Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Em Mong Thế Giới Này Dịu Dàng Với Anh

Chương 121-125




*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Ánh mắt cười lạnh, tay trên đầu gối bị một luồng hơi ấm bao phủ. Kha Nguyệt vừa quay đầu lại thì liền nhìn thấy đôi mắt đen ân cần không có chút giả dối, cũng không lãnh đạm, chỉ có sự quan tâm thuộc về riêng cô. Đúng là như thế, những thứ đáng giá quý trọng gần ngay trước mắt, cô cần gì phải lưu luyến quá khứ?

Những thứ Lục Niên mang lại, thì Cố Minh Triệt ngay cả một phần trăm cũng không làm được, một người đàn ông như thế đã sớm không còn đáng để cô hao tâm khổ

chi.

Lục Niên là kim ngọc lương duyên của cô, còn Cố Minh Triệt chỉ là quá khứ mười lăm năm, là sự trừng phạt dành cho những ngu ngốc tự tin của cô, lúc này tỉnh mộng thì nhận ra giai ngẫu (1) đã ở bên cạnh.

(1) Gia ngẫu: Một đôi tốt đẹp, chỉ vợ chồng tốt đôi.

Cảm xúc bất bình phẫn uất trong lòng dịu xuống, Kha Nguyệt mỉm cười nhìn Lục Niên để anh yên tâm, ngược lại cô không thể nào cười nổi nhìn đôi nam nữ kia, lãnh đạm nói:

“Tôi nghĩ hình như cô không hiểu chính xác từ “giành”, nếu không hiểu thì tốt nhất nên đi tra từ điển đừng để người khác chế giễu nói tiểu thư Kha gia ngay cả tiếng mẹ đẻ cũng học không xong”

“Mày!”- Sắc mặt Tử Nhiễm hóa xanh, căm hận nhìn vẻ mặt bình tĩnh của Kha Nguyệt, muốn phản bác nhưng cố rặn không ra một chữ.

“Hai người lại cãi nhau như thế còn ra hệ thống gì!

Bố Kha đột nhiên ném chiếc đũa lên bàn một cách nặng nề, cũng ngăn lại được cuộc cải và sắp nổ ra.

“Nếu không muốn ăn thì ra ngoài, đỡ phải ồn ào”

Giọng nói Kha Tùng rõ ràng không vui, khẽ liếc qua gương mặt nặng nề của mẹ Kha, rõ ràng bà đang giận dỗi Kha Nguyệt vì đã giấu bà tất cả những điều này

Sau đó nhìn về Tử Nhiễm đang cứng miệng mất hứng, rồi lại bay sang Cố Minh Triệt, hừ lạnh một tiếng, không nói thêm nữa..

Tử Nhiễm bị Kha Tùng lớn tiếng quát vòng vo tính ngồi xuống bàn, kéo kéo Cố Minh Triệt gương mặt lạnh như băng ngồi xuống bên phải bố CỐ.

Kha Nguyệt thấy Tử Nhiễm ngồi xuống đối diện, đôi mắt xinh đẹp kia vẫn không quên lườm cô một cái, còn Cố Minh Triệt ngồi xuống đối diện Lục Niên.

“Cha, Hôm nay con và Triệt có đi xem triển lãm tranh, Triệt biết cha thích tranh sơn thủy cố ý mua một bộ, sáng mai bên triển lãm sẽ mang tranh tới.”

Vẻ mặt đang bao phủ tức giận của bố Cố vừa nghe thấy ba chữ “tranh sơn thủy” thì hai mắt lóe sáng nhìn về phía Cố Minh Triệt.

Tử Nhiễm đắc ý nhướng mắt, một tay để lên cổ tay CỐ Minh Triệt, một tay làm nũng với bố Cố nói:“Cha, cha không biết Triệt vì muốn có bức họa “Trình Thủy Hà” mà mất bao nhiêu tâm chí!” .

