Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 142: Con tự mình giải quyết cho tốt.






Kha Nguyệt bị năm ngón tay của Lục Niên siết chặt như muốn đứt ra từng đoạn, giống như sợ cô vì những lời của bà Lục mà bỏ đi lần nữa, lần này có thể sẽ không bao giờ quay đầu lại.

Kha Nguyệt mím môi, không vì đau mà thả tay anh ra, năm ngón tay cũng bấu chặt năm ngón tay của anh khiến cho anh an tâm.

Môi Lục Niên đang mím chặt bỗng trở nên ôn hòa, bàn tay cũng thả lỏng, nghênh đón sự phản đối và ngăn cản của bà Lục, lãnh đạm nói: “Mẹ dùng kế ly gián với con không thấy quá đáng sao?”

Bà Lục vì giận Lục Niên mà mặt tái xanh, đôi bàn tay mảnh khảnh thu lại nắm thành quyền, giận dữ trừng mắt nhìn Lục Niên một cái, xoay người, cầm lấy chiếc túi da trên ghế, trước khi đi ánh mắt sâu xa liếc nhìn Kha Nguyệt.

“Nếu mẹ đã không quản được con, vậy thì để gia gia quản!! Con tự mình giải quyết cho tốt.”

Kha Nguyệt căng thẳng cô không quên Lục gia còn có một vị tham mưu trưởng. Nghe bà Lục nói thế, có

phải Lục tham mưu trưởng đối với cuộc hôn nhân giữa Lục Niên và cô luôn phản đối, có phải đó là điềm báo cho những khó khăn sắp tới?

Bà Lục nuốt cơn giận vào bụng, dáng người tao nhã mất hút trong căn hộ, nhưng tiếng đóng cửa thật to cho thấy tâm trạng lúc nãy của bà.

Cơ thể đang đứng thẳng của Kha Nguyệt vừa nhìn thấy bà Lục mất hút liền mềm nhũn, không nhịn được giật nhẹ tay Lục Niên, bất an hỏi: “Chúng ta có phải đắc tội rất nhiều người không?”.

Vẻ mặt nghiêm túc sắt đá của Lục Niên vì Kha Nguyệt mà trở nên nhu hòa, đội đen thâm sâu từ từ vui vẻ trở lại, bàn tay vuốt ve gương mặt hồng hồng vì sợ của cô, hai bên khóe môi tạo thành độ cong ưu nhã.

“Đắc tội ai không quan trọng, quan trọng là Kha Nguyệt có rúc vào trong mai rùa của mình lần nữa không, dù Lục Niên kêu thế nào cũng không chịu đi ra ngoài

Trái tim Kha Nguyệt run lên, trong mắt cảm động, nhẹ nhàng bước lên hai tay ôm chặt Lục Niên, đem đầu mình tựa vào vòm ngực gầy gò của anh, mỗi một từ cô trả lời đều nghiêm túc chắn chắn.

Trái tim Kha Nguyệt run lên, trong mắt cảm động, nhẹ nhàng bước lên hai tay ôm chặt Lục Niên, đem đầu mình tựa vào vòm ngực gầy gò của anh,

Mỗi một...

Mỗi một từ cô trả lời đều nghiêm túc chắn chắn.

“Mai rùa bị Lục Niên ném đi rồi, Kha Nguyệt không thể trốn ở đâu được nữa, ngoại trừ trong lòng Lục Niên”

Lời nói nghiêm túc của cô khiến Lục Niên cười khẽ, cánh tay của ô cũng không hề bị siết chặt nữa.

Khi Kha Nguyệt từ phòng tắm đi ra thì thấy Lục Niên ngồi trên giường xem tạp chí, gương mặt tuấn tú cao nhã bao phủ dưới ánh đèn ngủ tỏa ra một vầng sáng hài hòa khiến cho anh trở nên thật anh tuấn và hấp dẫn.

“Em tắm xong rồi, anh vào tắm đi” .

Ánh mắt Lục Niên dời khỏi cuốn tạp chí nhìn về phía cửa phòng tắm. Do nhiệt độ không khí nên hai gò má trắng nõn thuần khiết sau khi tắm lại đỏ ửng, hàng mi thon dài rậm rạp trở nên ướt đẫm, cứ tưởng sẽ là đóa sen hồng rực lửa trong chớp mắt lại thành hoa phù dung thanh thủy đứng trước mặt anh. .

Để cuốn tạp chí trong tay xuống, Lục Niên thong thả đứng dậy, mỉm cười nhìn Kha Nguyệt đang lau khô tóc rồi bước vào phòng tắm.

Nghe tiếng nước chảy trong phòng tắm vang lên, bàn tay lau khô tóc của Kha Nguyệt bắt đầu chậm lại, ánh mắt nhìn về phía cuốn tạp chí Lục Niên đang để trên giường.

