Khu rừng rậm có những hàng trúc trãi dài, thời điểm buổi tối không một bóng người chỉ còn tiếng gió rít qua từng chiếc lá tạo thành thanh âm lạnh lẽo..
- Hai tuần nữa sau khi trừ khử An Tử Song.
Tôi sẽ chuyển số còn lại cho cậu và giấy tờ xuất ngoại tôi sẽ cho người hoàn tất nhanh chóng.
Nhớ! hạn chế gọi cho Tôi, khi nào cần tôi sẽ là người liên lạc.
An Bách Tôn nhìn ra bóng đêm bao trùm nhả ra từng chữ mang hàm ý chết chóc.
Ánh mắt ông ta cũng không nhìn người bên cạnh như chẳng phải nói với hắn ta vậy.
Lâm Bính nhìn chiếc valy chứa thật nhiều tiền đôi mắt tràn ngập tham vọng không đáy.
Hắn ta nhếch môi, cầm một sấp tiền lên thèm thuồng ngửi ngửi rồi hít hà như rất thỏa mãn.
- Tôi có một thắc mắc?
Lúc này đây An Bách Tôn mới quay mặt nhìn hắn ta, chân mày khẽ động đậy ý bảo hắn nói tiếp.
Lâm Bính gãy gãy cằm.
- Tại sao ông không tìm người khác làm việc này mà lại là Tôi.
Hiện tại tình hình của tôi ông biết mà, vô cùng nguy hiểm.1
An Bách Tôn giật nhẹ khóe môi.
- Sợ à? Sợ thì rút lui nhưng cậu nên nhớ cậu không còn sự lựa chọn nào khác ngoài phải hợp tác với Tôi.
Lâm Bính xua tay có chút bực bội vì lời hăm dọa của An Bách Tôn.
- Nếu An Tử Song không chết thì tôi chết có gì phải sợ.
Lâm Bính này cần ông nhắc nhở à.
Tôi đang nghi ngờ rằng ông có phải hay không muốn một mũi tên bắn chết hai con nhạn.1
Ánh mắt rà soát của Lâm Bính đặt trên người An Bách Tôn nhưng mà vẻ mặt An Bách Tôn lại quá thản nhiên.
Ông ta chẳng những không nổi giận mà ngược lại điềm nhiên đến lạ muốn tìm ra một dấu vết cũng khó.
- Nếu tôi muốn cậu chết thì bây giờ cậu còn ngồi được ở đây sao.
Chưa kể đến bao nhiêu năm qua chính tôi là người cung phụng tiền bạc cho cậu có cuộc sống sung sướng hưởng thụ.
Để giờ cậu đặt ra những câu hỏi ngu xuẩn thế hả.