“Trình thủy hà? Có phải là của họa sĩ sơn thủy đương đại Trung Quốc nổi tiếng”- bố CỐ xưa này si mê tranh sơn thủy, vừa nghe thấy vật mình có hứng thú thì ngay cả cơm cũng quên ăn, hưng phấn dạt dào nhìn Tử Nhiễm.

Cố Minh Triệt không giống biểu hiện đắc ý của Tử

Nhiễm, trước sau vẫn duy trì vẻ đạm mạc, đối với Kha Hải cũng có mấy phần tôn trọng:“Hôm nay ở triển lãm trùng hợp có bức họa, nghe Tử Nhiễm nói trước vô tình thấy bố rất thích nên mua ngay” .

Cố Minh Triệt nói thật nhẹ nhàng, đem quá trình có được bức họa kể qua sợ lược, nhưng quá trình phức tạp trong đó chỉ cần là người hiểu biết tranh họa đều biết mà cũng thập phần rõ ràng.

Kha Nguyệt đối với thư họa linh tinh không có hứng thú, Kha Nguyệt biết Tử Nhiễm cố ý lấy lòng bố Cố, cô sao lại không biết chỉ là cảm thấy không cần thiết, cần gì phải mua tranh?

“Tôi biết Tử Nhiễm rất quan tâm ông mà, thời giờ có mấy con dâu biết chăm sóc như Tử Nhiễm”

Kha Tùng đặt chiếc đũa trong tay xuống, thong thả cầm khăn lau miệng, ông cũng không nghĩ nhiều liền khen ngợi

Suốt hai mươi năm qua đã trở nên lì lợm, bỗng nghĩ tới hiện tại người nhuốm khói thuốc trên bàn cơm không chỉ có mình cô, Kha Nguyệt lo lắng nhìn về phía Lục Niên

“Triển lãm tranh của nhà con cũng cóp một bức tranh Đường Dần “hai bờ sông ngọn núi thanh đồ” (I), nếu cha thích, con có thể gọi điện cho người mang tới ngay”

Lời Lục Niên nói ra không làm người ta kinh ngạc cũng chết vì sợ, bức tranh sơn thủy của Đường Bá Hổ càng khiến cho hai ông bố Kha và Cố thêm thiên vị đứa con rể này, một tiếng cha lại làm cho sắc mặt hai người

còn lại thêm khó coi.

Nhưng đương sự dường như ngây thơ, vô tội hướng về phía Kha Tùng hỏi ý kiến:“Cha, một bức họa lớn như thế để trong phòng khó tránh khỏi đơn điệu, Ở triển lãm còn rất nhiều bức họa của các danh gia khác, con sẽ cho cha địa chỉ, hôm nào đó rãnh, cha sang đó xem, thích cái này thì cứ cầm về là được”

Khi Lục Niên nói ra chữ “cầm” chân mày không hề nhíu lại, khóe miệng Tử Nhiễm co thắt, ngay cả vẻ mặt của Cố Minh Triệt vốn lạnh lùng cũng trở nên âm lãnh, Tử Nhiễm đứng bật dậy, tiếng ghế ma sát xuống sàn cắt đứt cuộc trò chuyện của Lục Niên và Kha Tùng

Kha Tùng nhìn thấy vẻ mặt khó chịu của Cố Minh Triệt cũng cau mày, chẳng qua nhìn về Lục Niên tỏ vẻ thân thiết hài lòng, vui vẻ cười nói.

“Cha làm sao lại có thể không biết xấu hổ...”- Lời tuy nói thế nhưng từ trên mặt ông đủ để cho thấy tâm trạng sung sướng

Kha Nguyệt quay đầu nhìn Lục Niên cười trìu mến, dáng vẻ khiêm tốn lễ độ thế nhưng cũng thật phúc hắc?

Không sao, cô thích!

