Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 88: “Chưa thử qua làm sao biết.”






Câu trả lời thẳng thắng sắc bén mà vô tình, khiến cho hai hàng lông mày của Âu Tử Thành đột nhiên cau lại, đôi mắt nhìn chằm chằm thần sắc lãnh đạm của Kha Nguyệt:“Anh đã để lại ấn tượng không tốt với em, nên em đem sự phản bội của một người khác áp đặt lên người anh sao?”

“Tôi không biết anh đang nói gì?” - Hai mắt Kha Nguyệt sắc như dao, bàn tay dưới ống tay áo siết thành quả đấm, móng tay đâm sâu vào lòng để lại vết tiết lộ tâm trạng của cô.

“Cho dù anh có đào hoa, nhưng đối với em Kha Nguyệt, anh nghiêm túc không thua gì em đối với Cố

Minh Triệt...”

“Đủ rồi”

Tình cảm của cô và Cố Minh Triết khi nào lại để cho người ngoài xen vào, thấy cô vẫn còn vương vấn Cố Minh Triệt, sợ cô chưa đủ đau đớn hay sao mà lại cửa vào nơi vết thương, dùng một đao chém mạnh nó?

“Cho dù anh nghiêm túc, xin lỗi, tôi đã không còn sự nhiệt tình trong tình yêu như năm đó.”

Cô không còn là một nữ sinh coi tình yêu như sinh mạng mình, nhiều năm nay không chỉ khiến tính tình cổ chững lại mà còn bào mòn đi niềm tin của cô dành cho tình yêu.

Cho rằng tình yêu thật đẹp đẽ, đẹp đến mức có thể bù lại những tiếc nuối khi còn bé. Nhưng quay đầu lại có mới nhận ra, từ tình yêu này sắc bén hơn bất kì lưỡi dao nào, chỉ lần thứ nhất cô đã bị nó đâm đến máu tươi đầm đìa, đau đến không muốn sống.

Rời bỏ Cố Minh Triệt, cũng đem hai chữ tình yêu trong cuốn từ điển bỏ đi, khi một người đàn ông đứng trước mặt cô biểu đạt sự vĩ đại chung thủy của tình yêu, cô chỉ cười nhạt hoặc lạnh lùng xoay người đi.

“Nếu không còn chuyện gì khác, tôi đi trước.”

Kha Nguyệt vừa dứt lời không hề nhìn Âu Tử Thành một cái, quật cường xoay người. Sự ôn tồn ngắn ngủi mà Âu Tử Thành mang đến không phải thứ cô khao khát, cô cũng không muốn dạo chơi trong cuộc sống của anh, còn anh cũng không phải người bên cạnh cô cả đời.

“Kha Nguyệt!” Sắc mặt Âu Tử Thành quýnh lên, giống như Kha

Nguyệt vừa rời khỏi thì nhất định anh sẽ thua, vội vàng bắt lấy cổ tay Kha Nguyệt.

Hai người họ đều là diễn viên, dĩ nhiên biết được khi nào đối phương đang diễn lúc nào thì nghiêm túc. Nhưng anh nghiêm túc hay không, cô không muốn biết cũng không dám biết.

Kha Nguyệt nhìn vẻ mặt lo lắng của Âu Tử Thành, ánh mắt chua chát miễn cưỡng: “Chúng ta không hợp, dù miễn cưỡng ở chung cũng sẽ không hạnh phúc.”

“Chưa thử qua làm sao biết.”

Giọng nói đinh ninh của cô khiến anh tức giận, tay càng dùng sức khiến Kha Nguyệt cau mày

“Âu Tử Thành, đừng để chúng ta ngay cả làm bạn bình thường cũng không thể” - Cô nhàn nhạt thở dài, giơ túi lên đẩy tay anh ra. “Yêu không có nghĩa phải có được, có lúc chúc phúc cũng là một cách yêu”

“Em ngay cả hạnh phúc cũng không tìm được thì bảo anh dùng tâm trạng gì để nói lời chúc phúc.”

Lời nói cố kiềm chế cơn giận cực độ, trên mặt Âu Tử Thành vẫn để lộ nụ cười ôn nhuận vô hại dù nhìn có chút cứng ngắc, anh cũng không bao giờ để lộ bản thân mình trước mặt cô.

Kha Nguyệt không cách nào thoát khỏi sự kiềm chế của anh, hàng mi nhíu lại nhìn Âu Tử Thành nắm chặt tay cô, thoáng giãy giụa: “Nếu như anh lo lắng cho hạnh phúc của tôi, vậy thì anh có thể yên tâm”

“Kha Nguyệt!”

Sắc mặt Âu Tử Thành sa sầm, đối với sự cố chấp của Kha Nguyệt anh không cách nào tiếp nhận, tức giận

nhìn cô dùng vẻ mặt không vui muốn hất tay anh ra.