Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 81: “Bởi vì anh chỉ mang theo 1 bảng Anh”






Kha Nguyệt ngẩng đầu, thấy môi Lục Niên cong lên, trong đôi mắt nhu hòa kia ẩn chứa sự cẩn trọng, cảm giác nặng nề trong lòng cũng giảm bớt, cô khẽ cắn môi, đôi mắt sáng rực hiện lên vẻ giảo hoạt “Anh cảm thấy chúng ta còn sống nổi một trăm năm sao?”

Độ cong trên môi Lục Niên càng tăng, buông bỏ gánh nặng trong lòng nhẹ nhàng thở phào, ánh mắt vui vẻ nắm tay cô đi về phía quầy kí tên.

"Are you sure?"

Trước câu hỏi của nhân viên, Lục Niên chỉ cười nhạt, từng ngón tay của anh chen vào khe hở giữa tay cô, mười ngón tay nắm chặt vào nhau, nghiêm túc nói:

"Yes."

"Me too."

Lục Niên cho cô rất nhiều, nhưng việc duy nhất có có thể làm là cùng anh bảo vệ cuộc hôn nhân này. Kha Nguyệt nhìn nhân viên đang kinh ngạc lộ ra nụ cười hạnh phúc, như con chim nhỏ nép vào người, tựa vào cánh tay Lục Niên, chứng minh cho đáp án của cô.

Lúc đi tới chỗ ghi danh, Kha Nguyệt mới nhẹ nhàng thở phào, bàn tay nhỏ bé vẫn bị Lục Niên giữ chặt.

Bên tay kia của Lục Niên là giấy kết hôn, dưới ánh mặt trời, Kha Nguyệt cảm thấy thật chói mắt liền nheo lại nhìn hai gò má tuấn tú của Lục Niên hỏi:

“Lục Niên, anh làm như thế nào vậy? Chúng ta đầu phải là dân định cư lâu dài ở đây”

Lục Niên nhìn tờ giấy kết hôn có ảnh hai người chụp chung, đôi mắt thâm thúy quan sát sự tò mò của Kha Nguyệt, lông mày nhướng lên: “Có đôi khi, bạn bè không phải chỉ để trên đầu lưỡi” .

“Lục Niên, anh lạm dụng công quyền cho việc tư!”

Kha Nguyệt ngạc nhiên nhìn Lục Niên, trong mắt anh là sự âu yếm, anh cười to đắc ý, dùng giấy kết hôn vỗ nhẹ vào đầu Kha Nguyệt.

“Nói nhỏ một chút, em không muốn ngày đầu tiên kết hôn liền trở thành quả phụ, còn chồng em đi ngồi tù chứ?”.

“Tờ kết hôn nay ba tháng sau mới có hiệu lực, hiện giờ em vẫn còn đổi ý kịp!”

Cô tinh quái cười, chớp mắt một cái, lại nhận ra anh rất nghiêm túc, nghe cô nói đùa vẻ mặt liền nghiêm lại

thêm nữa.

“Muốn đổi ý thật sao?”

Kha Nguyệt không ngờ anh sẽ làm thật, vội vàng giải thích: “Không phải, chỉ là đùa thôi, anh đừng...”.

Đột nhiên Kha Nguyệt cảm thấy có gì đó hơi lạ, hình như Lục Niên như con hồ ly vừa chiếm được tiện nghi, tươi cười đầy mặt, nắm tay cô đi về phía xe.

“Lục Niên, tại sao vừa rồi anh lại chọn một trăm năm?”.

Nghĩ tới một trăm năm ước định, Kha Nguyệt nói không cảm động là giả. Khi một người đàn ông chấp nhận ký cam kết trăm năm, cô gái đó có thể tỏ vẻ tự nhiên nhưng trong lòng lại vui mừng rạo rực, cảm giác ngọt ngào. Kha Nguyệt muốn hỏi cho đến cuối cùng.

Cửa xe mở ra, Kha Nguyệt thong thả ngồi xuống, bóng người cao ráo của Lục Niên thanh tao lịch sự dựa vào cửa xe, khóe miệng nâng lên một chút hàm tiếu, ngón tay đang kẹp lấy tiền xu dưới ánh mặt trời sáng lóe lên.

“Bởi vì anh chỉ mang theo 1 bảng Anh”

(Theo chế độ kết hôn của Ireland, thời hạn kết hôn một trăm năm là rẻ nhất chỉ có 0.5 bảng Anh, đắt nhất là thời hạn một năm tới 2000 bảng Anh)

Tất cả ngọt ngào cùng thẹn thùng đều trở nên cứng đơ trên mặt, Kha Nguyệt cúi đầu xuống thẹn quá hoá giận, túi trong tay cùng với ngôn từ liền bay ra ngoài.

“Lục ba tuổi, anh đi chết đi!”

Chiếc xe dừng lại ở một nơi khá yên tĩnh trong thành phố, xuyên qua cửa xe cô có thể nhìn thấy xung

quanh:“Nơi này là đâu?”

Lục Niên không nhiều lời, cười thanh đạm một tiếng, xuống xe, phong độ mở cửa xe, mời cô bước xuống.

“Lục Niên, đừng thần thần bí bí nữa, mau nói cho em biết.”