Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 126: “Đừng để ý tới nó”.






Gương mặt có vẻ gầy gò của Lục Niên chạm vào gò má cô, cánh tay dài mạnh mẽ vòng quanh eo nhỏ của cô, hơi thở âm ấm phả vào môi cô. Trong mắt cô như có ngọn lửa thiêng bùng cháy, cô có thể cảm thấy trái tim anh, tiếng tim đập nhẹ nhàng.

Bên trong căn phòng bếp ấm áo, cô như con mèo lười tựa vào ngực anh, tùy ý đáp:

“Tính nấu cháo trứng muối thịt, nhưng hôm trước quên mua thịt chỉ mua trứng, cho nên đành phải để Lục đại thiếu gia ủy khuất ăn một bữa.”

Cánh tay Lục Niên đột nhiên siết chặt, Kha Nguyệt có thể cảm thấy áo sơ mi của anh, nhiệt độ ấm áp, chợt nhớ tới gì đó Kha Nguyệt vui mừng vỗ tay:

“Em đi lấy trứng làm cháo!”.

Muốn xoay người đi đến tủ lạnh cầm trứng gà, đôi môi mềm mại lại chạm vào cánh môi lành lạnh, kinh ngạc vừa xấu hổ, không đẩy anh ra cũng không ôm lại, cơ thể

mảnh khảnh ngã ra sau, hai cánh tay vội vàng giữ lấy thành tủ bếp

Hai cánh tay Lục Niên chẳng biết từ khi nào đã buông ra, chống lên trên tủ, đem cô vẫy giữa anh và chiếc tủ. Trong lúc cô kinh hoàng nghiêng người ra sau thì anh

đã đuổi theo môi cô, dịu dàng liếm lấy nó, yêu thương triền miên.

"Um."

Trái tim Kha Nguyệt như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, từng cơn sóng chồm dậy đập vào mặt, cô vươn tay muốn đẩy Lục Niên, đôi mắt xinh đẹp khẽ mở chỉ mong có thể nhìn thấy đôi mắt đen bóng bỏng thâm tình của Lục Niên.

Cô giống như bị mê hoặc, không làm chủ nổi chính mình dùng tay vòng lấy lưng áo, môi cũng không bị động, từ từ vườn đầu lưỡi thơm tho thử dò xét đôi môi nóng như lửa đốt của anh, tựa như xác nhận gì đó."

Trong đáy mắt Lục Niên hiện lên niềm vui sướng, đầu khẽ nghiêng, năng nề áp chặt môi cô, tay rời khỏi tủ bếp, đỡ lấy sau ót cô, cuốn hút hôn cô.

Tiếng chuông di động ồn ào vang lên không đúng lúc, khiến cho Kha Nguyệt đang chìm đắm trong nụ hôn sâu của Lục Niên phải giật mình, cơ thể mềm mại không xương đột nhiên cứng ngắc.

Hai tay khẽ dùng sức, đầu khó khăn ngửa ra sau rời khỏi môi Lục Niên, miệng vừa thở vừa nói:“Điện... điện thoại!”

“Đừng để ý tới nó”.

Kha Nguyệt còn tưởng bản thân nghe lầm, lời nói này không giống tính cách nho nhã trầm ổn của Lục Niên mà mang theo chút làm nũng. Kha Nguyệt đỏ mặt nhìn Lục Niên, gương mặt tuấn tú của anh đầy vẻ bất mãn do bị cắt ngang, đôi mắt đen vẫn chưa hạ nhiệt khiến cho trái tim cô đập nhanh.

Thấy anh tính cúi người áp sát môi, Kha Nguyệt cái khó ló cái khôn, bàn tay nhỏ bé hướng lên trên tủ bếp lấy một cái thìa, lúc Lục Niên tính chạm vào đôi môi sưng đỏ của cô, thì một vật liền chắn giữa hai người.

Hai mắt Lục Niên nhìn môi mình dán vào thìa, lông mi xuất hiện nếp uốn, nhìn Kha Nguyệt chạy ra khỏi bếp bắt điện thoại, vẻ mặt không vui rõ ràng vẫn chưa thỏa mãn dục vọng.

Kha Nguyệt từ từ bình tĩnh lại, lỗi chiếc điện thoại đang kêu lên từ trong túi xách ra, màn hình chớp sáng một dãy số lại.

com Cô tò mò ấn nút trả lời, lễ phép hỏi. “Cho hỏi ai vậy?”

Đầu dây kia hơi im lặng, Kha Nguyệt khó hiểu chau mày, đang tính cúp điện thoại thì một giọng nữ khàn khàn cất lên.

“Tiểu Nguyệt, là mình, Tử Hi đây”