Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 122: Ngăn cản không để cô rời đi.






"Ừ."

Kha Nguyệt cầm lấy áo khoác trên giá, mang giầy

vào, liếc nhìn Lục Niên và Kha Tùng đang vui vẻ nói chuyện với anh, gánh nặng trong lòng liền thả xuống thong thả đi ra ngoài lấy trà.

Bất luận là ai nếu ở cùng Lục Niên đều cảm thấy vui vẻ? Dù sau một con người lịch sự nho nhã đối với ai cũng khiêm tốn lễ phép, hào phóng phong độ ai mà không thích?

Nhớ đến sự cưng chiều vô hạn của Lục Niên, khóe miệng Kha Nguyệt tạo nên độ cong ngọt ngào, nhưng mà cũng có lúc cô nghĩ, Lục Niên đối xử với những người phụ nữ khác cũng như thế sao?

Lông mày khẽ nhíu lại, Kha Nguyệt cười bản thân suy nghĩ lung tung, cầm hộp trà khóa kỹ xe thể thao, quay người lại thì thấy người đàn ông không biết từ khi nào đã đứng sau lưng. Nụ cười trong chớp mắt cứng đơ, dáng người thanh mảnh cũng đứng thẳng quật cường.

Cô không cho rằng Cố Minh Triệt tìm cô thì sẽ có chuyện tốt?

Chẳng lẽ vì Tử Nhiễm bị tổn thương cảm thấy bất công muốn tới giáo huấn cô sao?

Kha Nguyệt hừ lạnh môi khẽ cong, mắt lạnh lùng không nhìn đến Cố Minh Triệt

Càng không muốn để tâm thêm định đi vào biệt thự. “Kha Nguyệt, có lúc làm người đừng nên quá đáng!”

Sau lưng giọng nói lạnh đến thấu xương của Cố Minh Triệt vang lên, một câu thôi đã kết tội cô là loại phụ nữ ương ngạnh kiêu căng, buồn cười thật mười lăm năm qua, Cố Minh Triệt anh chưa từng Kha Nguyệt chân chính.

Bước chân Kha Nguyệt hơi chậm lại, khẽ nghiêng người, trên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không còn lưu luyến si mê khi xưa chỉ còn vẻ xa lạ lạnh lùng.

Quá đáng? Còn phải nhờ Cố tổng chỉ giáo tôi làm gì mà quá đáng? Cùng chồng mình về nhà mẹ đẻ thăm bố vợ, là con rể tặng quà cho cha vợ nên khiến Cố tổng không vui sao?”

Kha Nguyệt cao ngạo đứng thẳng lưng, nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của Cố Minh Trệt, không hề chăn bước. Anh ta chán ghét cô, coi cô như rắn rết thì cô cũng coi anh như thế.

Gương mặt cô đã từng cảm thấy nó thật tuấn tú hấp dẫn, thì lúc này dưới ánh đèn đường cô lại cảm thấy nó thật chói mắt, trong lòng chán ghét, không muốn nhìn tới nó.

“Chồng mình?” Cố Minh Trệt lặp lại hai chữ cô vừa nói, ngũ quan lạnh lùng có vẻ giễu cợt mỉa mai, đôi môi

kéo lên đầy châm chọc, đôi mắt như từng lưỡi kiếm mỏng cửa qua gương mặt quật cường của cô, như muốn cắt cô ra.

“Kha Nguyệt, cô di tình biệt luyến (5) nhanh thật”

(5) di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Lửa giận trong lòng Kha Nguyệt lan tràn, học anh ta cũng kéo môi đỏ mọng, dáng vẻ phong tình châm chọc: “Cố tổng muốn yêu lại lần nữa, nên không cho phép tôi đi tìm niềm vui mới sao? Cố Minh Trệt, anh đánh giá mình quá cao đó!”

Gương mặt đầy khiêu khích châm chọc của Cố Minh Triệt vì lời phản bác của Kha Nguyệt mà trở nên tức giận, Kha Nguyệt có thể nhìn thấy nơi ống tay áo, những đốt ngón tay rung lên, muốn đánh cô sao?

Một lần là đủ rồi, Kha Nguyệt cô tuyệt đối sẽ không để cho Cố Minh Triệt có cơ hội lần nữa làm tổn thương cô.

Kha Nguyệt không muốn cùng anh ta tranh cãi, cất bước bỏ đi, cổ tay lại bị một bàn tay giữ lấy rất chặt, ngăn cản không để cô rời đi.

“Tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn gì quyến rũ Lục Niên, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên dừng ở đây, nếu không...”