Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 218-220




“Anh xin lỗi em...”

Giọng nói chân thành xót xa đi xuyên vào cơn mơ của cô, Kha Nguyệt lười biếng tựa vào người đàn ông bên cạnh, nở nụ cười hạnh phúc, chìm sâu vào giấc ngủ.

“Chú Út, hôn lễ lần này phải làm phiền chú, cháu không muốn vì bản thân bị thương mà khiến mọi chuyện chậm lại”.

Kha Nguyệt không biết mình ngủ bao lâu, lúc cô thức giấc thì đã nghe giọng nói nhỏ nhẹ ôn tồn của Lục Niên, dùng kính ngữ đối với người lớn.

Kha Nguyệt thoáng ngáp một cái, trong mơ hồ ý thức được có người trong phòng. Bây giờ, cô đang nằm trên giường Lục Niên, nếu như gặp người lớn có vẻ không được lễ phép, Kha Nguyệt rụt cổ tiếp tục giả vờ

ngủ.


Lục Niên rõ ràng đã phát hiện cô thức giấc, nhưng cũng không để cô dậy, chỉ dùng cánh tay ôm lấy cô thật chặt.

Nghe Viễn Nam nhắc tới cháu, nói cháu cùng với một cô gái đi sang Ireland đăng kí kết hôn có thật không?”

Giọng nói khác xa với giọng ôn tồn của Lục Niên, giọng nói của vị trưởng bối này có phần trầm, hơi lạnh lùng, cũng không giống giọng của đàn ông trung niên, Kha Nguyệt từ từ nhắm mắt vẫn cảm nhận được ánh mắt sắc bén đang nhìn cô.

“Nếu đã quyết định lấy nhau thì hãy sống cho tốt, có một số việc, tránh được thì nên tránh

“Cháu hiểu thưa Chú Út”.

Chủ út? Kha Nguyệt trong đầu tìm tòi nhân vật vừa nhắc đến, trong đầu lóe sáng, ngày đầu tiên cô ở Lục gia đã nghe Lục Niên nhắc tới, là con trai út của Lục Trạch Khải – Lục Cảnh Hoằng.

“Chuyện hôn lễ, chú và mẹ cháu sẽ sắp xếp, cháu cứ an tâm ở đây dưỡng bệnh đi”

“Cảm ơn chú Út”.

Lục Niên lễ phép nói cảm ơn, Kha Nguyệt nghe tiếng bước chân xa dần, lặng lẽ ngồi dậy, quay đầu muốn nhìn chú Út thì bị bàn tay của Lục Niên che lại, hai mắt tối đen.

Cho đến khi tiếng của phòng khép lại, Lục Niên mới để cô nhìn thấy, Kha Nguyệt bất mãn oán hận nói: “Lục Niên, anh làm gì vậy?”

Lục Niên cũng chịu nghịch ngợm mái tóc quăn trên gò má của cô, đem nó vén ra sau tai, trong đôi mắt đen lấp lánh nụ cười:“Nếu như anh nói anh không muốn để em gặp chút Út anh thì sao?”

Kha Nguyệt khó hiểu nhìn Lục Niên mỉm cười, cho rằng anh nói đùa, lại phát hiện sự nghiêm túc trong mắt anh liền hiếu kì, dò hỏi:

“Chẳng lẽ vẻ ngoài của chú Út rất xấu sao?”

Lục Niên ôm cô vào lòng, dùng cằm dưới cạ nhẹ vào đỉnh đầu cô, thì thầm nói:“Không xấu, mà còn ngược lại, dáng vẻ chú ấy quá đẹp, anh sợ em sẽ chạy theo chú ấy mất"

Trong giọng nói Lục Niên đầy mùi dấm chua khiến cho Kha Nguyệt không tin nhìn về phía anh, vẫn là dáng vẻ anh tuấn phi phàm, nhìn đi nhìn lại thế nào cũng cảm thấy bất thường, đôi mắt đen kia nhìn cô đầy sự chiếm hữu.

Hai má đỏ bừng, miệng cong lên, tay ôm lấy thắt lưng Lục Niên, đầu ôn vào trong ngực anh, xa xăm nói: “Em đã bị Lục Niên dùng xiềng xích khóa lại làm sao chạy theo người khác được?”.

Phía trên là tiếng cười rất vui vẻ, Lục Niên thân mật hôn lên đỉnh đầu của cô, Kha Nguyệt ôm lấy Lục Niên, ánh mắt xa xăm nhìn ra ngoài cửa sổ, nhìn cảnh trời chiều đang tắt dần, tiếng thở dài nhỏ đến mức không thể nghe được.

Cô tin Lục Niên, nhưng niềm tin đó

Cô tin Lục Niên, những niềm tin đó lại khiến cô phải mang trong mình nỗi đau.Không bao lâu, Bà Lục tới, hối thúc Kha Nguyệt đi về nghỉ:

“Nơi này có mẹ rồi, con đã một ngày một đêm. không ngủ, mau về nghỉ ngơi đi” .

