Em Nghe Anh Giải Thích

Em Nghe Anh Giải Thích - Chương 4




Thẩm Ký về đến nhà đứng trước mặt cha mẹ hối lỗi hơn một giờ, đến khi chân thấy cứng nhắc mới chịu trở về phòng ngủ. Hắn nằm nhoài trên gối, trong đầu tràn đầy hình ảnh Trình Dung, cũng không biết bản thân ngủ lúc nào. Cảm giác như mới chợp mắt thì đồng hồ báo thức vang lên. Thẩm Ký đầu óc nặng nề, thấy mệt mỏi mà bước xuống dường.

Trình Dung không ở trong cửa hàng, Hứa Quốc Tề lần đầu tiên đột nhiên gọi hắn lại: “cậu tên là gì?”

Ơ, lúc này mới tra hộ khẩu sao? Thẩm Ký đối với người đàn ông này không hề tiêu tan địch ý, nhìn hắn một lúc mới đáp: “Thẩm Ký”

“ Thẩm Ký à” Hứa Quốc Tề lặp lại một lần, “cậu là bạn của Trình Dung?”

Không, tôi là tình địch của anh.. “đúng vậy, từ lúc làm chuyển phát nhanh thì gặp.”

Hứa Quốc Tề nở nụ cười: “tôi tan tầm đến chỗ Trình Dung, cậu đi không?”

Đến thăm Trình Dung sao? Chẳng lẽ 2 người không ở chung? Dẫn sói vào nhà như thế thực sự không liên quan sao? Có lẽ nhìn người chuyển phát nhanh như mình không thể tạo thành uy hiếp!!

Tất cả các suy nghĩ đều bắt đầu lóe lên, cơ hội tới tay sao có thể tuột mất!! Thẩm Ký mới nói: “vậy thì tốt, vậy làm phiền anh.”

Thẩm Ký gọi điện thoại về nhà, tùy tiện biện một cái cớ với cha mẹ nói hẹn bạn đi học thư viện. Thời gian này hắn học tập có điểm tự giác hơn nên cha mẹ Thẩm Ký cũng không nghi ngờ gì.

Thẩm Ký sau khi tan làm liền đi vòng qua mấy tiệm hoa, muốn mua cái gì đến cho Trình Dung. Đưa giỏ hoa quả thì hơi tầm thường, đưa hoa tươi thì___ Thẩm Ký nhìn nhìn cả dãy hoa hồng hoa huệ bách hợp, cũng không hiểu vì sao khi ngửi thấy mùi hoa cẩm chứng thì lại một trận đầu chóng mắt hoa.

Thẩm Ký gọi nhân viên cửa hàng hoa tới, nói gói cho một bó cho cẩm chướng. Nhân viên nhìn bó hoa với viền nơ trên đó cười nói: “anh thực có lòng hiếu thảo.”

“…”

Thẩm Ký ngăn cô lại: “không có hoa gửi cho bệnh nhân à? Mẹ tôi không bị bệnh..”

Cuối cùng Thẩm Ký ôm một bó hoa lay ơn đến nơi hẹn chờ Hứa Quốc Tề.

Hứa Quốc Tề lái xe tới, Thẩm Ký ngồi trên ghế phụ, liền nghe hắn nói: “hoa là đưa cho Trình Dung?”

“đúng vậy!!”

Hứa Quốc Tề lắc đầu: “xin lỗi, đừng trách tôi không nói cho cậu, Trình Dung hắn, dị ứng với phấn hoa.”

“như vậy à..” Thẩm Ký ủ rũ cúi đầu, đột nhiên nghĩ đến vấn đề “vì thế nên bây giờ anh ấy bị dị ứng sao?” nhìn qua không giống lắm!!

“không phải”

Thẩm Ký im lặng chờ Hứa Quốc Tề nói, nhưng Hứa Quốc Tề đột nhiên im lặng. Thẩm Ký càng nghĩ càng khoschiuj, nhịn nửa ngày, đến cùng nhịn không được mà hỏi: “vậy anh ấy.. bị bệnh gì?”