Kha Nguyệt không kiềm được cong môi, nhìn vào đôi mắt đẹp Lục Niên tràn đầy nụ cười, thế nhưng anh vẫn mãi cùng Kha Hải nói chuyện phiếm. Đôi lông mày thanh mảnh nhướng lên rất khó nhận ra như tuyên bố thắng lợi thuộc về họ.

Kha Nguyệt không thể làm gì hơn ngoài chau mày, nếp nhăn nơi khóe miệng đang cười cũng ngày càng rõ. Cô nghiêng đầu thấy ánh mắt lạnh lùng của Cố Minh

Triệt chiếu thẳng vào người, vẫn vô tình và lạnh lùng như thế nhưng đã không thể làm tổn thương cô được nữa.

“Cha, mấy ngày trước Triệt đã sai người từ Vân Nam mang trà Phổ Nhỉ (2) tới cha vẫn chưa uống qua, nhân hôm nay để dì Tần làm cho cha uống đi.”

Tử Nhiễm dường như chưa từ bỏ ý định ganh đua liền quay sang nói với bố Cố

Kha Nguyệt không quan tâm liền vây lấy cánh tay Kha Hải:“Cha, chúng ta vào phòng khách đi!”.

Kha Hải cũng không phản đối, đứng dậy đi theo Kha Nguyệt , nhưng cũng không quên quay đầu chào đón Lục Niên:“Lục Niên, con cũng theo cha đi vào phòng khách ngồi đi.”

“Dạ được” - Lục Niên cười khẽ đáp ứng, không lập tức theo sau mà chờ Kha Nguyệt đi trước, liền đi ngay sau lưng cô, như thể dẫu trời có sập anh cũng vẫn ở đây.

Kha Nguyệt xoay người trước, ánh mắt nham hiểm của Cố Minh Triệt bắn về phía cô dường vừa chán ghét vừa lạnh lùng, như xuyên qua tới xương.

Cố Minh Triệt từ trước giờ không thích cô, là do anh chính miệng thừa nhận, cô là kẻ bại trận quá trình dĩ nhiên đau khổ, cho nên mọi cảm xúc với sự lãnh khốc của anh ta đã chết lặng.

Anh ta chỉ là người ngoài, anh ta có thích cô hay ghét cô cũng không còn quan trọng, cô cũng không tính toán với cách nhìn của anh ta.

Kha Nguyệt ngước mắt nhìn bóng lưng cao ráo của

Lục Niên, nhẹ giọng thở dài đầy thỏa mãn:“Lục Niên, chúng ta cứ như vậy mà bên nhau cả đời”

“Trà Phổ Nhĩ quả nhiên rất thơm, không hổ là danh trà của Trung Quốc.”

Được bố Cố và Kha Tùng tán thưởng khiến Tử Nhiễm vui mừng ra mặt, ngồi trên ghế sô pha, dựa vào người Cố Minh Triệt: “Nếu cha thích lần sau con kêu trợ lý nhờ bạn bè mang vào là được.”

Thấy Kha Tùng thích thưởng thức trà, Kha Nguyệt nhớ tới trên xe Lục Niên lúc nãy cũng có hộp trà, là đại hồng bào Sơn Đông (3), Lục Niên dường như cũng chung suy nghĩ, kéo tay cô, hiểu ý gật đầu, Kha Nguyệt liền hiểu được quay sang nói với cha Kha.

“Cha, trên xe Lục Niên có mang theo Đại hồng bào Sơn Đông, nếu cha thích uống, con sẽ ra lấy”

Kha Hải vừa nghe, thì chén trà Phổ Nhỉ trong tay liền để xuống, vừa hoài niệm vừa cảm thán:“Đại Hồng bào là loại trà cực phẩm, nhớ lại lâu lắm rồi cha chưa uống qua nó."

Kha Nguyệt thấy Lục Niên tính đứng dậy liền nắm lấy tay anh đè xuống, mỉm cười chớp mắt nói: “Anh cùng cha nói chuyện đi, để em đi lấy được rồi, đưa chìa khóa xe cho em.”