Lục Niên cũng thật lạ, không có quấn lấy cô như lần trước, gương mặt đã khôi phục chút sắc nở nụ cười, phụ họa theo: “Phải, em mau về nhà ngủ một giấc đi, sáng ngày mai lại tới”.

Kha Nguyệt nhìn dáng vẻ quan tâm chăm sóc của Lục Niên dành cho cô, trong lòng cảm thấy rất bất thường, ngược lại bà Lục vẫn chăm chú nhìn Kha Nguyệt và Lục Niên nói:

“Con không muốn gặp mẹ đến vậy sao? Từ khi mẹ bước vào, cũng chưa thấy nhìn mẹ lấy một lần”

Vừa nói, bà Lục đưa mắt nhìn Kha Nguyệt, gương mặt thanh nhã không còn vẻ thương tâm đến chết như đêm qua, vẫn là dáng vẻ ung dung sang trọng, nhưng có vẻ ghen tị với Kha Nguyệt.


Kha Nguyệt đứng dậy nhường ghế cho bà Lục ngồi xuống, rồi rót giúp bà ly nước, lễ phép nói: “Mẹ, mẹ suy nghĩ nhiều quá rồi, mẹ thường A Niên như thế,A Niên sao lại không muốn gặp mẹ”.

Bà Lục cười khẩy, đón lấy ly nước, phất tay ra hiệu cho Kha Nguyệt: “Con về trước đi, lái xe đang đợi dưới lầu, đừng lo cho Lục Niên”.

Kha Nguyệt lên tiếng đáp tính đi thì bị Lục Niên gọi giật lại: “Bà xã, sáng mai giúp anh mang laptop tới, anh muốn xử lí chút việc” .

“Lát nữa bảo lái xe mang tới đây là được, mắc công sáng sớm mai Tiểu Nguyệt lại phải đi nữa”.

Bà Lục thiện ý đề nghị chẳng những không khiến cho Lục Niên vui vẻ ngược lại khóe môi hơi hạ xuống, ánh mắt vẫn nhìn chăm chú Kha Nguyệt.

“Trong laptop có văn kiện quan trọng, để người lạ mang tới không tốt lắm” .

Lý do chính đáng khiến cho bà Lục đồng tình nhìn Kha Nguyệt, đôi mắt minh Kha dò xét gương mặt nghiêm túc của Lục Niên, giống như muốn xem Lục Niên còn ý định gì trong đó, nhưng rồi bà chỉ nhíu mày, nói với Kha Nguyệt:

“Tiểu Nguyệt, xem ra ngày mai phải phiền con mang tới cho A Niên!”

Kha Nguyệt cảm giác mình như tiểu hồng mao bị đại hội lang ăn sạch sành sanh, biết rõ Lục Niên Cố ý nhưng vẫn là khuất phục trước đôi mắt sâu thẳm của anh.

“Dạ được, vậy con về trước”.

Khi Kha Nguyệt khép cửa lại, nụ cười dịu dàng ấm áp trên môi Lục Niên lập tức biến mất, thay vào đó chân mày nhăn lại bất mãn, nhìn trên giường trải ra một tấm mền thô, oán giận nói:

“Mẹ, mẹ lớn tuổi rồi, thức đêm không tốt”.

Bà Lục đang chải mền liền dừng lại, xoay người dùng ánh mắt trách cứ nhìn Lục Niên:“Đừng tưởng mẹ không đoán ra, tối nay nếu mẹ không tới, con sẽ lại ôm vợ cùng nhau ngủ trên giường”.

“Bị thương còn không yên, có phải đợi tay bị phế rồi mới tỉnh ngộ, đã ba mươi tuổi đầu đâu phải là đứa trẻ bốn tuổi như Bảo Bảo, chuyện gì cũng quấn lấy Tiểu Nguyệt”.

Lục Niên nghe bà Lục nói thế liền bối rối, gương mặt trở nên méo mó, làn da trắng xuất hiện màu đỏ nhạt, ho nhẹ một tiếng, cầm lấy quyển tạp chí lật xem.

“Mẹ thấy con thật sự yêu Tiểu Nguyệt, nhưng có một số việc phải do con đích thân nói ra, nếu nghe người khác kể khó tránh khỏi sẽ tạo thành những hiểu lầm không cần thiết”.

Lục Niên khựng lại, nhìn quyển tạp chí, môi mím lại nhìn bà Lục, mỉm cười: “Cảm ơn mẹ đã nhắc nhở, con biết”.

Kha Nguyệt bước ra thang máy thì thấy Chương Nghi Minh đứng đợi ngay cửa bệnh viện, có lẽ nghe tiếng thang máy mở ra, anh quay đầu nhìn Kha Nguyệt, nhếch miệng cười:“Chị dâu”Khi nghe Chương Nghi Minh kêu mình chị dâu, Kha Nguyệt có chút không quen, nhưng vẫn gật đầu cười: “Bác sĩ Thẩm có chuyện gì sao?”

