Tô Triết vẫn chưa phát hiện cảnh tượng phía sau.
Anh ta mừng thầm vì sắc mặt Lạc Băng thay đổi.
- Băng, em phải tin anh những gì anh nói là sự thật.
An Tử Song chính là quỷ dữ, một tên máu lạnh như anh ta làm sao biết thương yêu một người là như thế nào.
Lạc Băng chợt tỉnh táo, lạnh mặt trừng lấy Tô Triết.
- Có lẽ một cái tát chưa làm anh tỉnh táo đúng không? Nếu đúng như những gì anh nói thì xem như đó là thích đáng.
.
- Em!.
.
Tô Triết không tin những gì mình vừa nghe thấy, anh ta nghẹn đắng ở cổ.
Lạc Triệu thì sắc mặt khó coi vô cùng, ông ta lén nhìn qua sắc mặt của An Tử Song.
Dù anh không có biểu hiện gì nhưng Lạc Triệu tin ý phát hiện ánh mắt của anh đã trở nên lạnh lẽo.
.
Ông quát lên.
.
- Tô Triết con đang ăn nói bậy bạ gì thế, tới đây xin lỗi Tử Song.
.
Tiếng quát khá lớn của Lạc Triệu khiến Lạc Băng và Tô Triết có chút hốt hoảng mà quay đầu lại.
.
Lạc Băng trong lòng than khổ, Tô Triết thì sắc mặt xanh mét!
An Tử Song là người đi về phía họ, Lạc Triệu thấy thế vội cất bước đi qua.
.
Lạc Băng nhìn anh mà lúc này An Tử Song cũng nhìn cô.
Anh đi đến bên cạnh cô, bàn tay liền chìa ra nắm bàn tay nhỏ nhắn của cô.
Nhẹ giọng hỏi.
.
- Em tin những gì anh ta nói không?
Không tránh né mà đi thẳng vào câu chuyện, Lạc Băng nhìn anh.
.
Lạc Triệu vội nói vào.
.
- Tử Song, chắc có sự hiểu lầm nào ở đây.
.
An Tử Song không quan tâm ông đang nói gì, anh mắt vẫn một mực nhìn Lạc Băng.
.
Cô nhìn anh rồi khẽ lắc đầu, bình tĩnh trả lời.
- Em chỉ tin anh vì em biết bất cứ việc gì anh làm đều phải có lý do.
An Tử Song vừa ý cong môi,thâm tình nhìn cô.
.
Mấy giây sau anh quay mặt nhìn khuôn mặt dường như chẳng còn chút huyết sắc nào của Tô Triết.
.
Anh nói với Lạc Triệu.
.
- Ba, Lạc gia ngoài vợ con ra con chỉ biết Ba.
Nếu người này còn không biết vị trí của mình đang ở đâu.