Lục Niên cũng không nhiều lời, liền lấy chìa khóa từ thắt lưng ra đưa cho Kha Nguyệt, không quên vuốt nhẹ mái tóc xoăn của cô dặn dò:“Bên ngoài lạnh lắm, nhớ mặc áo khoác vào.”"Ừ."

Kha Nguyệt cầm lấy áo khoác trên giá, mang giầy

vào, liếc nhìn Lục Niên và Kha Tùng đang vui vẻ nói chuyện với anh, gánh nặng trong lòng liền thả xuống thong thả đi ra ngoài lấy trà.

Bất luận là ai nếu ở cùng Lục Niên đều cảm thấy vui vẻ? Dù sau một con người lịch sự nho nhã đối với ai cũng khiêm tốn lễ phép, hào phóng phong độ ai mà không thích?

Nhớ đến sự cưng chiều vô hạn của Lục Niên, khóe miệng Kha Nguyệt tạo nên độ cong ngọt ngào, nhưng mà cũng có lúc cô nghĩ, Lục Niên đối xử với những người phụ nữ khác cũng như thế sao?

Lông mày khẽ nhíu lại, Kha Nguyệt cười bản thân suy nghĩ lung tung, cầm hộp trà khóa kỹ xe thể thao, quay người lại thì thấy người đàn ông không biết từ khi nào đã đứng sau lưng. Nụ cười trong chớp mắt cứng đơ, dáng người thanh mảnh cũng đứng thẳng quật cường.

Cô không cho rằng Cố Minh Triệt tìm cô thì sẽ có chuyện tốt?

Chẳng lẽ vì Tử Nhiễm bị tổn thương cảm thấy bất công muốn tới giáo huấn cô sao?

Kha Nguyệt hừ lạnh môi khẽ cong, mắt lạnh lùng không nhìn đến Cố Minh Triệt

Càng không muốn để tâm thêm định đi vào biệt thự. “Kha Nguyệt, có lúc làm người đừng nên quá đáng!”

Sau lưng giọng nói lạnh đến thấu xương của Cố Minh Triệt vang lên, một câu thôi đã kết tội cô là loại phụ nữ ương ngạnh kiêu căng, buồn cười thật mười lăm năm qua, Cố Minh Triệt anh chưa từng Kha Nguyệt chân chính.

Bước chân Kha Nguyệt hơi chậm lại, khẽ nghiêng người, trên gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn không còn lưu luyến si mê khi xưa chỉ còn vẻ xa lạ lạnh lùng.

Quá đáng? Còn phải nhờ Cố tổng chỉ giáo tôi làm gì mà quá đáng? Cùng chồng mình về nhà mẹ đẻ thăm bố vợ, là con rể tặng quà cho cha vợ nên khiến Cố tổng không vui sao?”

Kha Nguyệt cao ngạo đứng thẳng lưng, nghênh đón ánh mắt lạnh như băng của Cố Minh Trệt, không hề chăn bước. Anh ta chán ghét cô, coi cô như rắn rết thì cô cũng coi anh như thế.

Gương mặt cô đã từng cảm thấy nó thật tuấn tú hấp dẫn, thì lúc này dưới ánh đèn đường cô lại cảm thấy nó thật chói mắt, trong lòng chán ghét, không muốn nhìn tới nó.

“Chồng mình?” Cố Minh Trệt lặp lại hai chữ cô vừa nói, ngũ quan lạnh lùng có vẻ giễu cợt mỉa mai, đôi môi

kéo lên đầy châm chọc, đôi mắt như từng lưỡi kiếm mỏng cửa qua gương mặt quật cường của cô, như muốn cắt cô ra.

“Kha Nguyệt, cô di tình biệt luyến (5) nhanh thật”

(5) di tình biệt luyến: yêu một người rồi, sau đó lại không yêu người đó nữa mà có tình yêu mới.

