Em Muốn Tự Giác Hay Để Tôi Cưỡng Chế

Chương 40: Em chỉ được thuộc về một mình tôi




Mắt cô chợt mở lớn, nước mắt nơi tuyến lệ ngưng trào ra, cả người hoá đá. Vòng tay của Thẩm Hàn Phong bỗng siết chặt cô hơn: “Em chỉ được thuộc về một mình tôi.”

Mọi thứ Hà Thiên Hân đã nói đột nhiên hiện hữu hết trong đầu cô. Hắn cấm bạn bè chơi với cô, đuổi học Trương Bảo, thậm chí còn kiểm soát nhất cử nhất động của cô. Tất cả đều là vì hắn yêu cô sao?

Một hồi lâu sau, cô mới ngập ngừng lên tiếng: “Có gì chứng minh không?”

Mặc dù cô đã biết tất cả những gì hắn âm thầm làm hồi còn đi học, nhưng cô nhất thời vẫn không thể nào tin được.

“Tôi đối với em chưa đủ nồng nhiệt sao?”

Hắn thì thầm những lời mờ ám bên tai khiến cô bất giác run rẩy. Cổ hơi rụt lại né tránh hắn.

Vậy mà bấy lâu nay cô cứ tưởng hắn vì ghét cô nên mới làm vậy.

“Chúc mừng cô đã mang thai gần bốn tuần.”

Vị bác sĩ tươi cười đưa kết quả cho cô. Thẩm Thư run rẩy cầm tờ giấy siêu âm mà vẫn ngờ ngợ như là mơ. Thẩm Hàn Phong làm mặt lạnh, nhưng đáy mắt hắn lộ rõ vẻ ôn nhu: “Về nước anh sẽ lập tức nói với ba.”



Cô hoảng hốt ngước lên: “Ba chắc chắn sẽ không đồng ý chuyện này.”

Hắn nhíu mày, nghiêm mặt cúi xuống chăm chăm nhìn cô: “Em không muốn? Hay ý em là…” Hắn cố tình ngân dài câu nói, ánh mắt đầy vẻ dò xét.

Thẩm Thư căng thẳng đến tột độ, bàn tay toát cả mồ hôi, thanh âm có chút run rẩy: “Không phải…nhưng…”

“Anh sẽ lo chuyện này ổn thoả.”

Hắn ôm eo cô đưa cô ra xe, dáng vẻ thắm thiết như đôi uyên ương mới yêu: “Buổi tối đó coi như lời cầu hôn và đứa bé chính là lời đồng ý.”

“Anh…” Cô bất mãn tròn mắt, sao hắn có thể vô lý như vậy được. Truyện Full

Thẩm Thư đi một lượt căn hộ rộng lớn. Không thiếu bất cứ thứ gì, thậm chí người giúp việc hắn đã sắp xếp đâu vào đó. Hắn cố tình mua hẳn một căn hộ hạng sang cho cô.

“Chỉ có…một phòng ngủ thôi sao?”

Hắn ngồi bắt chéo chân trên sofa, hai cánh tay sải rộng, dáng vẻ đầy hưởng thụ, nhìn cô chăm chú: “Còn muốn ngủ riêng à?”

Thẩm Thư lập tức đỏ bừng mặt, đứng như chôn chân trước mặt hắn.

“Anh sẽ không để em phải động vào bất cứ việc gì, em yên tâm dưỡng thai, cần gì cứ nói, anh phải ra ngoài lo công chuyện một lát.”

Dường như chuyện này diễn ra quá nhanh, hắn cứ thế thổ lộ rồi thể hiện tình cảm với cô, khiến cô nhất thời không kịp thích ứng.

“Ting.”

Thẩm Hàn Phong vừa đi khỏi, tiếng chuông cửa chợt vang lên.



“Sao lại là cô?”

Cô kinh ngạc nhìn người ngoài cửa là Lý Tuyết.

Chợt, cô ta nở nụ cười gian xảo.

“Tôi đến tìm Thẩm Hàn Phong.”

Thẩm Thư hơi nhíu mày: “Sao cô biết anh tôi ở đây?”

Lý Tuyết hơi nhếch mép: “Tôi và anh ta cùng qua đây để lo công việc, tất nhiên Thẩm Hàn Phong cho tôi biết địa chỉ.”

“Anh ấy mới ra ngoài rồi.”

Khoé miệng cô ta càng kéo dài hơn, đáy mắt còn ẩn hiện một âm mưu gì đó: “Không sao, vậy tôi sẽ nói chuyện với cô.”

Thẩm Thư không khỏi nhíu mày: “Tôi và cô thì có chuyện gì để nói.”

Lý Tuyết ngang nhiên đẩy cửa bước vào, phía sau còn có hai người vệ sĩ.

“Các người muốn làm gì?”

Lý Tuyết hất tóc ra phía sau, nghênh cao mặt: “Tôi chỉ muốn biết giữa cô và Hàn Phong là quan hệ gì, tại sao đi công tác mà anh ta cũng phải đưa cô đi theo?”

Trước đó không phải cô đã nói cô là em gái của Thẩm Hàn Phong rồi sao, bây giờ cô ta chạy đến hỏi là có ý gì? Cô ta nghi ngờ cô ư?

“Liên quan gì đến cô.”

Thẩm Thư không chút sợ hãi đối diện với cô ta. Khoé miệng Lý Tuyết càng kéo dài, đáy mắt hiện lên tia tàn độc, chậm rãi ngồi xuống sofa, ung dung kể một câu chuyện: “Tôi từng là đối tượng xem mắt của anh ấy, muốn có bản hợp đồng này Thẩm Hàn Phong phải cưới tôi, nhưng từ ngày cô xuất hiện, mọi thứ đều vỡ lỡ, bản hợp đồng được ký vô điều kiện, cô nói xem, liệu có liên quan hay không?”

Thẩm Thư nhếch mép khinh bỉ, chẳng hiểu cô ta đang thao thao bất tuyệt cái gì, chuyện Thẩm Hàn Phong qua đây vì bản hợp đồng đã ký với Lý thị cô còn không biết, nhưng trước đó hắn đã từng qua Hàn Quốc xử lý công việc, nên cô lờ mờ đoán, lời cô ta có lẽ là thật.

“Vậy nên, hôm nay cô đến đây để xử lý tôi vì cho rằng tôi đã cướp đi Thẩm Hàn Phong từ tay cô?”

“Phải.” Cô ta dứt khoát khẳng định, chiếu thẳng ánh mắt lên khuôn mặt kiều diễm của cô: “Tôi muốn cơ thể của cô bị nhuốm bẩn, để xem anh ấy có còn muốn cô nữa hay không.”

Dứt lời, cô ta lập tức hất cằm ra hiệu cho vệ sĩ. Thẩm Thư chỉ nhếch mép một cái, Lý Tuyết nghĩ cô là kiểu con gái chân yếu tay mềm sao?

“Thứ mà cô muốn tôi không thể cho, nếu cô còn dám làm càn, tôi tuyệt đối sẽ không khách sáo.”

Lý Tuyết ngông nghênh vắt chél chân, đắc ý nhìn dáng người mảnh mai của cô đang phải đối mặt với hai tên vị sĩ cao lớn: “Vậy tôi cũng muốn xem xem, khi cô không khác sáo thì cô sẽ làm gì.”

“Cạch.”

Cửa lớn bất ngờ bật mở.