Một trận xôn xao bắt đầu vang lên, hoang mang có, sợ hãi có nhưng rồi rất nhanh trên sân khấu lại sáng đèn nhưng chỉ tập trung giữa sân khấu.
Nhưng giờ đây lại xuất hiện một người đàn ông cao lớn đứng giữa khán đài..Ánh sáng dần lộ rõ vóc dáng rồi dung mạo của người đàn ông.
Cả hội trường như đàn ong vỡ tổ, người tranh người nói.
Chính là sự khiếp sơ tràn ngập trong khung cảnh buổi lễ..
- Là chủ tịch đúng không?
- Người ấy là chủ tịch của chúng ta không phải sao?
- Chẳng phải Chủ Tịch đang ở Singapore chữa trị vết thương hay sao?
- Ai đó nói cho tôi biết đi, tại sao mọi người nói Chủ Tịch cả đời là sống thực vật mà nhìn qua anh ấy rõ ràng rất khỏe mạnh mà..
Nhưng có lẽ người lúc này hoang mang nhất không ai khác chính là cha con An Bách Tôn.
Sắc mặt An Bách Tôn tái mét, cả cơ thể chấn động, run rẩy toàn thân.
An Tổ thụt lùi bước chân ra sau khóe môi giật giật, hạ giọng hỏi An Bách Tôn.
- Tại sao An Tử Song lại ở đây?
An Bách Tôn lắc đầu trống rỗng.
- Con không biết...
Mà đối lập với vẻ mặt khiếp sợ cùng hoang mang đến tột độ của hai cha con họ thì An Khưu và An Khương lại rất bình tĩnh.
Giống như việc An Tử Song bình an đứng đó là một chuyện đương nhiên xảy ra..
An Tổ cố gắng tìm lấy tiếng nói.
- Anh hai..Tử Song...?
An Khưu ngẩng mặt nhìn cháu trai mình ở trên sân khấu, ánh sáng rọi vào người anh như có ánh hào quang phát ra.Tuấn tú, bất phàm khiến ông vô cùng tự hào.
Cả ánh mắt cũng không nhìn qua An Tổ.
- Thấy cháu mình bình an, không vui hay sao?
An Tổ bị hỏi mà cứng họng, ông ta lấp liếm..
- Không phải thế..
dĩ nhiên là vui rồi nhưng không phải Tử Song lúc này đang ở Singapore điều trị vết thương hay sao?
An Khương đỡ ba mình đứng qua một bên tức là trong vòng vây của vệ sĩ.
- Chú ba muốn biết sao? Chờ một chút sẽ có đáp án thôi mà..
Bất giác cả người An Bách Tôn run lên, ông ta cảm giác có điều không lành sắp sửa xảy ra...
Vội kéo tay Ana Dương.
- Chúng ta về thôi.....nhanh lên..
Chen vào đám người ông ta kéo lấy vợ mình muốn ra khỏi cánh cổng rộng lớn trước mắt.
- Chú hai, cháu còn chưa phát biểu khai mạc chú đã muốn rời đi rồi sao?
Giọng An Tử Song thông qua micro vang vọng cả sảnh lớn nó như tiếng triệu hội của ma quỷ khiến toàn thân của An Bách Tôn run đến mức cả chân cũng nhũn ra.
Ông ta thở hổn hển rõ ràng không thể nào giữ nổi bình tĩnh nữa rồi.
Mà lúc này tất cả mọi ngưới ở hội trường vì câu nói của An Tử Song nên đều đổ dồn ánh mắt vào An Bách Tôn.
Trong đó có cả sự lo lắng,khiếp vía đến từ Tô Tuyết Giao.
An Bách Tôn rơi vào tình huống khó xử, tiến chẳng được lùi cũng chẳng xong..
Phải làm sao đây?Chết tiệt, hình như ông ta phát hiện mình vì quá háo thắng mà bị bỏ quên qua vấn đề nghiêm trọng nào rồi thì phải.
Mồ hôi trên trán của An Bách Tôn bắt đầu túa ra không ngừng.