Em Nghĩ Em Chạy Thoát Được Sao

Chương 10: Tiệc Đính Hôn




Ngay sau khi trở về phòng, một y tá đi tới truyền cho cô một chai nước. Ông Dương cũng bưng cháo vào, thấy Quỳnh Anh đã tỉnh, ông liền bước nhanh về phía trước.

Quỳnh Anh trong túi lấy ra một tấm thẻ, đưa cho chú Dương nói:

“Chú Dương, phiền chú đưa cái này cho Việt Anh, để nó nhanh chóng trả nợ cho bố.”

“Được, tôi sẽ làm ngay bây giờ.” Vừa nói xong ông nhanh chóng rời đi.

Quỳnh Anh nhìn từng giọt từ từ rơi xuống trong ống truyền dịch, như thể mạng sống của cô sắp đến hồi kết.

Trước khi chết, cô ấy hi vọng có thể nhìn thấy tập đoàn hoàn toàn đứng vững.

Nén lại cơn đau bụng, cô nhanh chóng rút kim tiêm trong tay ra, vội vàng đi ra khỏi bệnh viện rồi bắt taxi về biệt thự nhà Vĩnh Hải. Thật bất ngờ, căn biệt thự đã được thắp sáng rực rỡ.

“Có chuyện gì đây? Quỳnh Anh nghĩ thầm rồi bước vào trong.

Người quản gia tên Hoàng đang đón khách tình cờ nhìn thấy cô nên vội vàng chạy tới kéo cô qua một bên.

“Cô Quỳnh Anh, cô nên xem xét lại. Đêm qua cô không về, cậu Hải rất tức giận.”

Quỳnh Anh vội xin lỗi: “Anh Hoàng, tôi rất xin lỗi. Vĩnh Hải bây giờ ở đâu? Tôi có chuyện muốn nói với anh ấy.”

Quản gia sắc mặt có chút kỳ quái

nói: “Đêm nay cô đừng đi tìm cậu Hải.”

“Tại sao?” Quỳnh Anh tỏ ra khó hiểu. “Có phải đã xảy ra chuyện gì không?”

Người quản lý bất lực liếc nhìn cánh cửa, Quỳnh Anh nhìn theo ánh mắt của anh ta và phát hiện tấm ảnh khổng lồ ban nãy bị cánh cửa che khuất.



Người trong ảnh là Trâm Anh và Vĩnh Hải. Khóe miệng nhếch lên một nụ cười, Quỳnh Anh thì thào: “Thì ra là như vậy.”

Thấy cô đã phát hiện ra, người quản gia không giấu giếm nữa: “Tối nay là tiệc đính hôn giữa cậu Hải và em gái cô.”

“Anh Hoàng, tôi muốn gặp Vĩnh Hải.” Quỳnh Anh nói, cố gắng bước vào nhà.

Người quản lý sửng sốt, ngăn cô lại, nhẹ giọng nói: “Ông chủ có việc bảo cậu Hải trở về nhà cũ, nhưng cậu Hải vẫn chưa trở về. Tối hôm qua cậu Hải nói không muốn gặp lại cô.”

Không muốn gặp lại cô? Tuy nhiên, cô vẫn muốn gặp anh.

Chỉ có bản thân cô biết rằng cô đến đây không chỉ vì gia đình mình, mà còn để gặp lại Vĩnh Hải lần cuối trước khi chết.

“Vậy thì tôi sẽ đợi anh ấy ở đây.” Quỳnh Anh bướng bỉnh nói, 2 bàn tay nắm chặt để nén lại nỗi đau đớn trong cơ thể.

Người quản lý thở dài, anh là người ngoài nên nhìn sự việc một cách rất khách quan. Nhưng anh chỉ là người giúp việc cho nhà Vĩnh Hải. Anh nhìn cô lắc đầu rồi quay vào nhà.

Bây giờ đã là nửa đêm và gió rất lạnh, để tránh gió, Quỳnh Anh đứng ở góc tường kiên nhẫn chờ đợi.

Không biết qua bao lâu, một chiếc Maybach màu đen lái vào trong sân, sau khi xe dừng lại, tài xế xuống xe đi vòng ra cửa sau, cung kính mở cửa xe.

Vĩnh Hải ra khỏi xe trước, và Trâm Anh khoác tay anh theo sau. Quỳnh Anh đứng trong bóng tối nhìn cảnh này, tim cô thoáng cảm thấy nhói lên một cái.

Hai người bước vào nhà qua cánh cửa gần chỗ Quỳnh Anh đang đứng. Cô cố đứng thẳng người cất tiếng gọi nhỏ: “Vĩnh Hải!”

Giọng nói quen thuộc khiến Vĩnh Hải đang bước đi bỗng dừng lại, anh quay đầu nhìn sang. Anh bắt gặp đôi mắt đen láy đang nhìn anh trong bóng tối.

“Quỳnh Anh, cô về đây làm gì?” Sự ghê tởm trong mắt Vĩnh Hải khiến Quỳnh Anh vô cùng đau lòng.