Lửa giận trong lòng Kha Nguyệt lan tràn, học anh ta cũng kéo môi đỏ mọng, dáng vẻ phong tình châm chọc: “Cố tổng muốn yêu lại lần nữa, nên không cho phép tôi đi tìm niềm vui mới sao? Cố Minh Trệt, anh đánh giá mình quá cao đó!”

Gương mặt đầy khiêu khích châm chọc của Cố Minh Triệt vì lời phản bác của Kha Nguyệt mà trở nên tức giận, Kha Nguyệt có thể nhìn thấy nơi ống tay áo, những đốt ngón tay rung lên, muốn đánh cô sao?

Một lần là đủ rồi, Kha Nguyệt cô tuyệt đối sẽ không để cho Cố Minh Triệt có cơ hội lần nữa làm tổn thương cô.

Kha Nguyệt không muốn cùng anh ta tranh cãi, cất bước bỏ đi, cổ tay lại bị một bàn tay giữ lấy rất chặt, ngăn cản không để cô rời đi.

“Tôi không cần biết cô dùng thủ đoạn gì quyến rũ Lục Niên, tôi cảnh cáo cô, tốt nhất nên dừng ở đây, nếu không...”“Nếu không thì sao?”- Kha Nguyệt lớn tiếng cắt ngang lời nói vô tình của Cố Minh Triệt, nhìn gương mặt tuấn tú khiến cô sinh ra chán ghét, lạnh lùng lên tiếng: “Trên thế giới này bất cứ ai cũng có thể sỉ nhục tôi, nhưng còn anh Cố Minh Triệt, vĩnh viễn không bao giờ

có tư cách! Cũng không xứng!”

Sự khinh miệt trong mắt cô khiến đôi môi mỏng của Cố Minh Triệt mím chặt, đôi mắt nheo lại nguy hiểm, dáng vẻ đó như muốn ăn tươi nuốt sống cổ!

“Không xứng!! Thứ con hát thay đổi thất thường như cô không xứng để cho tôi phải sỉ nhục, làm như vậy chỉ bẩn miệng của tôi!”

Lời Cố Minh Triệt như thanh kiếm vô tình phóng về phía cô, không chút lưu tình, vì người con gái anh ta yêu mà có thể đả thương cô. Kha Nguyệt dụng hết toàn lực thoát khỏi sự khống chế của Cố Minh Trệt, không để ý đến vẻ kinh ngạc của anh ta, đôi mắt nhìn thẳng vào hai mắt lạnh lùng của anh ta:

“Cố Minh Triệt, nếu như anh cho rằng vì tôi yêu anh nên anh có thể không chút kiêng kị sỉ nhục tôi, như vậy từ nay về sau anh sẽ không còn cơ hội như thế đâu!

“Tiểu Nguyệt”- Một giọng nói nam ôn Tiểu Nguyệt vang lên sau lưng, Kha Nguyệt ánh mắt kiên định mãnh liệt nhìn Cố Minh Triệt, cô khẽ giật mình xoay người lại, địch ý trong mắt mất đi, đối với Lục Niên chỉ có sự trìu mến.

Lục Niên thong thả bước tới bên cạnh cô, trước vẻ mặt sa sầm của Cố Minh Triệt anh chỉ khẽ gật đầu, nhận lấy hộp quà trên tay cô, nhìn nơi hốc mắt ửng đỏ, hai gò

má vì giận mà trở nên trắng toát, anh dịu dàng ôm cô vào lòng, trên gương mặt tuấn tú đậm vẻ đau lòng.

“Bên ngoài lạnh lắm, chúng ta vào thôi.”

Kha Nguyệt hưởng thụ sự quan tâm chăm sóc của Lục Niên, nơi mũi chua xót, ủy khuất gối đầu lên vai anh,

nhẹ “Ừ” một tiếng, để anh ôm lấy thắt lưng cô đi vào căn biệt thự.

