Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 174: “Triệt, sao anh lại chạy nhanh như vậy!”






Gương mặt như được gọt giũa, ngũ quan anh tuấn lạnh lùng, mặc đồ tây mèo đen càng làm tôn thêm dáng người cao lớn. Kha Nguyệt nghênh đón đôi mắt lạnh lùng kia mà không hề suy nghĩ, nhanh chóng thoát khỏi ngực anh ta như tránh dịch bệnh, động tác nhanh chóng dứt khoát.

Ba năm ngày ngày khẩn cầu nhận được cái ôm, bây giờ cô mới nhận ra cảm giác mừng rỡ khôn xiết đã chết đi tất cả chỉ như nước chảy qua, bình tĩnh nhớ tới lúc trẻ mình ngu ngốc thế nào chỉ vì thứ tình cảm đơn phương.

Điện thoại vẫn mở, Kha Nguyệt nghe tiếng kêu của Tô Đan Đan lại vang lên nên liền hướng về điện thoại trấn an nói: “Tô Đan Đan, mình không sao, chỉ là bất cẩn đụng phải người khác, cậu ở công ti đi lát nữa mình sẽ tới tìm.”

Cúp điện thoại Kha Nguyệt có thể cảm thấy ánh mắt lãnh đạm mà nghiêm nghị, nếu là trước kia trái tim cô sẽ đập loạn, bây giờ bình thản bỏ điện thoại vào túi, chú ý nhìn đèn đường, Kha Nguyệt tính bỏ đi.

“Triệt, sao anh lại chạy nhanh như vậy!”

Giọng nói oán trách dịu dàng vang lên đằng sau, Kha Nguyệt dĩ nhiên nghe ra là ai, nhưng cô cũng không có tâm trạng quan tâm đến chị gái, lãnh đạm nhìn đèn đỏ ở trước, chờ đèn xanh bật lên.

“Triệt, sau khi đi kiểm tra các trung tâm mua sắm xong chúng ta đi Hoan Loan ăn cơm Tây hay đồ ăn Macao?"

Giọng nói nũng nịu chứng tỏ niềm hạnh phúc ngọt ngào của cô gái, Kha Nguyệt đứng kế bên những ánh mắt xa xăm, nổi bật lên chỉ còn niềm thương cảm cảnh còn người mất.

Nhìn những tòa nhà cao ốc, thì niềm kiêu ngạo tự hào hai năm qua đã tan thành mây khói, những tòa cao ốc quen thuộc chỉ khiến cô nhớ lại đêm rét lạnh đó, đau đớn chờ đợi chỉ vì một dấu ấn màu đỏ.

Khi tất cả đều trở thành mây khói, cô mới nhận ra ba năm ở bên Cố Minh Triệt không hề có chút kỷ niệm ngọt ngào nào để gợi nhớ, chỉ còn sót lại nỗi chua xót thất vọng

Đèn xanh sáng lên, trên vằn vạch lũ lượt người đi bộ qua lại, Kha Nguyệt tính nhấc chân đi thì Tử Nhiễm kinh ngạc kêu lên: “Kha Nguyệt? Triệt, cô ta sao lại ở đây? Chẳng lẽ cô ta vẫn chưa từ bỏ ý định muốn tiếp cận anh sao? Không biết đầu óc Lục Niên thế nào mà lại cưới cô ta làm vợ!!

Vốn tính không để ý, nhưng vừa nghe ba chữ Lục Niên thì liền sừng biết, gương mặt nhỏ nhắn xinh đẹp sa sầm xuống, xoay người khinh bỉ nhìn Tử Nhiễm, lạnh lùng nói:“Lục Niên lấy tôi không có lấy chị, chuyện của Lục Niên thì có có vấn đề gì với chị sao, nếu ngầm hiểu, Tử Nhiễm chị cứ tiếp tục sỉ nhục thì tôi sẽ tố cáo chị tội phỉ báng”

Trên gương mặt Kha Nguyệt bộc lộ sự nghiêm túc và kiên quyết, hai lưng thẳng đối mặt với Tử Nhiễm và Cố Minh Triệt, không hề chịu thua,

“Phỉ báng? Hừ, hôm nay Triệt tới đây tuần tra, cô cũng xuất hiện ở đây, đừng nói với tôi, cô cũng tới đây tham gia hoạt động gì đó, không cần coi đầu óc của người khác như kẻ ngu” .

Kha Nguyệt quả thật bội phục sức tưởng tượng của Tử Nhiễm, dường như bất cứ khi nào lúc nào đều có thể gán ghép cô và Cố Minh Triệt, thái độ cũng không thay đổi: Kha Nguyệt liều chết theo đuổi Cố Minh Triệt không buông.