Là tạp chí chính trị theo tuần, nhìn tấm ảnh bìa hình

chính trị gia Kha Nguyệt không khỏi chán nản, lấy cô, tiền đồ sau này của Lục Niên sẽ bị ảnh hưởng ra sao?

Gian nan tiếp nối, cẩn trọng, hoặc sẽ dừng lại không tiến lên. Dù là kết quả nào cũng không thể lên như diều gặp gió, điểm này Kha Nguyệt rất rõ, Lục Niên sao lại không hiểu cái lợi và hại trong đó:

Cửa phòng tắm mở ra, Lục Niên từ bên trong đi ra, Kha Nguyệt đã nằm trên giường hai mắt nhắm lại, hàng mi như cánh bướm khẽ run, mái tóc đen xoăn xõa bên gối tạo thành một bức tranh thủy mạc, gương mặt sáng sủa nhỏ nhắn có vẻ thơ ngây mà trẻ con.

Cảm giác ấm áp trong chăn bị một luồng khí lạnh tiến vào khiến cho Kha Nguyệt đang buồn ngủ phải run rẩy, tỉnh táo lại giụi nhẹ hai mí mắt nặng chịch, hai tay chống lên, tựa vào giường mơ hồ nhìn người ở bên cạnh, miễn cưỡng nói:

“Anh tắm xong rồi sao?”

“Phải”

Một giọng nam truyền vào trong ý thức hỗn độn của cô, Kha Nguyệt khẽ ngáp, đôi mắt lờ mờ không mở hắn, theo cảm giác tiến sát vào nguồn nhiệt bên cạnh mình.

Vì cô đối với Lục Niên đã có tình cảm khác thường cho nên khi anh nằm bên cạnh cô, cô liền muốn được làm nũng, hưởng thụ sự quan tâm yêu thương của anh.

Hai cánh tay như dây quấn ôm lấy lưng áo Lục Niên, cơ thể mềm mại tựa vào người anh muốn tìm một chỗ thoải mái nhất để nằm, đôi môi đỏ mọng sáng bóng nhẹ than:

“Anh ôm em!!

Bên trong phòng ấm áp, Lục Niên chỉ biết nhìn cô gái nhỏ lười biếng nằm trong ngực, khóe môi cong lên vì buồn cười, không dám lộn xộn cẩn thận vươn tay ôm lấy cơ thể mềm mại của cô.

Bên môi nở nụ cười ngọt ngào, Kha Nguyệt hướng đầu mình cọ cọ vào người Lục Niên, bàn tay nhỏ khua lung tung dùng chăn che hai người lại, sau đó hài lòng tiếp tục ôm Lục Niên.

Mùi hương bạc hà quẩn quanh trong mũi khiến Kha Nguyệt hơi tỉnh táo, nhưng vẫn không muốn rời đi cái ôm ấm áp của Lục Niên. Cô xoa xoa hai mi mắt, từ từ thích ứng với ánh đèn sáng.

“Chồng à, gia gia của anh rất hung dữ sao?”

Vỗ nhẹ sau lưng cô, tiếng cười Lục Niên bên trong phòng rất nhẹ nhàng mà bay bổng, ngón tay thon dài nhéo lấy chóp mũi cô, thở dài: “Không phải là một ông già, còn hò hét được là tốt rồi”.

Kha Nguyệt bất mãn cong môi, đưa tay đẩy bàn tay trêu cợt của Lục Niên ra, tiếp tục ôm lấy anh nói to: “Nếu gia gia anh là người bảo thủ, chẳng phải em sẽ rất thê thảm sao?”

Lục Niên khẽ cười, đôi mắt đen trong suốt hơi cong lên không để tâm đến sự lo lắng của cô, ôm cô thật chặt vào lòng, rồi áp môi lên trán cô.

“Ngốc ạ, cứ thuận theo tự nhiên là được”

Chẳng qua kẻ an phận lại giống như gà bị chọc tiết, đột nhiên thoát ra khỏi lòng Lục Niên, vẻ vui mừng hiện lên trong mắt, hưng phấn nhìn vẻ mặt đang khó hiểu của Lục Niên nói:

“Trên tivi không phải cũng diễn thế sao, một cặp không được gia tộc đón nhận sẽ uyên ương mệnh khổ, chờ thêm một hai năm, ôm đứa con trở về, đau đớn cầu xin sau đó chờ người trong nhà chấp nhận họ!

Giảo hoạt che miệng cười, Kha Nguyệt cười híp mắt ghét sát vào gương mặt Lục Niên, hỏi ý nói:“Nếu không chúng ta thử một chút đi?” .

“Thử một chút sao?”- Lục Niên chợt nhíu mày, nhìn Kha Nguyệt cười đến vô tâm vô phế gương mặt nhỏ phồng to, hỏi ngược lại.

Đôi mắt to của Kha Nguyệt khẽ đảo, chưa biết trả lời ra sao thì cả người nghiêng về trước, trời đất xoay chuyển, cả cơ thể nhỏ nhắn mềm mại bị một cơ thể đàn ông thật cao lớn rắn rỏi đè xuống dưới.