Vừa tới cửa liền nhìn thấy vẻ mặt lo lắng của Tử Nhiễm, cô ta đang tính mang giày vào ra ngoài. Khi nhìn thấy Cố Minh Trệt đi phía sau hai người, lông mày Tử Nhiễm xoắn lại, trừng mắt nhìn Kha Nguyệt, giống như người vợ vừa bắt gian chồng mình.

Kha Nguyệt mặc kệ để Tử Nhiễm cứ thế mà ghen tuông, cởi giày cùng Lục Niên đi vào trong phòng khách, để mặc Cố Minh Trệt và Tử Nhiễm đứng ngoài cửa thích làm gì thì làm.

“Con cần hộ khẩu sao?”

Kha Tùng tưởng bản thân mình nghe lầm, nhưng lại thấy dáng vẻ nghiêm túc của Lục Niên không giống như đang nói đùa, ông đưa mắt nhìn về phía Kha Nguyệt, Kha Nguyệt cũng khó hiểu nhìn Lục Niên.

Lục Niên đã tính trước, anh cười một tiếng nắm lấy tay trái Kha Nguyệt, mười ngón tay đan vào nhau, đem chiếc nhẫn cười Ireland để ra trước mặt mọi người.

“Con và Tiểu Nguyệt đã đăng kí kết hôn tại Ireland, nhưng phải lấy được chứng nhận ở Trung Quốc, đến tòa dân chính làm vài thủ tục nhỏ, vì vậy mong cha có thể giúp.”

Kha Tùng sửng sốt, sắc mặt không tốt lắm, con gái kết hôn lại không nói với ông. Chỉ thế thôi cũng khiến người làm cha như ông trở nên khó coi, trong lúc nhất thời không khí trong phòng khách trở nên ngột ngạt.

Lục Niên đứng bên cạnh Kha Nguyệt, gương mặt tuấn nhã bàng quan, đôi môi nhếch lên không chứa bất

-

cứ cảm xúc nào, trong tay đã cầm lấy áo khoác và túi da của Kha Nguyệt, chuẩn bị rời đi bất cứ khi nào.

Một bàn tay rộng rãi êm ái đặt lên tóc cô, dịu dàng yêu thương vuốt nhẹ, bên tai là giọng nói của anh.

“Sau này đã có anh bên cạnh, em không cần sợ nữa”

Kha Nguyệt dịch chuyển mắt nhìn qua gương mặt sạch sẽ tuấn mỹ của anh, hàng lông mi dài, sống mũi cao thẳng, cánh môi hồng hoàn mỹ, dáng người hoàn hảo không tì vết. Trong mắt cô lúc này lại thật mê người.Hàng lông mi dày run lên, trong đôi mắt cô khẽ nổi sống, Kha Nguyệt nhẹ nhàng tới gần Lục Niên, không quan tâm anh đang lái xe, cô tựa vào người anh, hai tay ôm lấy lưng áo mảnh mai, vẻ mặt làm nũng, nhắm mắt nói nhỏ.

“Sau này em không sợ nữa, chỉ cần có Lục Niên ở bên cạnh em”.

Trên đầu là tiếng cười vui vẻ nho nhỏ của anh, đối với cô vừa cưng chìu lại vừa không biết làm sao.Anh một tay lái xe không có sức đẩy cô, mặc cho cô ưu phiền tựa vào lòng anh. Anh có thể vì cô mà ngừng lại, vừa yêu chiều vừa bao dung.

Kha Nguyệt ngọt ngào cong khóe môi, mùi hương từ trong lòng Lục Niên khiến cô cảm thấy rất thoải mái chỉ muốn ngủ gà ngủ gật, cô gối đầu lên người anh cọ nhẹ, tìm một vị trí thoải mái rồi vui vẻ nhắm mắt lại.

