“Cô sao vậy?” ông Dương nhìn theo ánh mắt của cô.
Quỳnh Anh đáp: “Vừa rồi hình như có người ở ngoài cửa.”
Và cô nghĩ rằng cảnh tượng đó rất quen thuộc, nhưng Quỳnh Anh không chắc đó có phải là người đó không.
Có lẽ là không, người như anh ta làm sao có thể đến gặp cô. Cô là tình nhân đã phản bội anh ta. Miệng Quỳnh Anh nở một nụ cười tự mỉa mai chính mình.
Ông Dương đi ra ngoài cửa xem xét rồi trở lại, lắc đầu nói: “Bên ngoài không có ai.”
“Có lẽ là cháu nhìn nhầm. Chú Dương, chú gọi cho Việt Anh và nói với em ấy là cháu đã tỉnh, để em ấy không lo lång.” Quỳnh Anh dặn dò.
“Tôi sẽ làm ngay.” Ông Dương lấy điện thoại di động ra gọi cho Việt Anh, nhưng không ai trả lời.
“Việt Anh có thể đang bận, để lát nữa chủ hãy gọn lại.” Quỳnh Anh không nghĩ nhiều.
“Cô chủ, cô nghỉ ngơi trước đi. Tôi ra ngoài mua cháo cho cô.” Ông Vương cất điện thoại, cầm ví rồi đi ra ngoài.
Quỳnh Anh quả thực có chút mệt mỏi, thuốc gây mê trong cơ thể còn chưa hết hẳn. Vừa tỉnh lại một lúc, cơn buồn ngủ đã lại ập đến, mí mắt cố gắng lên, cuối cùng không kìm được mà nhắm lại.
Đang mơ màng, cô nghe thấy tiếng mở cửa còn tưởng là ông Dương. Cô cất giọng nhẹ nhàng hỏi: “Chú
Dương, chú về rồi à?”
“Ô, con tỉnh rồi?” Không phải giọng nói trầm ấm của ông Dương đáp lại cô, mà thay vào đó là một giọng nữ chua ngoa
Quỳnh Anh đột nhiên mở mắt ra nhìn về phía cửa, nhìn thấy có người đi tới, ánh mắt vẫn mơ màng nhíu mày: “Di Ngọc, có chuyện gì vậy?”
Bà Ngọc dựa vào cửa không đi vào, vẻ mặt khinh bỉ: “Dì tưởng con chết rồi.”.
“Con thực sự đã làm gì Ngọc thất vọng, con còn sống khỏe mạnh.” Quỳnh Anh không tức giận trước câu nói như chửi rủa của bà Ngọc, giọng điệu rất bình tĩnh.
Bà Ngọc che môi cười một tiếng: “Thật đáng tiếc, không ngờ bố con lại tình nguyện dâng hiến trái tim cho con. Nhưng không sao, dì muốn xem, sau này 2 chị em con định sống thế nào.”
Tập đoàn Nguyễn Thị và mọi tải sản trong nhà lúc này đều thuộc về bà Ngọc và Trâm Anh.
Quỳnh Anh nghe ra lời nói của bà Ngọc có hàm ý, cô nhướng mày nhìn bà Ngọc, nghiến răng nghiến lợi hỏi: “Cái chết của bố con có liên quan đến dì sao?”
Cô đã hiến máu vào ngày hôm đó, và cơ thể của bố đã ổn định, và sẽ không thể nào có chuyện trong thời gian ngắn như vậy. Nhưng sau một ngày, bổ cô lại…
Nói rằng không có ai giở trờ, cô tuyệt đối không tin. Đối mặt với nghi vấn của Quỳnh Anh, bà Ngọc sửng sốt, sau đó bà nhún vai nói:
“Con đừng vu oan cho dì, bố con đau đớn như vậy nằm trêи giường bệnh, có lẽ ông ấy tự sát.”
lớn. “Không thể!” Quỳnh Anh tức giận nói
Bà Ngọc cong môi khinh thường liếc cô một cái: “Con nghĩ thế nào cũng được, dì đến đây để nói cho con biết, ba ngày sau là đám tang bố con. Con là con gái ruột không nên vắng mặt đúng không?”
Quỳnh Anh cắn môi tức giận nhìn cô chằm chằm, không trả lời. Như thể cảm thấy sự khiêu khích của bản thân còn chưa đủ, bà Ngọc lại giả vờ nhớ ra điều gì đó, vỗ trán cười xấu xa:
“A đúng rồi. Vào ngày tang lễ, Vĩnh Hải xin đến chia buồn với tư cách là con rể tương lai. Con nên hầu hạ cậu ta thật tốt.”
Quỳnh Anh đầu óc choáng váng, sắc mặt tái nhợt đến kinh khủng, không thể kiềm chế được nữa, hét vào mặt bà Ngọc: “Cút! Cút ngay!”
“Con cho rằng dì muốn ở lại đây, chẳng qua dính phải chuyện xui xẻo. Dì. nhắc nhở con lần cuối, con phải sống thật tốt để còn tham dự hôn lễ của Vĩnh Hải và Trâm Anh.” Lúc này bà Ngọc mới đắc ý rời đi.