Hứa Quốc Tề không nói gì.

Thẩm Ký trong lòng càng loạn, xem tình cảnh này không lẽ là bệnh nan y? Sẽ không thực là nan y chứ? Không phải chứ?

Đèn đỏ sáng lên, Hứa Quốc Tề chậm rãi dừng xe, bỗng nhiên quay đầu liếc hắn: “ Trình Dung vì sinh non nên bị bệnh tim.”

À, ít nhất không phải như tưởng tượng kinh khủng của mình.

“Hắn còn bị bệnh hen suyễn.”

“…”

“Không thể vận động dữ dội, mùa đông không thể cảm lạnh, không thể bị kích động còn phải ăn kiêng. Tuy rằng uống thuốc có thể khống chế được bệnh tình nhưng cũng phải chăm sóc lâu dài, người xung quanh phải hết sức lưu ý.” Hứa Quốc Tề liếc mắt nhìn hắn “nếu Trình Dung không chủ động nói với cậu chuyện này thì cậu cứ coi như không biết.”

Đèn đỏ chuyển xanh, Hứa Quốc Tề lại lộ ra nụ cười bình thường, một lần nữa đi về phía trước: “tôi rất vui vẻ khi hắn có thêm một người bạn.”

Thẩm Ký nhìn nhìn ngoài cửa xe, một đường không nói lời nào.

Trình Dung ở trong một căn hộ. Hứa Quốc Tề nhìn rất quen thuộc mà dùng chìa khóa mở cửa, nói Thẩm Ký đi vào. Thẩm Ký có một điểm ghen tỵ, nhưng rất nhanh được đè xuống. Hứa Quốc Tề nói vài câu để có thể giảm bớt đi địch ý của Thẩm Ký đối với mình.

Trình Dung đang nằm trên chiếc ghế dựa đọc sách, thấy Thẩm Ký đi sau Hứa Quốc Tề, mặt lộ ra một chút bất ngờ. Thẩm Ký co quắp cúi đầu, lấy ra sản phẩm thay thế mà gqt lúc nãy đã xoay vòng để dẫn hắn đi mua: “thật ngại quá, chỉ có cái này..”

Là một cây xương rồng nho nhỏ.

Trình Dung chậm rãi đứng lên, đi tới tiếp nhận nó: “làm sao biết anh thích xương rồng, cảm ơn em đã tới thăm anh.” Hắn nói 2 người ngồi xuống ghế salong “uồng trà nha”

“cậu ngồi xuống, để tớ đi lấy.” Hứa Quốc Tề nói xong đứng dậy đi về phía nhà bếp.

Thẩm Ký quét mắt nhìn việc bố trí trong căn phòng lại nhìn về phía Trình Dung. Sắc mặt Trình Dung tốt hơn nhiều, mặc một chiếc áo khoác rộng rãi, thấy cơ thể có vẻ gầy nhưng lại rắn rỏi. không biết tại sao nhưng hắn thấy Trình Dung có vẻ không vui khi hắn đến.

Thẩm Ký sờ sờ mũi: “anh cảm giác khá hơn chút nào không?”

“khỏe hơn nhiều rồi, cảm ơn em.” Trình Dung cười vẫn ôn hòa như cũ. Không lẽ lúc ấy là ảo giác sao?

Hứa Quốc Tề bưng khay trở lại. Bọn họ câu được câu không hàn huyên một hồi, Trình Dung hỏi Hứa Quốc Tề vài câu về việc ở công ty, Hứa Quốc Tề thuận miệng trả lời. hai người cứ như vậy trò chuyện, chỉ là bây giờ Thẩm Ký đang ở đó nhưng có vẻ bị gạt bỏ với không khí của 2 người. tuy rằng sau vài ba câu hai người cũng không nhắc lại nhưng trong lòng Thẩm Ký chung quy vẫn có mụn nhọt.

“cho em mượn phòng vệ sinh một chút.” Hắn đứng lên.