Chương Nghi Minh đưa chìa khóa trong tay lên, nhìn Kha Nguyệt cười: “Em tới đón chị dâu về nhà”

Tính cự tuyệt, nhưng không thấy xe Lục gia tới đành lên xe Chương Nghi Minh, cô không cảm thấy Chương Nghi Minh sẽ làm tổn thương cô, cô cảm thấy anh ta tới để giúp Lục Niên giải thích một chuyện.

Sự thật chứng minh dự cảm của cô thật chính xác, Chương Nghi Minh cũng không lòng vòng mà trực tiếp nói thẳng vào đề tài, cũng là muốn cho cô thấy chân tướng mọi việc.

“Mối quan hệ giữa Tần Nhi Ngọc và Lục lão đại có thể dùng một câu để khái quát, hoa rơi hữu ý nước chảy vô tình (1)” .


(1) Hoa rơi hữu ý, nước chảy vô tình: Diễn tả tâm trạng đáng thương của người thiếu nữ đang độ tuổi tươi đẹp như hoa. Hoa – người thiếu nữ thì dạt dào tình ý, nhưng người quân tử lạnh lùng như dòng nước xiết vô tình đã phớt lờ cô. Đây là ám chỉ tình yêu đơn phương của người con gái.

Kha Nguyệt thu hồi đôi mắt đang nhìn cảnh đêm qua cửa sổ, nhìn Chương Nghi Minh, thấy anh ta cười xấu xa, tựa như ngày đầu tiên gặp cô ở bệnh viện, mang theo chút đắc ý.

“Tần Nhi Ngọc có phải đã tìm chị dâu?”

Kha Nguyệt kinh ngạc nhìn Chương Nghi Minh, biểu tình làm sao Chương Nghi Minh biết, anh ta chỉ quay đầu nhìn Kha Nguyệt, dương dương đắc ý, khóe miệng cong lên:

“Từ vẻ mặt buồn bực không vui của chị dâu em có thể đoán ra, nhưng chị cũng thật cứng cỏi, nếu là những người con gái khác chắc đã khóc lóc” .

“Những người con gái khác? Lục Niên từng có bao nhiêu người phụ nữ?”

Có lẽ Kha Nguyệt cũng không biết, câu chất vấn của cô còn sặc mùi thuốc súng khiến Chương Nghi Minh khẩn trương, cười ngượng một tiếng, nói lấp:

“Chị dâu bình tĩnh, Lục lão đại sống hơn ba mươi năm, trước khi gặp chị cũng có một số, nếu chị dâu muốn biết ngày mai nên tự mình hỏi lão đại sẽ hay hơn”

Kha Nguyệt bị lời nói của Chương Nghi Minh làm cho bối rối, bên tai ửng hồng, trong lòng vừa mình vừa SỢ, cô không cầu mong bản thân là người phụ nữ đầu tiên của Lục Niên, dù sao một người xuất chút cao quý như thế không biết có bao nhiêu phụ nữ nguyện đưa đầu, leo lên giường của anh. Cô biết Lục Niên giữ mình trong sạch, không ngờ lại tốt đến thế.

“Tần Nhi Ngọc còn kể với chị dâu là cô ta và lão đại cùng nhau trả qua rất nhiều nguy hiểm phải không?”

Dưới ánh mắt cam chịu của Kha Nguyệt, Chương Nghi Minh cười nhạo nhướng mày, lúc đèn đỏ xe dừng lại, anh ta quay đầu nhìn vẻ mặt uất ức của Kha Nguyệt liền giận dữ nói:

“Tần Nhi Ngọc thật sự chẳng tốt lành gì, mỗi lần cô ta đều dùng cách này để đối phó với những người phụ nữ yêu lão đại, bây giờ đến cả chị dâu cũng nói, kỳ thật, chuyện hai người đi thám hiểm này không phải chỉ có họ, còn có năm người, Lục lão đại, em, An tiểu tam, Lục tiểu tứ, cuối cùng là Tần Nhi Ngọc”

“Tần Nhi Ngọc cố chấp không để cho ai ngoài cô ta đến gần lão đại, cũng vì cố chấp mà giữa cô ta và lão đại trở thành người dưng”.

Kha Nguyệt bước vào Lục gia, chậm rãi đi lên lầu,

trong đầu chỉ toàn lời kể của Chương Nghi Minh nhưng không thể nào quên đi mối ân oán ràng buộc giữa Lục Niên và Tần Nhi Ngọc.

“Một người phụ nữ quá thông minh muốn thăm dò trái tim một người đàn ông lúc nào cũng hờ hững sẽ khiến cô ta làm ra những hành động ngu xuẩn, thậm chí nó còn hủy đi cây cầu trúc bắc qua sông vừa tạo được một nửa mà cô ta đã hao tổn tâm sức làm ra” .