Ở bên cạnh Lục Niên, mọi rắc rối nhỏ xảy ra xung quanh, khi cô nghe thấy hơi thở của anh thì không còn hoảng loạn hay lo lắng, bởi vì người đàn ông này đã nói với cô, sau này đã có anh bên cạnh.

Một cảm giác lạnh lẽo xuất hiện trên trán, Kha Nguyệt từ từ mở mắt, nâng đôi tay đang tê cứng, giụi nhẹ mi mắt, xe đã ngừng, đập vào mắt cô là khu căn hộ “đệ nhất Giang Nam”

“Tới rồi sao?”

Ý thức Kha Nguyệt trở nên rõ ràng, khẽ ngáo một cái rời khỏi lồng ngực ấm áp của Lục Niên, cởi dây an toàn sửa sang lại mái tóc quăn lù xù, qua kính chiếu hậu, cô có thể thấy được ánh mắt thâm thúy nhu hòa của Lục Niên đang nhìn cô chăm chú.

Lần trước cô nhìn thấy ánh mắt này là lúc nào?

Tim Kha Nguyệt đập nhanh, trong đầu lại nhớ tới cảnh trong nhà tắm, lúc lau súng cướp của Lục Niên cũng giống như bây giờ.

Trong lòng cũng trở nên khẩn trương, hai tay không biết nên để ở đâu, cảm giác phức tạp không thể nói rõ, hai gò má cũng vì những suy nghĩ trong đầu mà đỏ bừng, ngại ngùng hất mái tóc, tỏ vẻ trấn tĩnh mở đôi môi đỏ mọng ra nói với Lục Niên.

“Lên thôi!”

Sau đó nhanh chóng mở cửa xe, liều mạng chạy ra ngoài, chẳng bao lâu lại phải quay về, cầm lấy chiếc túi bỏ quên bên cạnh ghế, không hề nhìn anh lấy một lần chỉ lo chạy trối chết.

Lục Niên có chút nản lòng, nhưng khi nhìn theo dáng người mảnh mai đang chạy trốn của cô, trong đôi mắt thâm thúy lại dâng lên thứ tình cảm mê muội, dịu dàng như nước, anh cũng không đợi thêm bước xuống xe, đi theo cô lên lầu.



Vào nhà mở đèn, ánh đèn êm dịu chiếu sáng cả căn phòng, Kha Nguyệt biết Lục Niên đang đi theo phía sau, nhưng lại ngượng ngùng khiến cô không biết bây giờ nên đối mặt với anh ra sao, cho nên mới cởi giày đi thẳng vào nhà.

Trong căn phòng vang lên tiếng bước chân nho nhỏ, ấm áp mà điềm tĩnh. Lục Niên đứng ở trước cửa, đôi mắt trong suốt quan sát Kha Nguyệt, cô lại như con kiến co ro người đi dạo khắp phòng, không khỏi bật cười, anh lại khủng bố như thế sao?

“A... em đi tắm rồi ngủ đây!”

Khi anh cởi giày đi đến bên cạnh ghế sô pha, cô bỗng nhiên bật người, hai mắt trợn to nhìn anh, lo sợ bất an. mím môi, la lên một tiếng.

Gương mặt xinh đẹp nhỏ nhắn lại như con tôm hùm bị nấu chín, đỏ bừng đến sau gáy, thậm chí lan cả vào trong quần áo, Lục Niên nhướng mày, ánh mắt dời xuống nhìn làn da dưới lớp cổ áp của cô.

Kha Nguyệt ánh mắt đảo liên tục thi thoảng nhìn qua Lục Niên, thấy đôi mắt mập mờ của anh cùng khóe môi đầy suy ngẫm kia, sau ót Kha Nguyệt nóng lên, trong lòng hỗn loạn, không biết làm sao.

“Anh đói rồi.”Khi Kha Nguyệt chuẩn bị xoay người đi về phòng thì Lục Niên lại cất giọng nói, gương mặt nho nhã nở nụ cười tự nhiên, ánh mắt thâm sâu khó lường, nhưng nó ở trong mắt Kha Nguyệt lại trở thành điều gì đó xấu xa.

