Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 140: “Nghịch tử”






Cô không thích lời ngon tiếng ngọt, nhưng mà khi Lục Niên vừa bước lên lầu nói ra những lời này lấy lòng cô, thì cô cũng không kiềm được mỉm cười, hai tay không chỉ kéo sát Lục Niên lại mà còn sung sướng áp đầu vào lòng anh.

Hạnh phúc đến quá nhanh khiến người ta bối rối, cũng như những chuyện ngoài ý muốn đến quá bất ngờ khiến người ta không biết thế nào.

Lúc Kha Nguyệt và Lục Niên mở cử căn hộ, nụ cười trên môi Kha Nguyệt liền cứng ngắc khi thấy bà Lục ngồi ngay ngắn trên ghế, vẻ mặt bà Lục tức giận nhìn chằm chằm Lục Niên

“Nghịch tử”

Bà Lục mặc bộ đồ công sở màu trắng ngà, tóc đen búi ra sau, trang điểm thanh lịch nhẹ nhàng, ung dung cao quý toát lên sự giỏi giang, không như lần trước khiến người khác cảm thấy mơ hồ, qua đó đoán được có lẽ là từ nơi làm việc chạy sang đây.

Là điều gì mà làm cho bà Lục giận đến thế.

Nhớ lại Chương Nghi Minhvội vàng đưa hộ khẩu, bàn tay Kha Nguyệt vịn chặt cánh tay Lục Niên không khỏi siết chặt, trái tim cô co lại khi thấy bà Lục giận dữ nhìn Lục Niên.

“Đây là những gì mà một người con trai Lục gia nên làm sao?

Bà Lục lấy tờ giấy A4 ném lên cao giống như chiếc lá tàn khô từ từ rớt xuống, ánh mắt Kha Nguyệt cũng nhìn theo, cả người ở trong ngực Lục Niên trở nên thẫn thờ.



“Con cho rằng kêu Nghi Minh đi trộm thì có thể lựa dối được sao?”

Giọng nói nghiêm khắc của bà Lục không ngừng to lên, nhưng từ đầu đến cuối vẫn duy trì sự trang nhã. Cho dù là lỗi sai của cả Kha Nguyệt và Lục Niên, nhưng bà đều đem tất cả mọi tội lỗi trút lên một mình Lục Niên, không hề chỉ trích Kha Nguyệt lấy một câu, ngay cả trừng mắt cũng không.

Lục Niên khẽ nắm lấy tay cô đanh tính cúi xuống đất, sau đó đẩy nhẹ cô, bàn tay với từng khớp xương rõ ràng xoa xoa mái tóc quăn, đôi mắt dịu dàng an ủi cười nhìn cô: “Ngoan, vào phòng chờ anh”

Lục Niên xoay nhẹ cơ thể cô, đẩy cô đi hướng về gian phòng, ý bảo cô đi vào.

Trong ngực Kha Nguyệt như có vật gì đó đè nặng xuống, miệng không cách mở to để thở, lúc quay đầu lại chỉ thấy bóng lưng to lớn của Lục Niên chặn đứng tầm mắt của cô, đem bà Lục và thế giới của cô ngăn ra bên ngoài.

“Nếu không phải người bạn trong cục dân chính cho mẹ biết, con tính giấu mẹ, giấu Lục gia cả đời đúng không”

Không khí trong phòng bị câu hỏi lớn tiếng chất vấn mà trở nên lạnh lẽo, Kha Nguyệt sững sốt, không thể không tin một sự thật tàn nhẫn nhất người Lục gia không chấp nhận cô.