Giữa đồi núi đất cát mênh mông cùng cái nắng cháy người hơn ba mươi chín độ lúc này đoàn xe rầm rú chạy với tốc độ kinh người, đội xe chạy theo vòng tròn lúc xa lúc gần ngày càng áp sát lấy người đàn ông đang nằm ôm đầu chỉ biết la hét thất thanh sợ hãi..
Khói bụi tạo thành những cơn lốc kinh hoàng do đoàn xe tạo ra cùng với đó đất đá văng tung tóe.
Lâm Bính cảm thấy cả thấy giới như quay cuồng tiếng động cơ rầm rú như những con dã thú gào thét chuẩn bị xé nát hắn ta mất thôi..
- A...a....dừng lại đi...An Tử Song...xin cậu...xin cậu mà..
Cả mở mắt ra đối với hắn ta cũng là đều vô cùng khó khăn, vì phải cầu xin mà hắn cảm nhận rất rõ mồm mình đã nhét đầy cát.
Đất đá tung tóe rơi vào thân người khiến Lâm Bính đau điếng còn đổ máu không ngừng nhưng lúc này Lâm Bính không biết rõ trên người mình là có bao nhiêu vết thương.
Từ lúc ở nhà máy điện bị đánh đến ngất xỉu cả dung mạo An Tử Song ra sao hắn ta cũng chưa nhìn thấy, lúc này vì đau đớn mà tỉnh lại thì thấy bản thân lại rơi vào tình trạng khủng khiếp như thế này.
Thân thể như bị xé nát, bị tra tấn so với cái chết lúc này còn khủng khiếp hơn gấp trăm lần.
- Cầu xin tha cho tôi đi...!cầu xin các người mà..
Lầm Bính lom khom bò dậy lạy lục chật vật chỉ mong lấy được sự thương cảm từ họ.
Hắn ta hé mắt giữa khói bụi mịt mù dòng xe rầm rú bắt đầu giãn ra thành hai hàng trước mắt là chiếc xe màu đen chạy với tốc độc kinh hoàng lau nhanh về phía hắn ta.
- Không....đừng mà...a....
Lâm Bính hét lên sợ hãi dùng sức lực yếu ớt của mình đứng dậy mà bỏ chạy, chiếc xe tăng ga càng lau nhanh về phía hắn ta.
Lâm Bính mồ hôi mướt mát khắp người vết thương chồng chất kiệt sức ngã quỵ xuống vì vốn phía trước là vực thẳm mà vốn hắn cũng không còn sức lực mà đi huống gì là chạy trốn..
Khi nghĩ rằng mình sẽ bị chiếc xe kìa nghiền nát chỉ còn biết nhắm kịt mắt.
Hàm răng va vào nhau lập cập, run rẩy chờ đợi cái chết đến gần..
" Két "
Tiếng thắng xe vang lên như xuyên vào não hắn ta.
Cả người Lâm Bính ngả quỵ ra sau, hơi thở yếu ớt từ từ mở mắt ra.
Dưới ánh nắng mặt trời chói chang.
An Tử Song bước xuống xe kế bên là Mark che dù cho anh.
Từng bước chân của anh bước đến chỗ Lâm Bính chẳng khác nào tiếng gọi của tử thần ngày một đến gần.
Ngược sáng khiến Lâm Bính khó khăn quan sát người đàn ông cao lớn toàn thân mặc trang phục đen toát lên hơi lạnh bao trùm.
Nhưng hắn biết rõ người đó là ai.
An Tử Song đứng từ trên cao nhìn xuống với vẻ mặt không cảm xúc giống như đang nhìn hắn ta như một trò tiêu khiển.
Lâm Bính níu lấy cỏ cây dưới đất, thở hổn hển, cổ họng khô khốc, chật vật mà van xin không ngừng.
- An Tử Song tôi cầu xin cậu hãy tha cho Tôi.
Cầu xin cậu.....xin cậu mà..
An Tử Song nhếch môi anh nở nụ cười chết chóc.
Anh hạ người ngồi xuống để quan sát kỹ hơn sắc mặt vốn chẳng còn chút huyết sắc nào của Lâm Bính.
- Thế nào? Ông thích sự tiếp đón này của tôi chứ?
- Không..không...cầu xin cậu đừng tra tấn tôi thế này...nếu tôi làm gì sai thì pháp luật trừng phạt Tôi...cậu...cậu không có quyền đó..
ngôn tình hoàn
An Tử Song rất nhẫn nại nghe hắn ta nói.
- Đây là...giam giữ người trái phép....các người..các người không có quyền làm điều này.
Hắn ta biết rõ bao nhiêu năm qua An Bách Tôn đã hủy mọi bằng chứng.