Đói? Đã trễ thế này... Bỗng nhiên một câu tiểu thuyết kinh điển nhảy vào

đầu khiến Kha Nguyệt cứng đơ người. Người đàn ông ủy khuất nhìn cô gái: “Anh đói”

Cô gái quan tâm hỏi, sau đó đứng dậy:“A, vậy anh muốn ăn gì, em sẽ đi mua giùm anh” .

Người đàn ông kéo cô gái vào lòng, đôi môi mỏng dán sát vào vành tai cô gái, giọng nói thấp khàn khàn:“Anh muốn ăn em!”.

Sau đó, đèn tắt bên trong phòng chỉ còn cảnh xuân sắc.

Cả người Kha Nguyệt như bị hỏa thiêu, ánh mắt phức tạo nhìn Lục Niên, ngực như bị điện giật tê dại không có sức, hơi thở hấp gáp, trong gian phòng bao phủ một luồng không khí mập mờ.

Anh thật sự muốn, thì cô vẫn có thể cho..

Nhìn anh từng bước đi về phía cô, mùi hương bạc hà quanh quẩn nơi đầu mũi, Kha Nguyệt thấy chết mà không hề sợ, chỉ nhắm lại chờ chuyện sắp xảy ra.

Một giọng cười nhạo vang lên trên đỉnh đầu, Kha Nguyệt mở bí mắt, trong ánh nhìn nhỏ có thể thấy gương mặt ranh mãnh của Lục Niên, bên tai là giọng nói rất vui vẻ của anh.

“Anh muốn ăn khuya”.

Trợn mắt, Kha Nguyệt căm giận cắn môi: “Lục Niên, anh đùa với em a!”

Thế nhưng anh lại tỏ vẻ vô tội nhíu mày, gương mặt hờ hững, tự nhiên bình thản áp sát cô, quan sát hai gò má đỏ thắm như trái cà chua, một luồng nhiệt thổi lên môi cô, khiến cho cô rung lên cảnh giác.

“Em vừa suy nghĩ gì vậy sao mặt lại đỏ như thế?

Đánh chết cô cũng không thừa nhận cô tưởng anh cùng cô đồng giường.

“Em suy nghĩ gì đâu, anh đợi một chút, em đi làm đồ ăn."

Rõ ràng giận đến nghiến răng lại còn cứng rắn gượng cười, cố gắng che dấu tâm trạng bối rối.

Ánh mắt Lục Niên dán chặt người cô, nhìn cô tức giận đến trợn mắt phồng má đi vào phòng bếp. Sau đó tiếng dao đập xuống thớt rất to, tưởng như đống thức ăn dưới dao cô có thâm cừu đại hận. Cuối cùng anh không chịu được, trong mắt đầy ý cười, lê dép đi vào bếp.

“Có cần anh giúp không?”

Kha Nguyệt đang xát gạo, lúc quay đầu lại nhìn dáng người cao ráo đang nghiêng người tựa vào cửa của Lục Niên, tây trang đã cởi đi, áo sơ mi màu trắng đã cởi vài chiếc nút lộ ra vùng xương quai xanh xinh đẹp kết hợp với gương mặt thanh tú tạo nên sự gợi cảm.

“Không cần đâu!”

Cơn giận lúc nãy biến mất, đôi môi nhỏ nhắn nhếch lên trừng mắt nhìn anh một cái, cầm lấy chiếc tạp dề treo trên móc mặc vào, là do cô hôm trước đi siêu thị mua được.

"Để anh giúp em buộc nó."

Thấy hai tay cô vòng qua sau lưng có chút khó khăn, Lục Niên xung phong đi vào bếp, bước ngắn tới sau lưng cô, đón lấy sợi dây buộc trong tay cô.

1637946853374.png