Cửa phòng rửa tay đóng lại, Hứa Quốc Tề nhấp trà, dùng ánh mắt thăm dò quét Trình Dung một chút. Trình Dung cúi thấp đầu không nhìn ra tâm trạng. Hứa Quốc Tề nhún vai, tiếp tục uống trà.

Thẩm Ký rửa sạch tay, nhìn nhìn mình trong gương một chút rồi mới ra ngoài “không quấy rầy anh dưỡng bệnh, Trình Dung, em chỉ muốn đến nhìn anh một chút thôi.”

Trình Dung ngẩng đầu lên: “giúp việc đã làm cơm, cùng ăn tối chứ?”

“không được.. cha mẹ đang chờ em về ăn cơm.” Thẩm Ký bịa ra một câu để chối từ.

“Tôi đưa cậu vê” Hứa Quốc Tề đứng dậy nói.

“Không cần.” Thẩm Ký kiên quyết từ chối, Hứa Quốc Tề ngẩn người. Thẩm Ký thấy Trình Dung không giữ lại, ý tứ đã rất rõ ràng, trong lòng hơi có chút oan ức: “nhà cũng không xa lắm, tôi tự trở về được rồi.”

Trình Dung lúc này mới đến, tiễn hắn ra khỏi cửa. Thẩm Ký chào phất tay với 2 người, lẻ loi đi ra ngoài căn hộ. Thái độ Trình Dung trước sau thay đổi quá lớn, Thẩm Ký không thể hiểu nỗi, tối hôm qua không phải là mình nói gì đó chứ, mà Trình Dung như thế có phải là đang khéo léo từ chối?

Thấy Thẩm Ký đi xa, Trình Dung đóng cửa lại, quay về ngồi trên ghế salông. Hứa Quốc Tề còn đứng: “Đứa bé kia đắc tội cậu? Ai, là lòng tốt của tớ làm hỏng không khí rồi.. hazz”

Trình Dung lắc đầu một cái, từ ngăn kéo lấy ra một cái bình nhỏ, tay có chút run rẩy mà đổ ra ít viên thuốc. Hứa Quốc Tề rùng mình, cận thận sờ trán Trình Dung, đã thấy một tầng mồ hôi lạnh. Hắn sợ hết hồn, nhớ tới trà không thích hợp để uống thuốc, nhanh chân từ nhà bếp lấy cốc nước, nhìn Trình Dung uống xong viên thuốc mới mở miệng hỏi: “thế nào?”

Trình Dung nở nụ cười: “Không có chuyện gì.”

Hứa Quốc Tề nhíu mày.

“… Vừa nãy có chút khó chịu, hiện tại được rồi.” Thấy Hứa Quốc Tề vẫn là một mặt lo lắng, Trình Dung động viên vỗ vỗ đối phương, “đi đưa Thẩm Ký về đi.”

Hứa Quốc Tề vô thức mà nhìn cánh cửa đóng chặt, trong lòng có một suy nghĩ, vẫn nên ở đây với Trình Dung thì hơn. Một ý nghĩ chợt lóe, hắn phản ứng lại: “cậu là cũng vì thế nên mới__”

Trình Dung không hé răng.

“Xin lỗi, là tớ nghĩ không cận thận.” Hứa Quốc Tề nhíu nhíu mày, “Cơ thể cậu cũng không cần cậy mạnh, cứ thoải mái lên nằm là tốt rồi…”

“A Tề, giúp tớ một việc.” Trình Dung âm thanh trầm thấp ngắt lời hắn: “đi đưa hắn về đi, nhưng đừng nói với hắn về chuyện này.”

“quên đi quên đi, bây giờ đuổi theo còn không kịp!! mà này, cậu có thấy hình như hắn đối với tớ…. có chút địch ý..?”

Trình Dung nghe vậy, nhớ lại một chút, chậm rãi hiện ra một nụ cười: “Là cậu ảo giác đi.”

“Thật sao?”

“Ừm.”