Bàn tay mạnh như gọng kềm không kịp nắm lấy eo thon của cô, cả thân hình cao lớn đè lên trên khiến cho hơi thở trở nên khó khăn, đôi mắt mở to kinh hoàng nhìn vẻ mặt cười đến vô hại của Lục Niên.

“Muốn thử thì phải tạo người trước, anh nói như thế có đúng không vợ yêu?”

Một luồng hơi thở đầy nam tính phủ trên mặt cô, giọng nói trong trẻo ôn Nguyệt Nguyệtận nay lại trở nên khàn khàn, ngang hông lại tạo ra ma sát khiến cô khó chịu, Cơ thể không chịu bị khống chế liền giằng co.

“Đừng nhúc nhích”

Giọng nói của anh khàn khàn, bàn tay to lớn đang giữ lấy eo cô liền dời đi giam cầm lấy đôi tay lộn xộn của cô, đem nó đặt lên trên đỉnh đầu, không nhìn thấy vẻ chống đối và bất mãn của cô, ngũ quan nho nhã nở nụ cười

đắc ý xuân phong dào dạt.

“Vợ yêu, vì để tương lại sau này của chúng ta được thoải mái, không bị quấy rầy hay chúng ta đem cơm nấu chín đi”.

Lời nói quá rõ ràng lại rất có lý , gương mặt nhỏ nhắn của Kha Nguyệt vì câu nói của anh mà đỏ như máu, đôi môi run lên lại không thể phát ra tiếng, cánh môi hé mở khiến cho nhiệt độ trong đôi mắt đen của Lục Niên tăng lên.

Bàn tay Lục Niên giữ lấy eo nhỏ của cô khiến cho cô áp sát lấy cơ thể đang nóng đến muốn bừng cháy của anh, đôi môi hoàn mỹ cong lên, cánh môi nhẹ nhàng dừng lại trên đôi môi đỏ mọng đang hé mở của cô.

“Lục...”

Tim Kha Nguyệt đập nhanh muốn nói gì đó kết quả để cho Lục Niên thừa cơ hội, chiếc lưỡi mềm mại tiến vào miệng cô, muốn trốn lại trốn không thoát chỉ có thể trúc trắc phối hợp, cùng anh triền miên.

Kha Nguyệt hoảng sợ đôi mắt vẫn nhìn chằm chằm trần nhà, cho đến khi môi bị cắn một cái đôi mắt mới đung đưa nhìn lên Lục Niên.

Đôi mắt đen nóng bỏng mang theo tình cảm sâu nặng và nhiều si mê, hoàn toàn bộc lộ không hề che dấu trước cô, Kha Nguyệt nuốt nước miếng, từng đường cong trên cơ thể bị lắp đầy khiến cô cảm thấy được biến hóa trên người anh, nhất thời cả người cứng đơ như trúng bùa mất đi tất cả sức lực mềm nhũn nằm dưới thân anh.

Nụ hôn nóng bừng, anh thỏa thích mút lấy đầu lưỡi

cô, trước biểu hiện ngây ngô của cô, anh dịu dàng dây dựa, nước bọt ngọt ngào không được phân bố khiến Kha Nguyệt khẩn trương phát ra tiếng rên như mèo kêu, cơ thể run rẩy bắt đầu không nghe lời mà ngọ nguậy, lại bị anh dùng sức ngăn lại.

Đột nhiên lưỡi của anh rời khỏi miệng cô, khi cô vừa mở to miệng hít thở luồng không khí không bị ngăn lại liền nghe thấy âm thanh thở dốc của anh khi vùi đầu vào cổ cô, hơi thở nóng ướt át phả ra.

Trên môi vẫn còn lưu cảm giác ấm nóng, hai mắt Kha Nguyệt mê loạn phủ một tầng sương mù dày, tay bị giữ lại trên đỉnh đầu không biết từ khi nào đã thôi giấy giụa, vô lực để trên gối.

Trên cánh môi sưng đỏ nụ hôn dịu dàng vừa hạ xuống, tim Kha Nguyệt đã đập mạnh, ánh mắt ngơ ngẩn nhìn về phía gương mặt tuấn tú không mất đi sự thành thục, nhẹ nhàng chà sát môi cô, không giống như vừa nãy điên cuồng kích thích nhưng lại khiến cô động tình.

Cảm giác tê dại trên môi khiến cô vươn đầu lưỡi liếm nhẹ. Khi cô chạm vào được đôi môi nóng như lửa của anh thì anh liền dời đi, hàng loạt những nụ hôn nóng bỏng triền miên rớt xuống sau tai cô, sau đó là mặt, dưới cằm, cổ cũng để lại hàng loạt dấu ấn

Cảm giác ngột ngột trên cổ khiến cô càng nâng cằm dưới lên, âm thanh quyến rũ cũng trở nên cao hơn.