hỏi, con không được dạy dỗ à?”

“Cô nói năng tôn trọng một chút.” Ông Dương lập tức tức giận, tiến lên giơ tay tát cô một cái.

Bà Ngọc kinh hãi nhìn ông, sững sờ tại chỗ. Quỳnh Anh vội ngăn ông Dương lại, cô lắc đầu thì thào:

“Chú Dương, đừng quên việc chính, bây giờ không phải lúc dạy dỗ dì ấy.”

Sau khi hít sâu mấy hơi, ông Dương miễn cưỡng kìm nén cơn tức giận, hừ lạnh một tiếng về phía bà Ngọc rồi lùi lại. Bà Ngọc thở phào nhẹ nhõm, sau đó

lại trở nên kiêu ngạo: “Tránh ra là được

rồi! Ta muốn nghỉ ngơi!” Nói xong, bà Ngọc định bước ngang qua 2 người bọn họ để đi vào không khách.

Quỳnh Anh đẩy xe lăn và ngăn bà ta lại rồi nói: “Hôm nay Việt Anh không đến dự đám tang của ba tôi. Dì có biết nguyên nhân không?”

Cô nhìn bà Ngọc bằng ánh mắt nghiêm túc, cố gắng nhìn ra điều gì đó từ trong đó.



Bà Ngọc bình thản đáp: “Làm sao di biết, nhưng dì nghe nói Việt Anh đã ba ngày không đến công ty. Ai biết nó có vỡ nợ rồi chạy đi đâu trốn không.”

“Dì Ngọc đang nói đùa sao?” Quỳnh Anh không hề bị bà Ngọc chọc tức, vẻ mặt lãnh đạm.

“Cho dù Tập đoàn phá sản, Việt Anh cũng sẽ không chạy trốn, nhưng với dì, tôi Sợ nếu như Tập đoàn thực sự phá sản, dì nhất định là người đầu tiên ôm tiền bỏ trốn.”

Vẻ mặt bà Ngọc cứng đờ, sau đó bà nở nụ cười: “Không ngờ sau khi đám ma xong xuôi, thái độ của cô lại thay đổi đến như vậy. Cô hỏi tôi vì sao Việt Anh không tới. Cô nghi ngờ tôi giam giữ nó sao?”

“Không sai.” Quỳnh Anh thẳng thắng thừa nhận. “Dì đang tính chiếm thứ không thuộc về mình. Tôi và Việt Anh là chướng ngại vật lớn nhất của dì. Tốt hơn hết di nên nhanh chóng thả Việt Anh đi, nếu không tôi sẽ giao chứng cứ cho cảnh sát.”

“Chứng cứ?” Bà Ngọc ngan người.

Quỳnh Anh ra hiệu cho ông Dương cho bà Ngọc xem đoạn video. Ông Dương liền làm theo, mở video rồi đưa máy tính bảng cho bà Ngọc.

Bà Ngọc xong, cười hả hê: “Xem ra chị em cô có không ít kẻ thù.”

“Ý cô là gì?” Quỳnh Anh cau mày.

Người bắt cóc Việt Anh không phải dì Ngọc thật sao? Quỳnh Anh thầm nghĩ.

Chắc chắn là vậy, lời nói của bà Ngọc đã xác minh suy đoán của Quỳnh Anh.

“Việt Anh đã bị bắt đi ngay trước cửa Tập đoàn. Dì Ngọc không ngu ngốc đến mức làm điều đó ở nơi này. Hãy nghĩ xem Việt Anh có thể đã đắc tội với ai. Có thể là ai đây? Quỳnh Anh thầm nghĩ.

“Thật sự không phải dì?” Quỳnh Anh không bình tĩnh được nữa, có chút lo lăng xác nhận lại lần nữa.

Bà Ngọc cong môi, thản nhiên nói: “Cô cho rằng tôi sẽ cho cô nằm được thóp sao?”